Chương 4

Kể từ lần tính kế thất bại, quan hệ của Đại Thiên Cẩu và Yêu Hồ dịu đi không ít.

Yêu Hồ mỗi buổi sáng đứng dậy đều phát hiện Đại Thiên Cẩu đã từ lúc nào ngồi ở đình viện, hắn cười cười hô to gọi nhỏ sau đó tiến tới nghênh ngang hưởng dụng nước trà của Đại Thiên Cẩu.

Mỗi lần nhìn bộ dáng muốn mở lời lại thôi của Đại Thiên Cẩu, trong lòng Yêu Hồ trăm hoa như đua nở. Hắn thích nhìn khuôn mặt Đại Thiên Cẩu nhìn ra trăm loại biểu tình khác nhau, cảm giác còn thành tựu hơn nhiều so với việc đánh cắp trái tim các tiểu thư.

Đại Thiên Cẩu đối với Yêu Hồ cũng một lòng chiếu cố. Bởi kì trưởng thành của Yêu Hồ dần đến gần, Đại Thiên Cẩu mỗi ngày đưa Yêu Hồ hai con daruma, mỗi tối còn đưa thêm một chén canh điều dưỡng thân thể thật tốt.

Trong liêu đối với hành động chiếu cố của Đại Thiên Cẩu hâm mộ không thôi, đặc biệt là Bát Nhã, mỗi lần nhìn “hàng lậu” của Yêu Hồ là sáng mắt lên, Yêu Hồ tuy không nói gì nhưng trong lòng lại đặc biệt đắc ý.

Đại Thiên Cẩu tính tình có chút cứng nhắc, tuy rằng không thích nói chuyện nhưng mỗi lần Yêu Hồ tìm tới nói chuyện phiếm cũng không cự tuyệt.

Không biết từ lúc nào Yêu Hồ có thói quen cơm nước xong tìm Đại Thiên Cẩu đùa giỡn một hồi, sau đó mang một thân đầy mùi hương tùng mộc an ổn ngủ say.Có một lần Yêu Hồ cùng Đại Thiên Cẩu lên nóc liêu tán gẫu về kì trưởng thành.

Đại Thiên Cẩu hỏi: Nếu hôm đó ngươi trở thành một Thiếu dương thì làm sao bây giờ?

Yêu Hồ cười nhạo: Nực cười, tiểu sinh là một thức thần mạnh mẽ như vậy sao có thể trở thành Thiếu dương được.

Đại Thiên Cẩu thở dài, thật sự muốn giáo dục Yêu Hồ một trận: Thuộc tính của yêu quái khi trưởng thành là không thể tự mình chọn lựa, tất cả đều phụ thuộc thiên mệnh, sao ngươi có thể khinh suất?

Yêu Hồ sợ nhất là khi Đại Thiên Cẩu lên lớp thuyết giáo, vội vàng gật gật: Được rồi, tiểu sinh biết, tiểu sinh biết rồi, tiểu sinh không hề coi nhẹ, nếu là Thiếu dương tiểu sinh gả cho ngươi làm vợ ngươi nha, ha ha.

Tuy rằng chỉ là một câu đùa vu vơ của Yêu Hồ, Đại Thiên Cẩu chột dạ không khỏi nở nụ cười, hai lỗ tai nóng ran.

Yêu Hồ thấy hắn thành cái dạng này lại càng đắc ý, nhịn không được tiếp tục: Tướng công à, ngươi sẽ không thật sự lãnh đạm như vậy đi? ~

Đại Thiên Cẩu trừng mắt liếc Yêu Hồ một cái, vội vàng thối lui nhảy xuống bỏ lại Yêu Hồ cười không ngớt.

Kẻ vô tâm vô phế kia còn bồi vào: Đại yêu quả thực không có dây thần kinh biết đùa.

Trưởng thành đối với đa số yêu đều là chuyện tốt, bởi nếu trở thành Nguyên khải hay Linh trung thì yêu lực đều gia tăng một bậc. Nhưng nếu trở thành một trong số ít Thiếu dương, yêu lực sẽ giảm xuống.

Tuy rằng Yêu Hồ bên ngoài tỏ ý mình có thể thích ứng đủ loại tình huống, nhưng trong lòng rối như tơ vò. Hắn muốn trở thành Nguyên khải cường đại như Đại Thiên Cẩu, nhưng lại sợ mình là một Linh trung thực bình thường làm a ba thất vọng lần nữa. Về việc nếu trở thành Thiếu dương, Yêu Hồ không biết mình sẽ ra sao nếu trở thành Thiếu dương…Yêu Hồ rơi vào u sầu, từ lần trước đùa giỡn Đại Thiên Cẩu không thèm để ý đến hắn, ngay cả nhiệm vụ mỗi đêm mang chén thuốc cũng đều là lấy từ chỗ của Mạnh Bà.

Yêu Hồ mất đi lạc thú trở nên buồn bực, đặc biệt buổi tối không có hương tùng mộc trên người Đại Thiên Cẩu, hắn không ngủ được.

Từ lúc Seimei rời đi cũng được hai vòng, Yêu Hồ cảm thấy yêu lực ngày càng giảm, đây là dấu hiệu sắp trưởng thành.

Anh đào ngoài đình viện đã muốn tàn, một chút sắc hồng còn lại tuy nhạt dần nhưng miễn cưỡng vẫn được coi là đáng yêu.

Đại Thiên Cẩu gần đây không cho phép Yêu Hồ xuất trận, hắn đành miễn cưỡng ngẩn người dưới tán anh đào.

Nhìn sắc trời, Đại Thiên Cẩu chắc là sắp trở về rồi đi. Yêu Hồ một lần nữa xốc lại tinh thần, lần này nhất định phải bắt lấy hắn bằng được hỏi cho ra nhẽ. Cho dù hắn có cãi nhau cùng tiểu sinh thì cũng phải cọ cọ lấy hương tùng mộc của hắn! (Lờ: A ba tưởng mày muốn lăn giường nó luôn cơ…)

Hạ quyết tâm, Yêu Hồ tiêu sái đi tới cửa đình viện đợi, trong lòng thầm nghĩ: Tiểu sinh không tin hôm nay ngươi không đi qua cửa vào nhà!

Chẳng ai nói trước được điều gì, thật ra hôm nay Đại Thiên Cẩu không có đi vào nhà qua cửa lớn…

Vốn Yêu Hồ muốn chặn cửa Đại Thiên Cẩu, cuối cùng cũng là hắn gục trước, chẳng nói một lời đi vào.

Mặt trời dần xuống núi, đoàn thức thần Đại Thiên Cẩu trở về, xa xa thấy Yêu Hồ đứng đợi liến muốn tách đoàn đi tới, nhìn cặp mắt trong suốt kia lại dừng lại.

Càng ngày càng gần, Đại Thiên Cẩu nhìn thấy hồ ly kia nhếch khóe miệng, thấy được tiểu hồ ly giang rộng cánh tay, thấy được….

“Thiên Cẩu ca ca”

Một mùi hương hoa lan tươi mát ập đến, Đại Thiên Cẩu dừng lại cách hồ ly ba thước.

Phía thanh âm kia là một thiếu niên áo tím, Đại Thiên Cẩu chưa kịp phản ứng đã bị đυ.ng đến chao đảo.

Thiếu niên không quan tâm Đại Thiên Cẩu đang đình trệ, cười tười túm tay áo hắn: “Thiên Cẩu ca ca, a ma có truyền tin cho ngươi đấy, mau mau về nhà nhìn xem đi.”

Đại Thiên Cẩu không trả lời quay lại nhìn Yêu Hồ cứng ngắc, hướng về phía thiếu niên gật đầu.“Hừ, có mỹ nhân làm bạn thật giỏi nha.”

Yêu Hồ uống xong vò rượu thứ ba, phẫn uất đến cực điểm.

“Mệt mỏi tiểu sinh còn muốn đợi ngươi cùng trở về! Nói cái gì về nhà! Tốt, ngươi về cmn đi! Tiểu sinh liền chính mình cưới vợ sinh con cho ngươi xem!”

Càng nói càng uất ức, Yêu Hồ lại rót thêm một chén, rượu cay động chạy qua cổ họng, Yêu Hồ bị sặc ho khù khụ đứng lên, đôi mắt vàng ướŧ áŧ một tầng, khóe mắt lặng lẽ không ngừng nhỏ lệ.

Yêu Hồ thất vọng: “Hắn tối nay đại khái sẽ không trở về đi…”