- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Mặt Dây Chuyền Máu Rắn
- Chương 4: Quá khứ
Mặt Dây Chuyền Máu Rắn
Chương 4: Quá khứ
Tôi và Trương Hiển Minh là bạn học cấp ba, lên lớp 11 chia ban tự nhiên và xã hội chúng tôi mới vào cùng lớp. Anh ngồi trước tôi, tôi giỏi tiếng Anh, yếu Vật lý, anh thì ngược lại, chúng tôi hỗ trợ lẫn nhau.
Anh luôn là nhân vật nổi bật của trường, dù là ngoại hình, thành tích học tập hay thể thao cũng đều rất xuất sắc.
Trên sân bóng rổ, chỉ cần anh lên sân, sẽ có rất nhiều cô gái mua nước và khăn giấy đứng bên cạnh đợi anh.
Anh cũng nhảy hip hop rất giỏi, đến mức trong bữa tiệc mừng năm mới của năm cuối cấp, vốn chỉ cho lớp 10 và 11 biểu diễn nhưng trường học đặc biệt cho anh biểu diễn một tiết mục.
Bởi vì Trương Hiển Minh lên sân khấu, nhất định sẽ rất náo nhiệt, khiến cả hội trường hò reo.
Anh kiêu ngạo, tự tin, tận hưởng cảm giác đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm của đám đông.
Khi đó, bảo là không rung động thì không thể, nhưng tôi không dám nghĩ sẽ ở bên anh, dù sao cũng cách xa quá.
Trong kỳ thi đại học, anh đạt kết quả cao hơn tôi. Khi điền nguyện vọng, anh tỏ tình với tôi, nói tôi chờ anh, sau khi tốt nghiệp đại học, chúng tôi sẽ làm việc cùng một thành phố, rồi mua nhà, kết hôn, định cư…
Trong khái niệm của Trương Hiển Minh, mua nhà mua xe bước lêи đỉиɦ cao cuộc đời, luôn đặt trước kết hôn.
Bốn năm đại học, nếu tôi không đến trường anh thì sẽ anh đến trường tôi. Tôi còn dùng một hộp đựng tất cả các vé tàu cao tốc, đầy một hộp.
Sau đó anh học cao học, tôi đi làm, lại thêm hai năm.
Chúng tôi trải qua sáu năm yêu xa, nhưng tất cả lại thay đổi khi anh đi tìm việc.
Ở trường là nhân vật nổi bật nên anh không thể chấp nhận việc anh học ở trường tốt hơn tôi, học vấn cao hơn tôi, nhưng lương lại không cao bằng tôi.
Nếu không so với tôi thì cũng sẽ so với những bạn không học cao học, dù sao anh luôn muốn hơn người.
Những công ty phỏng vấn đầu tiên, tôi thấy phúc lợi đã tốt rồi, nhưng anh so đi so lại, lại thấy có người có đãi ngộ tốt hơn nên anh đều từ chối.
Sau đó tâm trạng anh chênh vênh, càng ngày càng tệ, suốt hai tháng, anh biến từ một người tự tin đầy mình đến mê tín những thứ không biết tìm đâu ra để cầu vận.
Khi tôi từ bệnh viện về nhà, nhà cửa bừa bộn, Trương Hiển Minh không ở nhà. Tần Cầm gọi đồ ăn ngoài cho tôi, vì nhà mới trang trí gặp chút chuyện nên cô ấy xin lỗi rời đi.
Tôi tìm ra những vé tàu cao tốc cũ, xem lại từng tấm vé, từng ngày tháng trên đó, cũng không hiểu sao Trương Hiển Minh lại trở nên như vậy.
Tối đó Trương Hiển Minh về rất muộn, người đầy mùi rượu nhưng rất phấn khích. Anh nói rằng anh và sếp đã bàn bạc với một khách hàng lớn xong, chỉ cần trở thành nhân viên chính thức là có thể thăng chức, lúc đó sẽ tăng lượng, sếp cũng đã đồng ý cho anh một chiếc xe tốt.
Tôi chỉ im lặng lắng nghe, không ngờ Trương Hiển Minh càng nói càng hưng phấn, sau đó kéo tay tôi, bảo tôi đi tắm với anh, nói về những lời hứa trước đây với cái miệng đầy mùi rượu.
Nói rằng lương của anh sẽ càng ngày càng cao, anh nuôi tôi, sau này tôi không cần đi làm nữa, chỉ cần ở nhà chăm sóc anh.
Càng nói, tôi càng cảm nhận rõ ràng rằng cơ thể anh hưng phấn, thậm chí có thể nói là kích động.
Không biết có phải ảo giác của tôi không mà cùng với sự hưng phấn anh, chiếc mặt dây chuyền máu trên cổ tay càng đỏ tươi, như tỏa sáng.
Tôi mơ hồ lại thấy con rắn bên trong bắt đầu vặn vẹo.
Trương Hiển Minh càng lúc càng quá đáng, cứ thế đẩy tôi lên giường.
Tôi vừa xuất viện, đâu có tâm trạng ứng phó anh, cố đẩy anh nhưng không có sức, chỉ đành gọi tên anh liên tục, nhưng Trương Hiển Minh như lên cơn điên, đè chặt lên tôi, thậm chí dùng miệng đầy mùi rượu để bịt miệng tôi.
Khi tôi cảm thấy một luồng khí lạnh, anh đột nhiên kêu đau, ôm lấy cổ tay đeo mặt dây chuyền máu, xoa mạnh.
Cổ tay có một vết hằn đỏ tươi, khi anh xoa đến thì đã đỏ và sưng lên.
"Ha, em không cho anh làm, sau này em sẽ hối hận đấy!" Trương Hiển Minh rất tức giận, tự đi vào phòng tắm, không đóng cửa, bật đèn rồi đứng đó tự giải quyết.
Anh uống rượu, sau đó lại hưng phấn đến lạ thường.
Đèn phòng tắm rất sáng, tay anh đung đưa, sợi dây tết từ tóc và dây đỏ dưới mặt dây chuyền máu lắc lư, máu lóe sáng, phản chiếu hành động của Trương Hiển Minh, tôi ngồi trên giường lạnh lùng nhìn, chỉ thấy kỳ quái và ghê tởm.
Tối đó Trương Hiển Minh vừa tắm xong, không lâu sau, lại nhận được điện thoại của sếp, không chào hỏi, vội vàng ra ngoài.
Trong đầu tôi toàn là mặt dây chuyền máu lắc lư trong phòng tắm.
Đêm đó, giấc mơ lại càng chân thực hơn…
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Mặt Dây Chuyền Máu Rắn
- Chương 4: Quá khứ