Chương 2

Qua Duệ hơn Đào Từ một tuổi, năm nay 17 tuổi, chưa đầy nửa năm sau khi Dạ Tinh ra mắt đã nổi đình nổi đám khắp cả nước, ngũ quan đều là những người trẻ tuổi đẹp trai tài năng, Qua Duệ không chỉ là mainvocal, còn là center từ ca khúc đến sáng tác của tất cả các bài hát trong album này.

Đây là ca khúc chủ đề album "Ngày hôm qua Dạ Tinh Thần" với giai điệu đẹp, ca từ giản dị và tình cảm, đã lọt vào top các bảng xếp hạng âm nhạc lớn trong vòng hai tuần, trên phố đi đâu cũng có thể nghe thấy bài hát, hầu như tất cả mọi người đều sẽ hát.

Những ngôi sao của đêm qua

Làm phiền tâm trí của tôi

Người đó đêm qua

Hôn môi tôi

...

Sau khi nghe La Dĩnh Hề hát rất nhiều, Đào Từ cũng học thuộc, khi ở một mình cậu không thể không ngâm nga vài câu.

La Dĩnh Hề đối với Qua Duệ quả thực si mê, nghe bài hát của Dạ Tinh trong Walkman từ sáng đến tối, mua vô số áp phích, nhãn dán, bookmark, thậm chí cả tạp chí do Qua Duệ chụp bìa. Chỉ cần cô thấy nó, cô nhất định sẽ mua nó, nghiên cứu các bát quái khác nhau của anh ấy với năng lượng gấp trăm lần so với việc học. Còn gạt bố mẹ bay về Bắc Kinh, tham gia show của Dạ Tinh.

Cha mẹ cô rất tức giận khi biết chuyện, họ đã chuyển cô đến một trường trung học tư thục trong thành phố với bầu không khí học tập nặng nề, quản lý chặt chẽ vào năm thứ 2, họ dự định sẽ cho cô đi du học sau khi tốt nghiệp cấp ba.

Hôm trước khi cô đi tình cờ là sinh nhật của cô, bạn bè tổ chức tiệc cho cô, cô khóc rất thảm thiết, và để lại một món quà cho mỗi người bạn, để mọi người đừng quên cô.

Đào Từ đã nhận được băng và đĩa CD của Dạ Tinh. Dù chưa nói gì nhưng La Dĩnh Hề nhìn thấy rằng cậu cũng rất thích ban nhạc. Nhưng điều mà cô không biết là Đào Từ không có Walkman và máy lặp lại ở nhà. Cũng không có VCD và không nghe được băng đĩa, cậu da mặt mỏng, xấu hổ không dám hỏi mượn các bạn cùng lớp.

Học kỳ cuối cấp ba, cậu tham gia kỳ thi hóa học cấp tỉnh, đạt giải nhất, nhà trường thưởng 200 tệ, cậu cắn răng không đưa tiền cho ông chú, cũng không nói với ông về giải thưởng. Bí mật mua một chiếc Walkman.

Không ngờ chuyện bị bại lộ chỉ sau chưa đầy hai ngày, ông ấy đã rất tức giận và đánh đập cậu thậm tệ, sau đó bán chiếc Walkman đã mua, đồng thời lấy luôn cả băng đĩa mà La Dĩnh Hề đưa cho cậu ném vào trong bếp lò.

Nghe tiếng củi cháy bếp lửa lòng Đào Từ như tro tàn, lần đầu tiên cậu căm hận ông ấy. Tại sao lại tước đi hạnh phúc duy nhất của cậu?

Cậu không còn nói chuyện với ông, vừa về tới nhà cơm nước xong xuôi liền về phòng của mình đọc sách rồi đi ngủ. Ông ấy tức giận đến mức gần như ngày nào cũng đánh cậu, "mày đủ lông đủ cánh rồi phải không, dám cho tao nhìn sắc mặt của mày!"

Vì để cho cậu học ngoan, ông còn đem chăn mềm trong phòng cậu ôm đi, mỗi ngày cũng không cho cậu thức ăn, chỉ cho cậu ăn cơm.

Khi đó đã là ngày đông giá rét, Đào Từ mỗi ngày vừa lạnh vừa đói, cả người đều chóng mặt. Cậu biết chỉ cần mình phục một lần mềm, ông ấy sẽ liền nguôi giận, cậu sẽ sống tốt hơn một chút, thế nhưng cậu không muốn cúi đầu khi nghĩ đến những cuộn băng nhạc cùng CD bị ông đốt một cách dã man. Đối với cậu mà nói, đó không chỉ là món quà từ người bạn duy nhất La Dĩnh Hề mà còn là ước mơ duy nhất của cậu.

Cậu đổ bệnh cũng không bất ngờ, sốt cao gần 40 độ, gần như đầu óc cháy hỏng, ông chú ứa nước mắt nói: "Sao con lại bướng bỉnh thế? Ta sợ con..."

Ông đã mua lại máy Walkman và băng đĩa của Dạ Tinh.

Nghe Qua Duệ hát, Đào Từ cười như bảo bối.

Đáng tiếc vì nụ cười này không kéo dài được lâu, vì ngày hôm sau, ông chú của cậu bị một chiếc xe tải lớn đâm chết khi trên đường mang súp đến bệnh viện gặp cậu, gia đình duy nhất của cậu đã không còn nữa.

Khi cậu mặc đồ tang quỳ gối trong linh đường, cậu nghe được họ hàng xa đến đây phúng viếng nhỏ giọng thầm thì, "Quả nhiên là tai tinh... May mắn lúc trước không nuôi nó..."

Những ngày sau đó, không có La Dĩnh Hề ở trường nói chuyện, không có ông chú cùng ăn khi trở về nhà, trong thế giới của Đào Từ chỉ còn lại một mình. Mỗi ngày tái diễn ăn cơm, lên lớp, làm bài tập, rửa mặt, đi ngủ. Nếu giáo viên không đặt câu hỏi, cậu có thể một ngày không nói một lời nào, nụ cười trên môi cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy.

Ngày này qua ngày khác mà tê tái, cậu biết rằng dù có chết vào giờ phút này cũng không ai thấy buồn.

Cậu tưởng rằng cuộc đời mình đã đến lúc tệ nhất rồi, nhưng không ngờ cậu đã nhầm, vào học kỳ 2 của trường trung học, ba cậu con trai có gia cảnh tốt nhưng nhân cách xấu lại bị chuyển đến lớp. Cơn ác mộng của cậu bắt đầu, họ cố hết sức trêu chọc và làm nhục. Cậu sống trong lo lắng và sợ hãi mỗi ngày. Thầy cô và bạn học không dám xúc phạm ba vị thiếu gia giàu có và quyền lực. Mọi người lạnh lùng giả vờ như không biết Đào Từ bị bắt nạt bởi họ.

Mỗi ngày trong cuộc sống đau thương như vậy, Đào Từ đã hơn một lần nghĩ đến sự tự giải thoát cho bản thân. Cậu nghĩ, chết đi, khi chết đi cậu không phải chịu sự tra tấn nào nữa. Nhưng khi cậu nghĩ đến bố mẹ và ông chú đã nuôi nấng mình, cậu không thể làm gì được bản thân của mình. Ngay cả với họ, cậu cũng phải sống tốt.

Điều an ủi duy nhất là tiếng hát của Qua Duệ, những bản tình ca và nhạc rock ấy, đã cùng ngày đêm đồng hành với cậu.

Một năm rưỡi đó là khoảng thời gian dài khó khăn, cuối cùng cũng đến kỳ thi tuyển sinh đại học, Đào Từ tự thưởng cho mình một cuốn album ảnh của Qua Duệ, lúc đó ban nhạc Dạ Tinh đã tan rã, Qua Duệ đã ký kết Công ty Đĩa Nhạc STARS ss. Album solo đầu tiên của anh và album ảnh đầu tiên ở nước ngoài.

Vài ngày sau kỳ thi tuyển sinh đại học, ba vị thiếu gia kia đã cùng nhau ra nước ngoài, có thông tin cho rằng, họ cũng giống như La Dĩnh Hề, đã đi du học sau kỳ thi tuyển sinh đại học.

Đào Từ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cơn ác mộng cũng qua đi, khi điền bảng nguyện vọng cậu viết hết về trường đại học phía bắc, thầy giáo khuyên cậu nên bảo thủ mà điền tỉnh, Đào Từ không chịu, cậu muốn rời khỏi đây, đi đến nơi xa nhất, trừ phi là tảo mộ, cậu không bao giờ muốn quay trở lại.

Cuối cùng, cậu đã trúng tuyển nguyện vọng 1 vào trường đại học C với thủ khoa đầu ra thành phố.

Ông chú để lại cho Đào Từ một cửa hàng tạp hóa cùng một gian nhà trệt, và có một khoản tiền tiết kiệm gần 10.000 nhân dân tệ. Bán nhà, rồi tiền bán cửa hàng tạp hóa, cộng với 10.000 tệ tiết kiệm chỉ đủ cho cậu đóng học phí 4 năm đại học cùng tiền sinh hoạt.

Cậu không dám tiêu tiền phung phí, trong kỳ nghỉ hè, cậu tìm được công việc giao đồ ăn cho một nhà hàng, chạy xe máy của nhà hàng, hàng ngày trong thành phố và tiếp xúc với ánh nắng mặt trời khiến cơ thể của cậu trở nên rắn chắc hơn.

Mặc dù công việc mệt mỏi nhưng Đào Từ rất vui, không chỉ vì học chạy xe máy mà còn vì trong nhà hàng có một đầu bếp rất giỏi, thấy Đào Từ có hứng thú việc nấu ăn, có thời gian liền dạy cho cậu một chút kỹ xảo nấu nướng đơn giản. Khi ông chú bận trông cửa hàng tạp hóa Đào Từ đã học nấu ăn từ khi còn rất nhỏ, nay được đầu bếp hướng dẫn cách làm món ăn ngon hơn. Chủ nhà hàng ăn đồ ăn cậu làm càng không ngừng giơ ngón tay cái lên nói nếu như cậu không muốn đi học thì sẽ nhận cậu làm học trò, cam đoan trong vòng hai năm liền có thể xuất sư làm đầu bếp.

Đào Từ mỉm cười không nói gì, cậu thích nấu ăn, nhưng là học nhiều năm như vậy, không phải để làm đầu bếp.

Cuối cùng, vào ngày đầu tiên của trường đại học, Chúa đã ban tặng một món quà lớn cho Đào Từ.

Qua Duệ học cùng trường với cậu!

Kéo vali đứng trước cửa trường, nhìn Qua Duệ bị vây quanh bởi một đám nam sinh đang đi về phía mình, Đào Từ đóng băng tại chỗ, cậu trợn tròn mắt.

"Này, Qua Duệ, tiểu tử nhà cậu nam nữ đều ăn..." Một gã ở bên cạnh Qua Duệ nhìn Đào Từ đang sững sờ, dùng cùi chỏ đánh Qua Duệ một cái, cười nói.

Qua Duệ theo ánh mắt của anh nhìn về phía Đào Từ, giơ tay vẫy vẫy cậu, tươi cười nói: "Hi ~"

Ngón trỏ tay phải Đào Từ chỉ lấy chóp mũi của mình không dám tin nhìn quanh hai bên, xác định anh là cùng mình chào hỏi, ánh mắt của cậu tức thời trừng phải càng lớn, giống như gặp quỷ.

Nhóm người của Qua Duệ bị bộ dạng ngốc nghếch của cậu chọc cho cười ha hả.

Đào Từ vui mừng xấu hổ, ngồi xổm người xuống, mở vali lấy ra một quyển sổ nhỏ cùng một cây bút, liều mạng nhào tới phía Qua Duệ, dùng đôi mắt to nhìn anh không chớp, lo lắng nói: "Xin anh ký." tôi..."

Quả Duệ nhìn cậu, cầm lấy giấy bút, vừa ký vừa hỏi: "Cậu cũng là tân sinh viên sao?"

"Ừm!" Đào Từ gật đầu như gà mổ thóc, ngửi được mùi tươi mát trên người Qua Duệ, căng thẳng không dám thở.

"Tên của cậu là gì?"

"Đào Từ..."

"Đào Từ? Viết như thế nào?" Qua Duệ thuận miệng hỏi.

"Đào Từ đích Đào, Đào Từ đích Từ....."

Đào Từ nói xong, mới phát hiện mình nói như không nói, đang định giải thích lần nữa, Qua Duệ lộ ra biểu tình đã hiểu, câu môi cười nói: "Cái tên này thật yếu ớt, này, cẩn thận một chút, đừng để bản thân tự ngã."

Nói xong, anh trả lại giấy bút cho Đào Từ, cùng nhóm bạn đi về phía cổng trường.

Đào Từ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào lưng anh và lắng nghe cuộc trò chuyện xa xăm của họ.

"A Duệ, buổi tối chúng ta đi khiêu vũ đi, một quán bar mới mở ở tây thành, xem ra rất tốt đó ~"

"Hôm khác đi, mấy ngày nay rất bận."

"Đi nào, chị Jully rõ ràng nói mấy ngày nay không có sắp xếp thông báo gì, cậu bận cái rắm á!"

"Nói thật đi, lại có tình mới sao? Cậu thấy sắc quên bạn!"

"Cút mẹ cậu đi! Còn dám nói tôi thấy sắc quên bạn, lần trước thả bồ câu* cho tôi chính là ai?"

*Thả bồ câu nghĩa đen là cho leo cây*

...

Bởi vì Qua Duệ, Đào Từ càng mong chờ sinh viên đại học sắp tới, tuy nhiên hai tháng sau khi khai giảng, cậu chưa từng thấy Qua Duệ ở trong khuôn viên trường, còn bận quảng bá và kí tặng album mới.

Gặp lại anh, đó là tại đại hội thể thao của trường vào tháng 11 Qua Duệ đã đại diện cho họ trong cuộc đua 3.000 mét nam. Anh mặc một chiếc áo len màu xanh đậm cùng một đôi giày thể thao màu trắng với nhãn hiệu riêng của anh. Tóc vẫn là màu hạt dẻ trên bìa album, dáng người mạnh mẽ chạy trên đường đùa.

Hầu như tất cả nữ sinh, nữ giáo viên của trường đều có mặt ở sân vận động, nữ sinh các trường khác, cư dân gần đó và nhân viên bán hàng của từng cửa hàng cũng nghe tiếng vây xem, mọi người hò hét cổ vũ một mình Qua Duệ.

Khung cảnh sống động như một buổi hòa nhạc.

Đào từ ngồi trên khán đài, nhìn người đàn ông chói chang như mặt trời.

Cậu không biết liệu người khác có thích một người có cùng triệu chứng với mình hay không, cậu luôn ở trong tâm trạng không thể giải thích được và lúc nào cũng không thể không mỉm cười. Kiến thức của anh về Qua Duệ chỉ giới hạn trong mô tả của La Dĩnh Hề và nhiều tin tức khác nhau trên báo và tạp chí.

Trong lòng ở một người, có tưởng niệm cùng lo lắng, Đào Từ lại không còn cảm thấy vắng vẻ. Dù cho người kia, cùng mình vĩnh viễn không có khả năng, cũng sẽ không bi thương và khổ sở.

Cậu từ xa quan sát anh, nghe những bài hát cũ và mới của anh, nhìn anh ngày càng nổi tiếng, càng ngày càng nổi tiếng, nhân khí càng ngày càng cao, càng ngày càng nhiều scandal... chưa từng nghĩ sẽ tới gần, không ngờ còn có thể lâu như vậy. Miễn là có thể gặp anh trên TV hoặc trong khuôn viên trường nhìn thấy anh, cậu cảm thấy mãn nguyện rồi.

Trong bốn năm đại học, ngày vui nhất của Đào Từ là đêm giao thừa của năm thứ hai.

Mọi người tập trung tại quảng trường đài phun nước để chờ đón năm mới. Với màn hình đếm ngược đến con số cuối cùng trên màn hình LED lớn ở quảng trường, cùng một tiếng nổ, pháo hoa rực rỡ bùng lên bầu trời đêm đen ngay lập tức, và những người xung quanh ôm nhau và chúc nhau năm mới may mắn.

Đào Từ bị đám người đẩy đến góc tường, khi cậu chuẩn bị trở về ký túc xá, đột nhiên có người mở rộng vòng tay ôm chặt lấy cậu, cười nói bên tai cậu: "Chúc mừng năm mới ~"

Giọng nói đó, Đào Từ sẽ không bao giờ nhầm được, chính là Quả Duệ.

Cậu ở trong chốc lát ngẩng đầu, Quả Duệ đã buông ra, xoay người ôm người khác.

Đêm đó, Đào Từ bị mất ngủ.

Dù mở mắt hay nhắm mắt, tâm trí cậu đều tràn ngập khuôn mặt của Qua Duệ.

Qua Duệ, anh có biết không, em thích anh lắm.