Chương 19-2

Do vẫn đang mưa, họ chỉ nói chuyện một vài câu ngắn gọn.

Bối Giác nghiêng ô che mưa về phía Bối Đào một chút, rồi đi về phía chiếc xe mà Vương Hủy Ngọc đã đậu cách đó không xa.

Lúc đầu Vương Hủy Ngọc muốn chở hai chị em về nhà, tự mình nấu cơm, nhưng Bối Giác trở về lần này là để làm thủ tục, cơm nước xong phải quay về Kinh thị, sáng mai làm xong thủ tục liền bay thẳng về Luân Đôn, về nhà rồi mua đồ ăn để nấu thì không kịp, cho nên chỉ có thể ăn ở nhà hàng.

Ghế lô, sau khi mọi người chọn món xong, người phục vụ cầm thực đơn đi ra ngoài.

Vương Hủy Ngọc dùng nước nóng khử trùng chén đĩa, nhìn Bối Đào nói: “Đào Đào, chị của con ngày mai liền phải về Luân Đôn, hôm nay là cố ý ở lại đây để mừng sinh nhật con.”

Bối Đào nhéo nhéo khăn trải bàn, nhìn sang phía Bối Giác, nụ cười trên mặt Bối Giác dịu dàng, chị ấy lấy ra món quà sinh nhật đã mua sẵn từ trong túi, “Chúc mừng sinh nhật, Đào Đào.”

Bối Đào nhận quà từ Bối Giác, “Cảm ơn chị.”

Vương Hủy Ngọc đưa đũa đã khử trùng bằng nước nóng cho họ, trên mặt toàn là ý cười.

Nhanh chóng, những món ăn mà họ đã gọi được mang lên.

Vương Hủy Ngọc cũng đã lâu không gặp Bối Giác, vì vậy khi ăn cơm, bà ấy không thể ngăn mình quan tâm đến cuộc sống, học tập của Bối Giác ở Luân Đôn. Bối Giác vừa dịu dàng trả lời bà ấy, vừa tự tạo chủ đề để trò chuyện với Bối Đào, Bối Giác hỏi cái gì thì Bối Đào trả lời lại cái đó.

Vương Hủy Ngọc gắp một miếng nấm kim châm vào bát của Bối Giác, cười nói: “Ở nước ngoài có phải không thể ăn được đồ ăn Trung Quốc ngon như vậy không?”

Bối Giác gật đầu, mặc dù ở Luân Đôn cũng có nhà hàng Trung Quốc, đầu bếp cũng là người Trung Quốc, Bối Giác thường xuyên đi với bạn cùng phòng để giải tỏa cơn thèm, nhưng mỗi lần ăn xong, họ đều thấy rằng đồ ăn Trung Quốc ở đây không ngon bằng ở nhà, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận là do nhớ nhà.

Vương Hủy Ngọc cười, cũng gắp một miếng vào bát của Bối Đào.

Hành động ăn của Bối Đào dừng lại một chút, cô nhìn thấy cuộn ba chỉ bà cuộn nấm kim châm trên chén cơm.

Ngay sau đó, miếng nấm kim châm trong bát đã bị lấy đi, giọng nói của Bối Giác vang lên.

“Mẹ, Đào Đào không thích ăn nấm kim châm.” Nói xong, chị ấy đã gắp một miếng sườn heo chua ngọt cho Bối Đào, “Đào Đào ăn miếng sườn này.”

Vương Hủy Ngọc cũng không coi như một sự việc quan trọng, cũng gắp một miếng sườn heo chua ngọt vào bát của Bối Đào, cười nói: “Vẫn là chị em hai đứa hiểu nhau.”

Khi đang ăn cơm, điện thoại của Bối Giác bất ngờ sáng lên, là người giao bánh kem.

“Chắc là bánh đến rồi, con đi nhận.” Chị ấy cầm điện thoại đi ra ngoài.

Vương Hủy Ngọc nhìn thấy Bối Giác đi ra ngoài, không thể kiềm chế được nói với Bối Đào: “Tính cách của con sao lại như vậy? Hai đứa là chị em ruột, không gặp nhau trong thời gian dài như vậy, tại sao không nói chuyện nhiều hơn với chị? Mỗi lần chị con gọi điện thoại về, con bé luôn quan tâm đến con, con bé quan tâm đến con biết bao nhiêu!”

“Lần này thời gian rất ngắn mà chị con cũng đặc biệt đến đây chúc mừng sinh nhật cho con, mua bánh, quà cho con, nếu ngay cả với người thân của mình con cũng không nói chuyện, ở ngoài làm sao có thể giao tiếp được với người khác? Con phải thay đổi tính cách của mình thôi...”

Bối Đào nắm chặt đũa, không nói một lời, trong khi đó, Bối Giác cũng vừa về đến ghế lô.

Lời nói của Vương Hủy Ngọc dừng lại, ngạc nhiên nói: “Tại sao lại về nhanh như vậy?” Sau đó, bà cũng chú ý đến hai bàn tay trống không của Bối Giác, “Chuyện gì xảy ra vậy? Không nhận được bánh à?”

Bối Giác giải thích, “Ngoài kia mưa lớn, đường đang kẹt xe, người giao hàng nói cần phải đợi thêm một lúc.”

Kết quả là, lần chờ đợi này, họ đã chờ thêm nửa tiếng, họ đã ăn xong, người giao hàng cũng chưa đến, gọi điện thoại không có người nghe máy, sau đó cũng chờ thêm mười phút nữa, cũng đã sắp đến thời gian Bối Giác phải đến sân bay.

Vương Hủy Ngọc mặc áo khoác , cầm túi xách đứng lên, nói, “Không thể chờ thêm nữa, nếu tiếp tục chờ thì có thể sẽ lỡ chuyến bay, ngoài kia mưa to, mẹ đưa con đến sân bay trước.”

Bối Giác cau mày suy nghĩ, nếu không thì hủy chuyến bay tối nay luôn, sau đó đặt chuyến bay sớm về Kinh Thị, nhưng trước khi chị ấy kịp nói ra, thì nghe thấy Bối Đào nói, “Mẹ ơi, mẹ đưa chị đi sân bay, con ở lại đợi bánh, dù sao cũng phải đi qua đây khi trở về trường.”

Vương Hủy Ngọc cảm thấy điều này cũng hợp lý, “Thế thì con nhận được bánh thì gửi cho mẹ một tin nhắn, sau đó ngoan ngoãn ở đây đợi mẹ về.”

Bối Đào gật đầu, “Con biết rồi.”

Bối Giác thấy hai người đã thỏa thuận xong, đành giữ lại suy nghĩ của mình, chị ấy đi đến gần Bối Đào, ôm lấy cô, vuốt nhẹ đầu cô, dịu dàng xin lỗi, “Xin lỗi Đào Đào, không thể ở lại ăn bánh cùng em được, sau khi kỳ thi của em kết thúc, chị sẽ đến đón em đến Luân Đôn chơi nhé? Chị sẽ đưa em đi tham quan tất cả những địa điểm thú vị ở Luân Đôn.”

Vương Hủy Ngọc cũng nói, “Được, để chị con giúp em làm quen trước, sau khi con tốt nghiệp ở Kinh Đại cũng phải đi, mẹ sẽ mua cho con một chiếc máy ảnh, con có thể mang theo Luân Đôn chụp bất cứ điều gì con muốn.”

Bối Đào nghe thấy lời Vương Hủy Ngọc, bàn tay trong túi áo nhẹ nhàng nắm chặt hơn một chút, cảm giác ngột ngạt buồn bực quen thuộc, vô lực bất ngờ tràn vào cõi lòng, đè ép lên trái tim cô khiến cô cảm thấy khó thở, cô cụp mắt nhìn xuống, sau đó nhẹ nhàng nhắc nhở họ rằng đã đến lúc họ phải đi, nếu không sẽ không kịp nữa.

Sau khi Vương Hủy Ngọc và Bối Giác đi vội vàng rời khỏi, Bối Đào ngồi một mình trong phòng riêng, cô nhìn vào bàn ăn chưa được nhân viên dọn dẹp, một cảm giác đắng cay không thể diễn tả được tràn qua mũi, cô dùng sức nắm chặt cạnh bàn, trong đầu cô, lời nói của Vương Hủy Ngọc không ngừng lặp đi lặp lại.