Hả!
Sao trước đây không thấy tên mập họ Lục này chướng mắt như vậy?
"Đi thôi!" Trình Đình Lộ nắm tay cô bé, chuẩn bị rời đi.
"Đừng mà, anh Lộ!"
Dù có chậm hiểu đến đâu thì Lục Nghiêu cũng có thể cảm nhận được sự chán ghét của đối phương.
Mặc dù cậu cũng không biết mình đã sai ở chỗ nào?
Thấy đối phương sắp đi xa, cậu vội vàng đuổi theo: "Anh Lộ, anh Lộ, lần này về em đặc biệt mang theo trái cây từ nhà ngoại, không phải trước đây anh rất thích ăn sao?"
Nhà ngoại của Lục Nghiêu nằm trên một bán đảo ở Giang Nam, là một thị trấn nhỏ điển hình của Giang Nam, ba mặt giáp nước, hồ nước mênh mông.
Mỗi khi hè đến, Lục Nghiêu thích nhất là về nhà ngoại, vì cậu có thể ngâm mình trong nước cả ngày.
Người dân trên đảo rất thích trồng cây ăn quả, nhờ điều kiện đất đai và ánh sáng đặc biệt của địa phương, trái cây được trồng ở đây có độ ngọt cao nên đặc biệt được ưa chuộng.
Đặc biệt, những quả đào muộn trên đảo vừa ngọt vừa giòn, mỗi năm từ quê lên, Lục Nghiêu đều mang về rất nhiều.
Một nửa trong số đó đều vào bụng của anh Lộ.
Trình Đình Lộ hơi nâng cằm, phát ra một tiếng khịt mũi.
Chỉ có mấy trái đào mà muốn mua chuộc anh, anh là người dễ dàng bị mua chuộc đến thế sao?
Nhưng khi nhìn cô bé bên cạnh, ý nghĩ lại có phần dao động. Nghĩ đến quả đào thơm ngon, cô bé chắc chắn sẽ thích, anh không khỏi dừng bước, nói với tên mập họ Lục: "Cậu về lấy thêm đi."
"Được thôi!" Thấy cuối cùng anh Lộ cũng chịu để ý đến mình, cậu bé mập lập tức gọi chú chó bên cạnh, một người một chó chạy về nhà.
Một lúc sau, cậu đã quay lại với một chiếc túi lớn, trên tay còn cầm theo hai quả lựu đỏ to.
Cậu thấy anh Lộ đang đứng trước cửa nhà đợi mình, thấy cậu đến thì không khách khí, vươn tay ra.
Lục Nghiêu lập tức đưa túi, thản nhiên giải thích: "Bà ngoại em nói năm nay ít mưa nên trái cây trên núi không nhiều, nhưng lại rất ngọt.”
"Được rồi, tôi hiểu rồi." Chưa để cậu nói xong, Trình Đình Lộ đã cầm túi quay người lại.
Ngay khi Lục Nghiêu định đi theo, cánh cửa lạnh lùng đóng lại trước mặt mình.
Lục Nghiêu:......
Ngơ ngác!
Vẫn ngơ ngác!
Phải một lúc sau cậu mới hoàn hồn lại, vội vàng gõ cửa, nói: "Không phải, anh Lộ, em vẫn ở ngoài cửa."
Anh Lộ đã quên mình rồi sao?
Chỉ nghe thấy giọng nói của Trình Đình Lộ từ phía sau cánh cửa: "Cảm ơn quả đào của cậu, cậu có thể về rồi!"
Trong mắt Lục Nghiêu hiện lên vẻ không thể tin được.
Chớp mắt, lại chớp mắt...
Vậy là, anh Lộ không hề quên mình, nhưng cũng không hề có ý định cho mình vào.
Không phải chứ...
Mới một tháng không gặp, tại sao anh Lộ lại không muốn gặp cậu như thế này?
"Anh Lộ, anh đã thay đổi rồi, anh không còn yêu em nữa." Đứng ngoài cửa, Lục Nghiêu cảm thấy bực bội.
Quay người lại, nhìn chú chó cũng bị nhốt ngoài cửa giống mình, nó thè lưỡi thở hổn hển, cậu không cam lòng nói: "Vậy còn con chó? Anh cũng không yêu con chó nữa sao?"
Bên trong, Trình Đình Lộ liếc nhìn cô bé ngoan ngoãn đáng yêu đang ngồi trên ghế sô pha, hừ một tiếng.
Hả!
Con chó có thể so sánh với món đồ chơi mới của anh sao?
Mềm mại, thơm tho, lại còn biết nói, mười con chó cũng không thể sánh bằng được.
Trong lòng Trình Đình Lộ, Lục Vãn Sinh là tài sản riêng của anh, anh từ chối chia sẻ với bất kỳ ai.
Kể cả mẹ ruột cũng không được, người khác càng không được nghĩ đến.
Cái gì?
Chơi cùng nhau?
Không có chuyện đó đâu! ! !
Từ khi nào mà anh Lộ này rộng lượng như vậy?