Dụ Hoan khóc nấc lên, không hiểu tại sao thầy lại đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy, rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì?
“Em xứng...”
Cô gái nằm trên ghế sau lẩm bẩm, lúc này Phương Thành Vũ cũng ý thức được mình quá nặng lời. Nhưng anh quá tức giận, tức giận đến mức sắp phát điên rồi, nhất thời không kiểm soát được lời nói của mình. Thực ra anh chỉ muốn dạy dỗ Dụ Hoan một hồi mà thôi, dạy cho cô biết cái gì gọi là tự trọng.
“Dụ Hoan...”
Phương Thành Vũ vô thức vươn tay lên muốn lau nước mắt cho cô, nhưng lại bị Dụ Hoan né trách. Trước kia cô chưa bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu nào của thầy cả, nếu như thầy chủ động chạm vào cô thì cô còn càng vui vẻ hơn. Thế nhưng hôm nay cô thực sự không thể nào tiếp nhận được, thân thể khó chịu, trái tim cũng khó chịu.
Thấy cô tránh đi như vậy, động tác tay của Phương Thành Vũ cứng đờ trong không trung. Dụ Hoan vươn tay lau nước mắt, quật cường nhìn anh: “Em biết em không xứng với thầy, nhưng thầy cũng không nên nói với em những lời như vậy. Ngoại trừ thầy, em chưa từng làʍ t̠ìиɦ với người nào khác, chuyện em nói em thích thầy cũng là sự thật. Hôm nay em bị thầy làm đến mức tiểu huyệt sưng tấy, vừa đau lại vừa ngứa, thế nên em mới cởϊ qυầи lót ra. Em đi xuống lầu cũng là vì để đi mua thuốc, hôm nay thầy bắn vào bên trong em, em không muốn mang thai.”
“Thầy, em chẳng có mong muốn gì quá đáng, em chỉ muốn thầy có thể quan tâm em một chút mà thôi! Em hiểu ý của thầy, em không xứng với thầy, từ nay về sau em sẽ không tiếp tục không biết xấu hổ mà quấn lấy thầy như thế nữa.”
Dụ Hoan nói xong thì bật khóc nức nở. Cô thực sự rất đau lòng, lúc cha mẹ cô ly hôn cô cũng không cảm thấy thương tâm như bây giờ. Đây là lần đầu tiên cô thích một người, cô thực sự chỉ thích một mình anh!
Cô đẩy người đàn ông đang sửng sốt ra, mặc lại quần rồi mở cửa xe chuẩn bị ra ngoài.
Một bàn tay to lớn đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, Phương Thành Vũ tâm tình phứ tạp, lên tiếng: “Con gái đi mua thuốc tránh thai không tiện, ở trong xe đợi tôi.”
Người đàn ông nói xong thì xuống xe, Dụ Hoan ngồi trong xe, cúi đầu không nhúc nhích.
Gió đêm thổi qua, đầu óc hỗn loạn của Phương Thành Vũ cuối cùng cũng thanh tỉnh lại một chút. Anh đột nhiên cảm thấy mình đúng là một tên cặn bã, cho dù không thích Dụ Hoan thì cũng không nên đối xử với một cô gái như vậy.
Sở dĩ anh đối xử không tốt với Dụ Hoan là vì cô đột nhiên làm xáo trộn cuộc sống yên tĩnh của anh. Cô giống như một viên đá, khiến mặt hồ yên bình dậy sóng.
Anh chán ghét chuyện cuộc sống của bình bị xáo trộn, Dụ Hoan bám lấy anh khiến anh cảm thấy rất phiền. Anh chưa bao giờ nhìn thấy một nữ sinh không biết xấu hổ, khao khát được đυ. như cô. Cô đơn giản đã phá hủy tam quan của anh, thế nên anh mới không đối xử tốt với cô.
Vừa rồi Dụ Hoan thút thít nói những lời kia với anh, lúc đó anh mới đột nhiên ý thức được rằng Dụ Hoan chẳng qua cũng chỉ là một cô gái mười mấy tuổi mà thôi. Cô còn chưa hiểu thế nào là yêu thích một người, thế nên đã dùng sai cách.
Anh vào hiệu thuốc, mua thuốc tránh thai và thuốc tiêu viêm loại tốt nhất, sau đó nhanh chóng trở về, sợ Dụ Hoan chạy mất.
Phương Thành Vũ mở cửa xe, nhìn thấy Dụ Hoan vẫn còn ngồi ở trong thì chẳng hiểu tại sao lại thở phào một hơi, vẻ mặt lạnh lẽo cũng nhu hòa đi không ít.
“Uống thuốc đi.”
Dụ Hoan ngẩng đầu nhìn túi thuốc anh đưa cho mình, yên lặng nhận lấy, mở túi lấy thuốc tránh thai và nước ra, nhanh chóng uống.
Trạng thái lúc này của Dụ Hoan không tốt, Phương Thành Vũ cũng không ép buộc cô nữa, chỉ hỏi cô một câu: “Có thể tự bôi thuốc không? Hay là tới nhà tôi...”
“Không cần, em có thể tự bôi thuốc. Cảm ơn thầy, nếu không còn việc gì nữa thì em về nhà trước đây.”
Dụ Hoan mặt không đổi sắc ngắt lời Phương Thành Vũ, bình tĩnh nói cảm ơn rồi xuống xe đi về nhà.