Chương 5: Đây là em gái tôi, đừng chạm vào em ấy!

Vào ngày hè nóng nực, ve sầu đang hát trên cây.

Hai bóng người ngồi xổm dưới gốc cây lớn trước cổng.

Trình Đình Lộ nửa khom người, trong tay cầm một ngọn cỏ đuôi chó, gãi gãi trên mặt cô bé đang ngồi xổm trên mặt đất nhìn kiến

bò, nói: "Sinh Sinh à, em có biết chó sủa thế nào không?"

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.

"Nào, thử sủa một tiếng cho anh Tiểu Lộ nghe đi." Trình Đình Lộ dụ dỗ bên tai cô.

Cô bé nhíu mày lại, rồi lắc đầu.

"Chỉ kêu một tiếng thôi mà, nha?" Trình Đình Lộ chưa từ bỏ ý định, tiếp tục dụ dỗ cô.

Cô bé cau mày xinh đẹp, do dự một lát rồi nhẹ nhàng kêu hai tiếng: "Gâu, gâu?"

"Ngoan quá!" Trình Đình Lộ nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười xấu xa sau khi chơi khăm thành công, từ trong túi móc ra một viên kẹo rồi đưa cho cô.

"Cám ơn anh Tiểu Lộ!" Cô bé nhận lấy, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng.

Trình Đình Lộ nhìn khuôn mặt xinh xắn của cô, cảm thấy cuối cùng cuộc đời cũng có niềm vui mới.

Cô bé này còn vui hơn con chó nhà bên nhiều, con chó ngốc nghếch kia chỉ biết vẫy đuôi, không biết nói chuyện.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.

"Anh Lộ, em về rồi nè!" Đột nhiên, một giọng nói lớn kinh thiên địa khϊếp vang lên.

Cô bé không khỏi run rẩy, rõ ràng là bị giật mình bởi giọng nói đột ngột xuất hiện đó.

Trên mặt Trình Đình Lộ lập tức hiện lên vẻ không vui. Anh híp mắt ngẩng đầu lên, chỉ thấy một sinh vật hình cầu đang lao về phía hai người họ.

Cùng với thân hình mập mạp của đối phương, còn có một chú chó xinh đẹp đi theo phía sau.

Chưa nhận ra mình vừa xuất hiện đã bị người ta ghét bỏ, cậu bé mập vội vã chạy lên trước, miệng hét lên: "Anh Lộ, anh Lộ, sao gần đây em tìm anh chơi game mà anh không để ý đến em?"

Trình Đình Lộ trợn mắt.

Game có gì vui? Bây giờ anh đã tìm được đồ chơi thú vị hơn, còn vui hơn chơi game rất nhiều.

Cậu bé mập nhìn theo tầm mắt của anh, lúc này mới biết có cô bé đang ngồi xổm trên mặt đất, hai mắt sáng lên: "Ủa? Cô bé này từ đâu đến vậy? Đáng yêu quá!" Nói xong, cậu định véo má cô, tay đang lơ lửng giữa không trung thì bị đập một cái.

"Anh Lộ?" Cậu bé mập bĩu môi bất bình, không biết vì sao mới không gặp mấy ngày mà anh Lộ lại trở nên tàn nhẫn như vậy.

À không, anh Lộ vẫn luôn tàn nhẫn.

"Đây là em gái của tôi! Đừng chạm vào em ấy." Trình Đình Lộ nói như thể đang bảo vệ thức ăn của mình.

Anh phát hiện ra cô bé trước, không ai có thể mơ tưởng đến cô.

"Dì mới sinh con à?" Cậu bé mập trợn mắt kinh hãi, ngón tay mập mạp chỉ vào Lục Vãn Sinh, "Em mới xa nhà chưa đầy một tháng mà dì đã sinh ra một bé gái lớn như vậy á?"

Trình Đình Lộ đá cậu một cái, nói: "Biến, đây là con gái được nhà bác Lục nhận nuôi, từ nay về sau, tôi sẽ bảo vệ em ấy."

"Em biết mà!" Cậu bé mập thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ trái tim nhỏ bé đang sợ hãi của mình, sau đó lộ ra một nụ cười mà cậu cho là có thiện ý với Lục Vãn Sinh, nói: "Xin chào, em gái Tiểu Vãn." Em gái nhỏ của nhà bác Lục, vậy sau này sẽ là em gái ruột của cậu.

Trong nụ cười này, mọi đường nét trên khuôn mặt cậu đều bị ép lại với nhau, trông rất buồn cười.

Cô bé không nhịn được cười lên.

Trình bá vương trông rất không vui. Cô bé chưa bao giờ cười với anh như vậy.

Anh lập tức giơ tay lên, vỗ vào trán cậu bé mập, nói: "Được rồi, đừng dọa em gái tôi!"

"Không phải mà, nhìn em gái của em cười vui vẻ biết bao!" Cậu bé mập vô tội sờ cái ót.

Rõ ràng là anh Lộ đang ghen tị!

Không thể không nói, cậu bé mập vô tình phát hiện ra chân tướng! ! !