Chương 19: Ở Dưới Gầm Bàn Của Anh.

Ngay khi Phương Hoành Bác đang không biết phải làm gì, thì có tiếng gõ cửa, bên ngoài truyền đến giọng nói của một giáo viên.

“Thầy Phương, là tôi.”

Phương Hoành Bác trầm mặt nhìn xuống, lấy tay đẩy Dụ Hoan, thấp giọng nói: “Dừng lại, có người tới!”

Dụ Hoan trước mặt anh cúi đầu im lặng.

Thấy cô như vậy, Phương Hoành Bác lại càng đau đầu, anh thật không biết phải làm sao với cô.

Không ai trả lời, vị giáo viên kia khó hiểu gõ cửa.

“Thầy Phương? Anh có ở đây không?”

Nói rồi lại vặn chốt mở cửa.

Là đồng nghiệp dạy ngữ văn của Phương Hoành Bác, cô ta bước vào nhìn thấy Phương Hoành Bác đang ngồi ở bàn làm việc, vừa đi vừa nói : “Anh Phương, sao anh không lên tiếng? Em còn tưởng anh không có ở đây!”

Phương Hoành Bác hai tay nắm chặt thành quyền, nuốt xuống lửa giận trong người, lạnh lùng nói: “Cô Lâm, có việc gì sao?”

Đã quen với sự lạnh nhạt của anh, đồng nghiệp kia day day thái dương, chậm rãi nói: “Không phải vừa thi xong sao, điểm ngữ văn của lớp ba lần này không tốt lắm, em muốn bàn bạc cùng anh xem có nên để tụi nhỏ học thêm môn văn hay không?”

Trong khi người kia đang nói chuyện, Dụ Hoan ở dưới gầm bàn đem hai chân Phương Hoành Bác tách ra, tận hưởng hương vị.

Dụ Hoan từ lâu đã nhìn ra vị giáo viên kia thích Phương Hoành Bác, mỗi lần nhìn thấy anh, cô ta luôn mỉm cười mân mê mái tóc dài của mình.

Dụ Hoan càng nghĩ càng thấy khó chịu, xung quanh anh lúc nào cũng có những người phụ nữ khác, người ở sân trường hôm nay, bây giờ lại đến vị giáo viên này, anh ấy không ở một mình được sao?

Dụ Hoan có chút tức giận, lòng ngực lần nữa lại nhói lên, cô nhìn đũng quần của người đàn ông trước mặt, uất ức dâng lên, vươn tay kéo khóa kéo của Phương Hoành Bác.

Phương Hoành Bác lúc này đang nói chuyện cùng cô Lâm, dây khóa quần lại đột nhiên bị kéo ra khiến anh sững sờ một lúc, hai mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, đang định cúi đầu thì tiềm thức nhận ra có người khác ở đây, động tác của anh lập tức dừng lại.

“Thầy Phương? Làm sao vậy?”

Phương Hoành Bác rất muốn đẩy Dụ Hoan ra, nhưng chính anh bây giờ cũng không thể lộn xộn, nếu không giáo viên kia sẽ nhận ra. Lúc này Dụ Hoan đang ở dưới bàn, vừa vặn là góc khuất mà vị giáo viên kia không thể nhìn thấy, chỉ cần Dụ Hoan không phát ra tiếng thì sẽ không bị phát hiện.

“Không có việc gì, hiện tại chỉ còn trống tiết tự học buổi sáng và buổi tối. Nếu cô muốn dùng, tôi nghĩ nên bàn bạc với tụi nhỏ một chút, vì các em ấy thường dùng tiết tự học buổi tối để làm bài tập.”

Dụ Hoan ngồi xổm giữa hai chân Phương Hoành Bác, một bên nghe thanh âm trầm thấp của anh, một bên đưa tay đặt ở qυầи ɭóŧ vuốt ve.

Phương Hoành Bác bất ngờ siết chặt hai chân, kẹp chặt cơ thể Dụ Hoan, hành động này ngụ ý cảnh cáo rằng anh không muốn cô lộn xộn nữa. Tiếc là Dụ Hoan đã ghen đến mức chẳng quan tâm đến việc có ai ở đây, hay cũng có thể nói, cô là đang trêu chọc anh, muốn chơi đùa với cơ thể anh khi đang có mặt của người khác.

Phương Hoành Bác nghiến răng chịu đựng, Dụ Hoan không nghe lời anh cũng không thể trị được, vì vậy chỉ muốn nhanh chóng đuổi vị giáo viên kia đi. Nhưng giáo viên Lâm này lại có ý với anh, muốn cùng anh nói chuyện, mặc cho thái độ của Phương Hoành Bác có lạnh nhạt đến thế nào đi nữa cũng chẳng chịu rời đi.

Dụ Hoan nhúc nhích người, đưa tay từ từ lấy ra cây kẹo nóng hổi.

Cả người Phương Hoành Bác hoàn toàn đông cứng , trong lòng anh bây giờ thật sự muốn đánh người, nhưng thực tế lại chẳng thể cử động.

Dụ Hoan cầm cây kẹo mềm mại trong tay tùy hứng đung đưa, tuy không cứng nhưng vẫn là dáng vẻ to lớn mà cô đã từng biết.