Chương 20-2

Ở một nơi khác, Chu Tê Thời bước ra ngoài hít thở không khí xong chuẩn bị quay lại phòng tiệc, nhưng chưa đến cửa, anh thấy em trai của mình đi ra khỏi phòng tiệc. Anh không nhịn được, gọi một tiếng, Chu Sùng Vũ bị giật mình, quay lại thấy là Chu Tê Thời, mới thở phào nhẹ nhõm.

“Em định đi đâu?” Chu Tê Thời nhìn cậu ta đang đi về phía thang máy.

Chu Sùng Vũ suy nghĩ một chút, nói nhỏ một cách trung thực: “Em xuống đó đợi bạn cùng lớp.”

“Bạn cùng lớp nào? Muộn như thế này, mà còn để em chờ ở cửa nhà hàng?”

Chu Sùng Vũ nắm chặt cánh tay của anh, kéo anh vào thang máy, nói: “Chỉ là bạn cùng lớp của emh, trùng hợp ở gần đây, hứa sẽ cho em mượn máy chơi game của cậu ấy mấy ngày”

Chu Tê Thời nhăn mày, “Nhà em không có máy chơi game sao?”

“Có, nhưng tất cả đều bị mẹ em tịch thu rồi.”

“Em đã lớp 9 rồi, năm nay sẽ thi vào trung học, thím không nên tịch thu, phải không?”

Chu Sùng Vũ: “......” Sau khi chột dạ vài giây, cậu ta lập tức nói: “Anh, em xem anh như anh ruột mới nói thật với anh, anh nhất định không được phản bội em, em hứa rằng sau khi chơi xong vài ngày này, em sẽ trả lại cho cậu ấy, sau đó sẽ chuẩn bị thi vào trung học.”

Chu Tê Thời nhìn cậu ta một cái, không nói gì.

Chu Sùng Vũ lắc lắc cánh tay của anh, “Không nói gì, em sẽ hiểu là anh đã đồng ý.”

Ra khỏi thang máy, Chu Sùng Vũ kéo Chu Tê Thời đi ra hướng đại sảnh.

“Ồ? Anh, người đứng ở cửa có phải là bạn cùng trường của anh không?” Vẫn còn mặc đồng phục của Trường Trung học Nhất Trung kìa.

Chu Tê Thời nhìn một cái, gật đầu một cách tùy tiện rồi thu lại ánh mắt, nhưng chỉ trong giây lát, anh lại nhìn lại hướng người đó.

Chu Sùng Vũ kéo anh ra ngoài, không thấy bất cứ hình bóng quen thuộc nào dưới mưa, cậu ta lấy điện thoại, nhắn tin cho cậu bạn cùng lớp, trong khi đó, Chu Tê Thời đứng nhìn về phía hình bóng phía xa kia mà anh cảm thấy quen thuộc.

Cô đứng bên cạnh màn mưa, một tay cầm đồ, một tay vươn ra nhận nước mưa, qua lớp sương mù mỏng manh, anh không thể nhìn rõ biểu cảm của cô lúc này, nhưng anh nhận ra cô.

Lúc này, cậu bạn cùng lớp của Chu Sùng Vũ cũng khoan thai đến muộn, nụ cười trên khuôn mặt cậu ta cứng đờ khi nhìn thấy Chu Tê Thời, tại sao Chu ca ca cũng ở đó?

Chu Sùng Vũ tự giác lấy ra máy chơi game từ túi áo của bạn mình, cười nói: “Yên tâm đi, anh mình sẽ giữ bí mật cho chúng ta, không nói nhiều nữa, mình phải đi lên ngay bây giờ, chờ ngày mai đi học lại mình mời cậu ăn.”

Sau khi cậu bạn cùng lớp của Chu Sùng Vũ rời đi, cậu ta nói với Chu Tê Thời: “Anh, chúng ta đi về phòng ăn đi.”

“Em đi lên trước đi?” Chu Tê Thời nói với cậu.

Chu Sùng Vũ “a” một tiếng: “Vì sao?” “Vì cái gì mà không đi lên?”

“Không có gì hết, đi lên mau!”

Chu Sùng Vũ: “......” Cậu ta có chút ủy khuất bĩu môi, nhưng khi nghĩ đến chiếc máy chơi game mà cậu ấy mong chờ, cậu ấy vẫn ngoan ngoãn bước vào nhà hàng. Khi Chu Sùng Vũ bước vào nhà hàng, Chu Tê Thời đi về phía Bối Đào.

“Bối Đào?”

Tiếng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai của Bối Đào, cô rút lại tay, nhìn sang hướng người nói, nghiêng đầu nhìn qua, đầu nghiêng qua một bên trùng hợp bốn mắt nhìn nhau với Chu Tê Thời.

Anh không mặc đồng phục, mà mặc một chiếc áo khoác màu đen, quần túi hộp màu kaki, thân hình cao lớn, thẳng tắp. Trong lúc cô đứng nhìn ngơ ngác, Chu Tê Thời đã tiến đến gần cô. Ánh mắt anh rũ xuống, tầm mắt dừng lại bàn tay cô vừa mới vươn ra để nhận nước, đầu ngón tay ướt vẫn còn giọt nước.

Bối Đào phục hồi tinh thần, hỏi: “Tại sao cậu cũng ở đây?”

Nhưng sau khi hỏi xong, cô cũng nhớ ra, hôm nay là tiệc mừng tháng của cháu trai anh, nên chắc là tổ chức tại nhà hàng này.

Chu Tê Thời nhìn vào biểu cảm của cô, đoán được cô đã nhớ ra, sau đó hỏi cô: “Còn cậu thì sao?”

Bàn tay Bối Đào đang cầm bánh kem nắm chặt lại một chút: “Mình cùng với mẹ và chị mình ăn cơm ở đây, sau khi ăn tối xong, mẹ mình đã đưa chị mình đi sân bay, mình ở đây đợi mẹ mình.”

Khi cô nói chuyện, Chu Tê Thời lấy ra một gói khăn giấy từ túi quần, đưa cho cô một tờ.

“Cậu lau tay đi” Anh nói.

Bối Đào mím môi, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.” Sau đó, cô nhận tờ giấy anh đưa.

Khi Chu Tê Thời nhận ra rằng việc lau tay bằng một tay của cô không thuận tiện, anh vươn ra tay , nói với cô: “Mình giúp cậu cầm cái kia trước đã.” Sau đó anh mới để ý rằng tay cô kia đang cầm một chiếc bánh sinh nhật, anh hỏi: “Hôm nay là sinh nhật của cậu à?”

Bối Đào đưa bánh sinh nhật lại cho anh, cô gật đầu, sau đó mở giấy để lau khô những giọt nước trên tay. Tờ giấy trắng tinh chỉ sau một thoáng chốc đã nhăn nheo, cô bóp nó thành một quả cầu trong lòng bàn tay, sau đó nhìn Chu Tê Thời.

Chu Tê Thời nhận ra ý của cô, anh đưa bánh lại cho cô, sau đó vươn ra tay: “Cho mình cái quả cầu giấy kia nhé.”

Bối Đào nắm chặt quả cầu giấy, cô không thể nào đem lại tờ giấy đã sử dụng cho anh được phải không? Cô lắc đầu, “Không cần, mình...” cô ngần ngại một chút rồi nhét quả cầu giấy vào túi quần, “Để tạm đấy, mình sẽ vứt sau.”

Chu Tê Thời nhìn thấy, cười nhẹ, sau đó, nụ cười trên môi anh trở nên cứng nhắc, vì lúc này anh mới chú ý đến đôi mắt của cô đang đỏ ửng, đôi mắt đen huyền ướt nhẹ, rõ ràng là đã khóc. Liệu có phải cô khóc vì mừng sinh nhật không? Nhưng anh cảm thấy đó không phải là trạng thái mà một người cảm động, vui mừng sẽ có được.

Bối Đào nhận ra sự tò mò trong ánh mắt của anh, cô nháy mắt một cái, sau đó, cố né tránh bằng cách dời ánh mắt lại nhìn về phía màn mưa, cứng nhắc mở đề tài, “Trời mưa dường như đã lâu lắm rồi.”

Chu Tê Thời không đáp lại, anh nhìn vào chiếc đuôi tóc đơn giản, tự nhiên được cô buộc phía trên đầu, anh gọi tên cô.

Bối Đào vẫn theo thói quen nâng đầu lên nhìn anh.

Chu Tê Thời nhìn vào đôi mắt đỏ ửng của cô, nở nụ cười, anh nói lời chúc mừng sinh nhật một cách ấm áp: “Chúc mừng sinh nhật.”

Bối Đào nhìn vào khuôn mặt thanh tuấn, dịu dàng của anh, cảm xúc trong lòng dâng trào trong khoảnh khắc này, một dòng nước ấm áp kỳ diệu tràn ngập trong lòng ngực, cuối cùng chạy về trái tim mệt mỏi, tê liệt.