Chương 23.1: Vụиɠ ŧяộʍ trong nhà kho (Cao H)

Đến tận khi đi cùng Dụ Hoan đến một nhà kho dụng cụ bỏ hoang thì Phương Thành Vũ mới phản ứng lại được, tại sao mình lại phải ngoan ngoãn cùng cô tới đây?

“Được rồi, có chuyện gì mà phải nói ở chỗ này?”

Phương Thành Vũ hất tay Dụ Hoan ra, vô thức nhìn bốn xung quanh. Nhà kho này đã bỏ hoang từ lâu, bình thường sẽ không có ai tới đây cả.

Vừa rồi Dụ Hoan nói có chuyện quan trọng muốn nói với anh, nhất định phải tìm một nơi kín đáo để nói, kết quả Phương Thành Vũ bị cô đưa tới nơi này.

Người đàn ông cao lớn khoanh tay nhìn cô gái trước mặt, muốn xem cô lại giở trò gì.

Dư Hoan ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó dưới ánh mắt của anh mà chậm rãi cởi hết quần áo, chỉ để lại một chiếc qυầи ɭóŧ.

“Thầy ơi, qυầи ɭóŧ của em ướt đẫm, ngứa quá. Thầy có thể dùng thứ to lớn của thầy gãi ngứa giúp em được không?”

Phương Thành Vũ sững sờ, lập tức nhíu mày: “Dụ Hoan, nơi này là trường học, em muốn phóng khoáng thì cũng nên chú ý trường hợp một chút chứ, lúc nào cũng lộ ra vẻ thiếu đυ. như vậy à?”

Người đàn ông cảm thấy phát chán, quay người muốn rời đi, nhưng lại bị Dụ Hoan ôm lấy từ phía sau.

“Thầy ơi, sao dạo này thầy lạnh nhạt thế, chẳng thèm để ý tới em, có phải thầy chính là loại người vô tình cặn bã trên mạng nói không?”

Phương Thành Vũ tức giận đến bật cười: “Tôi là kẻ cặn bã? Dụ Hoan, ngay từ khi bắt đầu, chính em là người dính sát lấy tôi, em còn trách tôi không để ý đến em?”

Dụ Hoan nhìn thấy anh tức giận thì cắn môi, ấm ức nói: “Đó là bởi vì em thích thầy, em muốn thầy đáp lại em. Đừng nói đến những chuyện này nữa, thầy ơi, thầy đυ. em đi được không? Tiểu huyệt của em vừa nhìn thấy thầy thì đã ngứa ngáy không chịu đựng nổi rồi!”

Nói xong, cô dùng tay nâng bầu ngực căng tròn của mình lên, ngón tay kẹp lấy núʍ ѵú, xoa nhẹ, vẻ mặt thèm khát nhìn anh.

Bộ ngực của cô trắng nõn và mềm mại, không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa vặn trong tay, Phương Thành Vũ vẫn còn nhớ rõ cảm xúc khi xoa bóp nó.

Anh lập tức trở nên cứng rắn, mùi thơm trên cơ thể Dụ Hoan giống như có chất kí©h thí©ɧ, dần dần khơi dậy ham muốn tìиɧ ɖu͙© của anh.

Dụ Hoan cũng chú ý tới đũng quần phồng lên của Phương Thành Vũ, lập tức mỉm cười đắc thắng. Mặc dù thầy vẫn thể hiện ra dáng vẻ chán ghét cô, nhưng thân thể lại vô cùng thành thật.

Cô tiến lên mấy bước, quỳ xuống kéo khóa quần của anh, lôi thứ to lớn bên trong ra.

“Thật dâʍ đãиɠ.”

Phương Thành Vũ duỗi tay nắm lấy bầu ngực của cô, dùng sức nhào nặn, không hề ngăn cản động tác của cô.

Dụ Hoan ngậm dươиɠ ѵậŧ của anh vào trong miệng, thuần thục liếʍ láp. Dươиɠ ѵậŧ trong miệng cô càng lúc càng cương cứng, sau cùng cũng đã hoàn toàn sưng lên.

Cô đang liếʍ say sưa thì người đàn ông đột nhiên nắm cổ tay cô kéo lên. Cách đó không xa có một chiếc đẹp, anh đẩy ngã cô xuống đó.

Sau lưng truyền đến tiếng cởi thắt lưng, Dụ Hoan che miệng cười trộm, chủ động quỳ sấp trên đệm, vểnh mông lên cao.

Cô mặc chiếc qυầи ɭóŧ hình pikachu rất dễ thương. Người đàn ông vỗ mạnh vào mông cô, nhanh chóng kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống, cầm dươиɠ ѵậŧ nhắm ngay miệng tiểu huyệt ẩm ướt, “phập” một cái nhanh chóng tiến vào.

“A... Đau quá...”

Hai người đã mấy ngày không làm chuyện này, hoa huyệt của Dụ Hoan lại chặt chẽ y như lần đầu. Cô đau đớn kêu lên thành tiếng, vô thức tiến về phía trước để tránh đi.

Phương Thành Vũ vừa thoải mái vừa đau, tiểu huyệt của Dụ Hoan vừa chặt vừa nóng, bao quanh thứ to lớn của anh, khiến anh chỉ muốn đυ. chết cô dưới thân mình.

Anh nắm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, Dụ Hoan bị anh kéo trở lại. Người đàn ông hoàn toàn không có chút thương hoa tiếc ngọc nào, dựng thẳng lưng mà thúc vào bên trong. Dươиɠ ѵậŧ phá vỡ lối đi chật hẹp, đâm thẳng vào nơi sâu nhất.

“Đau cũng phải chịu, ai bảo chính em là người chủ động mời gọi tôi chơi em!”

Phương Thành Vũ nghiến răng nghiến lợi, dễ dàng đè Dụ Hoan đang giãy dụa xuống, dươиɠ ѵậŧ to lớn điên cuồng ra vào trong tiểu huyệt.

Ban đầu vẫn còn hơi vướng víu một chút, nhưng tiểu huyệt của Dụ Hoan mẫn cảm vô cùng, chẳng mấy chốc đã rỉ nước, khiến cho Phương Thành Vũ ra vào càng dễ dàng hơn.

Những tiếng phập phập vang lên không dứt, Dụ Hoan quỳ sấp trên đệm, vểnh mông lên chịu đựng Phương Thành Vũ điên cuồng đâm vào. Đau đớn ban đầu dầu dần qua đi, kɧoáı ©ảʍ ập đến, cô bắt đầu nhẹ giọng rêи ɾỉ.

“Ưʍ... Ha... Thầy ơi, dươиɠ ѵậŧ của thầy thật lớn... Em sảng khoái quá... A...”

Giọng nói của cô vừa mềm mại vừa ôn nhu, còn mang theo sự kiều mị khó tả, khiến cho lòng Phương Thành Vũ tê dại.

Anh không quen với cảm giác này, lập tức nhíu mày bịt chặt miệng cô lại, thấp giọng nói: “Im miệng, muốn gọi những người khác tới đây xem em bị thầy giáo đυ. à?”

Dụ Hoan bị bịt miệng chỉ có thể phát ra những tiếng ưm ưm khe khẽ. Người đàn ông tiến vào từ phía sau, vừa vội vừa hung ác, dươиɠ ѵậŧ nhiều lần đâm vào nơi sâu nhất trong tiểu huyệt, kɧoáı ©ảʍ chạy dọc sống lưng.

Sung sướиɠ quá, kí©h thí©ɧ quá, cô thích nhất là được thầy giáo đυ. như thế này. Tư thế tiến vào từ phía sau giúp cho cô điên cuồng, đưa cô lên tận mây xanh.