Chương 11

Tin đặc biệt, tin đặc biệt đây! Tin tức nóng hổi đặc biệt thành Heian:

“Chấn kinh! Yêu Hồ tìm người ở rể, cư nhiên chính là hắn!”

“Kagura đau lòng để con trai đi, hôn mê ba ngày chưa tỉnh!”

“Liêu Hắc Nguyệt giăng đèn kết hoa, rốt cuộc định mang đến tin vui gì đây?”

……

“Muốn biết thêm sự tình thỉnh theo dõi tin đặc biệt kì sau…”“Con mẹ nó! Lão nương còn tỉnh táo, cút đi đừng ngồi ì ở đây nữa! Ngươi lại ăn nói lung tung nhảm nhí nữa rồi!” Kagura ‘ba’ một tiếng đóng cửa sổ, nổi giận đùng đùng nhìn đứa con bên cạnh, “Ngươi, ngươi, ngươi thế nhưng lại đáp ứng Yêu Hồ phải đi ở rể! Còn có tiền đồ hay không, có tiền đồ hay không hả???? A ma thật vất vả nuôi ngươi lớn từng này, còn lừa được nương tử về tay ngươi, bây giờ ngươi lại đóng gói đem mình gửi đi, ô ô, gia môn thật bất hạnh mà ~”

“Con muốn cùng em ấy ở một chỗ.”

“Vậy ngươi liền lừa người ta về nhà!”

“Nhưng con càng hy vọng em ấy vui vẻ…”

“…”

Kagura sửng sốt một lúc không biết phải trả lời thế nào, không khí trong phòng dần an tĩnh lại, Kagura thu nước mắt lại nhìn Đại Thiên Cẩu.

Thật lâu sau, Kagura khẽ thở dài nhẹ nhàng hỏi:

“Ngươi xác định không phải hắn thì không được?”

“Vâng.” Đại Thiên Cẩu không chút do dự gật đầu, “Con chỉ cần em ấy thôi.”

Kagura dần lộ ra khuôn mặt tươi cười, ngữ khí thỏa hiệp: “Được rồi, mãi ngươi mới gặp được người mình thích, a ma cũng hi vọng ngươi hạnh phúc.”

Đại Thiên Cẩu sửng sốt, vốn tưởng rằng mình phải phấn đấu một hồi, không nghĩ nhanh như vậy liền được Kagura chấp thuận, vừa muốn cảm tạ liền nghe Kagura mở miệng:

“Nhưng! Các ngươi sinh cục cưng phải để ta nuôi dưỡng, phải là ta chăm sóc cục cưng! Mặt khác ta kệ xác các ngươi!”

Đại Thiên Cẩu há hốc mồm, chưa kịp nói ra lỗ tai đã đỏ bừng.

Kagura coi như hắn cam chịu, vui vẻ ảo tưởng tương lai chăm sóc cục cưng phấn phấn nộn nộn.Bởi vì Kagura thỏa hiệp, Đại Thiên Cẩu về tới liêu nhà Seimei, thuận tiện còn cầm một túi khuyết ngọc Kagura đưa cho, nói là tặng cho Seimei làm ‘quà cưới’.

Đại Thiên Cẩu không có ý kiến, đến nơi liền đưa cho Seimei. Vốn đang đắm chìm trong thương cảm về việc Yêu Hồ yên bề gia thất, Seimei nhìn thấy túi khuyết ngọc liền tiêu tan hoàn toàn, an bài phòng cho Đại Thiên Cẩu sát vách tể tể.

Vào ban đêm, Yêu Hồ định thổi nến lên giường thì phía sau bị người ôm vào lòng.

Vừa muốn giãy dụa liền ngửi thấy hương tùng mộc quen thuộc, đem thân thể dựa ra sau, trêu đùa:

“Đường đường là đại yêu quái, như thế nào lại đi học làm đạo tặc thế này?”

Đại Thiên Cẩu siết chặt vòng tay, tựa đầu chôn ở cần cổ Yêu Hồ: “Ta muốn gặp em.”

Yêu Hồ ngẩn người, chậm rãi nắm lấy bàn tay đang đặt ở hông mình, ngữ khí ôn nhu mang theo ý cười: “Trước kia ta như thế nào lại không biết đại nhân cũng có thể làm nũng nha?”

Đại Thiên Cẩu không trả lời, trực tiếp bế Yêu Hồ đi về phía giường. Đem Yêu Hồ đặt lên giường, Đại Thiên Cẩu chính mình cũng đi theo nằm lên.

Ôm Yêu Hồ, Đại Thiên Cẩu an tâm thở dài một hơi: “Ngủ đi, ta ôm em.”

Yêu Hồ nhận ra hành động của Đại Thiên Cẩu có gì sai sai, chớp mắt to, nghi hoặc hỏi: “Ngươi sợ hãi à?”

Đại Thiên Cẩu ngẩn ra, ôm Yêu Hồ càng chặt.

Yêu Hồ không ngần ngại tiếp tục truy vấn: “Sợ tiểu sinh hối hận?”

Lúc này Đại Thiên Cẩu không trốn tránh, đem mặt rúc vào gáy Yêu Hồ “Ừ” một tiếng.

Yêu Hồ kinh ngạc mở to mắt nhìn, sau đó cười rộ lên, cười đủ rồi lại tiếp tục trêu đùa: “Chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi, đến một nơi không ai biết chúng ta là ai, như vậy sẽ chỉ có ngươi cùng tiểu sinh, tiểu sinh sẽ không chạy được nữa rồi.”

Đại Thiên Cẩu nhìn Yêu Hồ, cẩn thận hỏi lại: “Em nói thật chứ?”

Yêu Hồ cười ở hôn lên môi Đại Thiên Cẩu: “Đồ ngốc, cho dù ở đâu tiểu sinh cũng không rời bỏ ngươi.”

…..Sáng sớm hôm sau Seimei vui vẻ cầm quần áo mới đi tìm Yêu Hồ, kết quả tới nơi thấy phòng Yêu Hồ không một bóng người, trên bàn vuông có một phong thư nhỏ:

“A ba, tiểu sinh đã tìm được người định mệnh rồi, chưa biết khi nào quay lại, xin đừng mong nhớ…”

….

Seimei sững sờ nhìn tờ giấy đứng im lặng một hồi, cuối cùng thông suốt bật cười:

“Tể tể, con hạnh phúc là tốt rồi….”Tác giả nói ra suy nghĩ

Tiểu kịch trường:

Đại Thiên Cẩu mang Yêu Hồ tiêu dao qua ngày, Kagura cảm thấy con mình bị người ta bắt cóc, khóc chít chít mang ca ca đến tìm Seimei tính sổ…

Kagura: Trả Cẩu Tử cho ta! Đừng bức lão nương động thủ!

Seimei: Ta còn không tìm các ngươi tính sổ đâu! Trả tể tể cho ta!

Kagura: Ngươi bức lão nương động thủ! ….. Ca, ngươi đừng hòng cản ta, ta phải cong chết hắn! (Lờ: zui ha, cong sẵn rồi bẻ tiếp chi =)))))))))

Seimei: Ai sợ ai, đến đây!

(Hai người vén tay áo đi về phía trước)

…..

Hiromasa: Được rồi đừng nháo loạn! Ta có biện pháp!

(Ôm lấy Seimei đi ra ngoài)

Hiromasa: Bọn họ bắt cóc một đứa nhà chúng ta, chúng ta bắt lại một đứa nhà họ là tốt rồi nha~

Kagura::╭(°A°`)╮

Seimei: -_-|||