Chương 22-3

Khi Bối Đào về đến, Vương Hủy Ngọc không có ở nhà. Cô trở lại phòng của mình, lôi ra tất cả quần áo trong tủ, thử tới thử lui suốt một tiếng để chọn trang phục cho buổi tối, sau đó, cô nhìn thấy búi tóc tròn trong gương, sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định tháo bỏ búi tóc, tóc vừa xõa ra hơi phồng một chút, Bối Đào lại lấy máy làm tóc để ép thẳng tóc lại.

Buổi chiều, Bối Đào sẵn sàng ra ngoài nhưng Vương Hủy Ngọc vẫn chưa về nhà. Cô gửi một tin nhắn cho bà ấy rồi tự mình gọi taxi. Trên đường đi, cô nhận được tin nhắn từ mẹ yêu cầu gửi tin nhắn cho bà khi bữa tối kết thúc bà để đến đón cô.

Khi Bối Đào đến, Dư Sơ đang đứng trước cửa nhà hàng chờ đợi cô. Ánh mắt của Dư Sơ phát sáng khi nhìn thấy Bối Đào mặc chiếc váy liền màu hồng nhạt, làn váy cao hơn so với đầu gối, dưới chân là đôi giày sneaker màu trắng, tóc búi tròn vào buổi sáng cũng được thả xuống, mượt mà ở phía sau vai. Dư Sơ chạy chậm lại gần Bối Đào.

“Cậu trông thật đẹp!” Bối Đào kéo làn váy, nhìn vào chiếc váy jeans của Dư Sơ, cũng nói: “Cậu cũng thế.”

Dư Sơ mỉm cười, nắm tay Bối Đào dẫn cô vào bên trong.

Khi họ vào trong, phòng bao rất sôi động, mọi người đều mặc đồ của mình, đa số các bạn nữ đều mặc váy rất đẹp, tràn đầy sức sống, trẻ trung, các bạn nam cũng phá lệ năng động, thậm chí còn đề xuất uống rượu, tất nhiên là không được phép uống rượu trắng, cuối cùng họ đã gọi bia. Sau khi lão Nghiêm đến nhìn thấy, ông nhăn mày nhưng cuối cùng vẫn không ngăn cản, chỉ nói nếu muốn uống thì uống, không muốn thì uống nước trái cây.

Trong lúc ăn tối, mọi người ngồi tự do, không phân biệt ai ngồi với ai, nam, nữ đều ngồi chung một bàn, Bối Đào ngồi cạnh Dư Sơ, Ngôn Trúc, trong khi Chu Tê Thời và một số bạn nam khác ngồi đối diện. Bối Đào nhìn lên, thấy Chu Tê Thời, hôm nay anh mặc áo phông đơn giản cùng với áo sơ mi ngắn tay, rất sạch sẽ, sảng khoái, còn Ôn Bồ thì đang rót bia vào ly của anh.

“Cậu có muốn uống bia không?” Ngôn Trúc đột nhiên hỏi.

Bối Đào lấy lại tinh thần, cô lắc đầu, “Không cần, mình uống nước trái cây.” Ngôn Trúc nói “Được thôi”, thoạt nhìn có vẻ thất vọng, sau đó tự mình đổ một cốc đầy.

Ban đầu mọi người còn kiềm chế, nhưng thời gian trôi qua, không khí trong phòng càng trở nên sôi động hơn, cuối cùng lại bị bầu không khí của sự chia tay tốt nghiệp bao phủ, một số cô gái nhạy cảm bắt đầu khóc thầm, mặc dù Bối Đào không khóc, nhưng mắt cô cũng đỏ lên, cuối cùng dưới sự xúi giục của Ngôn Trúc, cô đã uống nửa ly bia.

“Bối Đào, cậu thật sự không thể uống rượu hả? Khuôn mặt cậu thật là đỏ.” Ngôn Trúc cười nói.

Bối Đào dùng tay ôm lấy gò má đang nóng lên, ngượng ngùng nói: “Tửu lượng của mình tệ lắm…”

Sau hơn nửa tiếng, hơn phân nửa các bạn học trong phòng đều uống rồi, nhưng các học sinh nam vẫn la hét đòi thêm rượu, kết quả là bị Lão Nghiêm trừng phạt mạnh mẽ. Bối Đào cũng lắc đầu một cách nhẹ nhàng, như muốn xua đi “khói mù” trước mắt, nhưng ánh mắt cô vô tình chú ý đến Chu Tê Thời đang cầm điện thoại ra ngoài.

Bối Đào ngồi yên nhìn vào vị trí Chu Tê Thời đã rời đi trong một khoảng thời gian dài, không hiểu vì sao, dưới tác động của cảm xúc chia ly, một sự dũng cảm bất ngờ trỗi dậy trong cô, trên mặt cô xuất hiện sự do dự, cuối cùng cô vẫn cầm lấy điện thoại, dựa vào bàn ăn đứng dậy.

Rời khỏi phòng, Bối Đào nhìn xung quanh cũng không thấy Chu Tê Thời, cô suy nghĩ một lúc rồi bước vào hành lang bên trái một cách ngẫu nhiên.Giống như là kịch bản trong phim truyền hình, cô thực sự thấy Chu Tê Thời đang đứng ở góc hành lang trước cửa sổ.

Chu Tê Thời cất điện thoại nhìn thấy Bối Đào đang đứng không xa. Ánh mắt của cô hơi mơ hồ, giống như là đã bị lạc đường. Chu Tê Thời cười nhẹ, sau đó nhấc chân bước đến gần cô, anh nhìn cô, khuôn mặt của cô gái thật đỏ nhưng anh rõ ràng đó không phải là ngượng ngùng, mà là do say rượu khiến má đỏ hồng.

“Cậu đứng đây làm gì vậy?”

Bối Đào ngẩng đầu lên nhìn anh, ngón tay mảnh mai nắm chặt chiếc điện thoại trong lòng bàn tay, trái tim cô đập mạnh, cô muốn thổ lộ tình cảm của mình, nhưng sau một vài lần mở miệng, cô vẫn không thể nói ra lời.

Chu Tê Thời cảm thấy bối rối, định hỏi cô muốn nói gì, nhưng khi nhìn thấy điện thoại cô cầm bắt đầu sáng lên hiển thị có cuộc gọi đến.

“Cậu đó điện thoại” Anh nhắc nhở.

Bối Đào: “...”. Cô cúi xuống nhìn vào điện thoại, là cuộc gọi từ Vương Hủy Ngọc, cô tỉnh táo hơn một chút, trượt sang phím trả lời.

“Alo?”

Ngay sau đó, biểu cảm của Bối Đào thay đổi một cách đáng sợ, cô không kịp xác minh càng không kịp nhìn Chu Tê Thời một cái, cô quay lưng, chạy về phía bên ngoài tiệm cơm.

Chu Tê Thời cảm thấy không ổn, anh theo bản năng đuổi theo hai bước, “Bối...”

“Chu Tê Thời!” Tiếng của Ôn Bồ vang lên từ phía sau.

Chu Tê Thời quay đầu nhìn Ôn Bồ, Ôn Bồ đã uống quá nhiều, bước đi không ổn định, sau đó cậu ta ngã xuống đất. Chu Tê Thời vươn tay để đỡ, nhưng giây tiếp theo vẫn là nhấc chân lên đuổi theo hướng Bối Đào vừa chạy đi.

Ôn Bồ ngã ngồi trên đất, nhìn Chu Tê Thời chạy ra khỏi nhà hàng, qua vài giây mới ngơ ngác nói “đ.m”.

Chu Tê Thời chạy ra khỏi nhà hàng, nhưng không còn thấy bóng dáng của Bối Đào. Ngày 24 tháng 6, kết quả của kỳ thi đại học được công bố.

Năm nay Nhất Trung đại thắng tại kỳ thi đại học, Chu Tê Thời là Trạng Nguyên của tỉnh Nam, trong khi đó Bối Đào cũng đạt được kết quả xuất sắc xếp thứ ba toàn tỉnh. Trong danh sách 10 thí sinh xuất sắc nhất toàn tỉnh, trường Nhất Trung có 4 thí sinh, trong danh sách 20 người xuất sắc nhất toàn tỉnh, có tới 10 người là học sinh của trường Nhất Trung, họ là niềm tự hào của thành phố Nam, cũng như của trường Nhất Trung.

Kết quả kỳ thi đại học của Dư Sơ cũng rất tốt, đạt được điểm số yêu cầu của Đại học Nam Đại, cô ấy phấn khích gửi tin nhắn cho Bối Đào, nhưng không nhận được phản hồi từ cô. Từ buổi tối ngày tiệc tốt nghiệp, sau khi Bối Đào rời đi trước, cô không hề liên lạc với bọn họ.

Ngày 27 tháng 6, học sinh lớp 12 quay lại trường để đăng ký nguyện vọng, nhưng Bối Đào vẫn không xuất hiện. Lão Nghiêm chỉ nói rằng cô sẽ đến trễ vài ngày. Dư Sơ và Ngôn Trúc đã đến nhà Bối Đào để tìm, nhưng cửa nhà đã khóa lại, dường như không có ai ở nhà.

Cho đến khi giai đoạn đăng ký nguyện vọng đại học kết thúc, Bối Đào mới trả lời tin nhắn của Dư Sơ.

Suốt cả mùa hè, đám người Dư Sơ cũng không thấy Bối Đào.

Cho đến khi mùa hè kết thúc, ngày 1 tháng 9 bắt đầu khai giảng, Dư Sơ mới thấy Bối Đào ở khu vực đăng ký cho sinh viên mới của Đại học Nam Đại.