Chương 16-1

Ngày hôm sau, sau khi buổi học thêm kết thúc, Dư Sơ đặc biệt đến đợi Bối Đào để cùng nhau đi đến nhà hàng. Khi họ đến, đám người Ngôn Trúc đến trước, Ôn Bồ được cử ra ngoài cửa đợi họ.

Ôn Bồ thấy hai người mang túi quà, ngạc nhiên nói: “Hai người mua quà à?”

Bối Đào và Dư Sơ đều bị câu hỏi của cậu ta làm ngơ một chút.

Dư Sơ đặt câu hỏi: “Các cậu không mua hả?”

Ôn Bồ cười hả hê, “Không.”

Bối Đào và Dư Sơ: “......”

Sau khi vào phòng, Ôn Bồ nói: “Chu Tê Thời, Bối Đào và Dư Sơ có chuẩn bị quà cho cậu.”

Chu Tê Thời đang ngồi trên ghế xem menu, nghe Ôn Bồ nói, anh nhìn lên, Bối Đào mặc chiếc áo lông màu hồng đào, khăn quàng màu trắng gạo, mái tóc đen dày búi gọn lại, tóc mái ngoan ngoãn nằm yên trên vầng trán tròn đầy của cô.

Dư Sơ nhiệt tình đưa quà trước, “Học thần, quà nhỏ không đáng kể, đừng có ghét bỏ nha.”

Bối Đào cũng nhanh chóng đưa quà của mình, “Mua hơi tùy ý, hy vọng cậu sẽ thích.”

Chu Tê Thời nhận quà từ họ, cười nói: “Cảm ơn.”

Ôn Bồ cười và giúp họ kéo ghế ra, nói: “Các cậu quá khách sáo, không cần phải đặc biệt mang quà, lần sau đừng mua, chúng ta không cần những nghi thức xã giao như vậy.” Chỉ có sinh nhật họ mới tặng quà cho nhau.

Ngôn Trúc cũng đồng tình, “Ôn Bồ nói rất đúng.”

Chu Tê Thời đưa menu cho Bối Đào, “Ba tụi mình chọn rồi, các cậu xem muốn ăn gì.”

“Muốn ăn gì cứ tự nhiên chọn.” Ôn Bồ hào phóng nói.

Ngôn Trúc: “Đúng, đừng khách sáo, hôm nay cậu ấy mời.”

Bối Đào và Dư Sơ nhanh chóng chọn món, Ngôn Trúc cũng nhấn chuông để phục vụ vào lấy menu.

Chỉ vài phút sau, món ăn họ chọn đã được mang lên.

“Thử món nấm kim châm xào tỏi này đi, thật sự rất ngon.” Ngôn Trúc giới thiệu món yêu thích của mình cho họ.

Bối Đào chưa kịp nói gì, Dư Sơ đã nói: “Bối Đào không ăn nấm nấm kim châm, để mình thử.”

Ngôn Trúc “a” một tiếng, “Cậu không ăn nấm kim châm sao?”

Bối Đào gật đầu, “Không thích ăn lắm.”

“Vậy cậu thử món này, cũng rất ngon.”

Khi kết thúc tiết tự học vào buổi tối, họ cùng nhau đi xuống lầu trở về ký túc xá.

Ôn Bồ tò mò về quà mà Bối Đào và Dư Sơ tặng, do đó khi vào phòng ký túc xá, cậu ta muốn mở quà thay cho Chu Tê Thời. Tuy nhiên khi cậu ta vừa muốn chạm vào hộp quà được buộc bằng nơ xanh, Chu Tê Thời vội vàng cầm lấy, nói: “Giúp mình mở cái này.”

Ôn Bồ “a” một tiếng, hoàn toàn không nhận ra điều gì không thích hợp.

Chu Tê Thời nhìn vào hộp quà được chiếc nơ màu xanh lá cây cột kỹ càng và đẹp đẽ, anh kéo nhẹ vào dải nơ, mở hộp, một chiếc tượng nhỏ quen thuộc xuất hiện trước mắt, thân hình tròn trịa, đôi mắt ngốc manh, ngây thơ chất phác, cầm vào cảm giác mát mẻ và mịn màng.

“Đây là một hộp màu nước, phần của cậu là...” Ôn Bồ bóc quà trên tay mình, liếc nhìn qua, mắt sáng lên một chút, “À, đây là tượng của tiên sinh Van Gogh, cái này có phải là Bối Đào tặng không? Trong hộp còn có thư chúc mừng nữa.”

Ôn Bồ cầm lấy thiệp chúc mừng, mở ra, đọc những dòng chữ trên đó, “Chúc mừng Chu Tê Thời giành ngôi thủ khoa kỳ thi Mỹ Thuật của tỉnh Nam, Bối Đào.”

Chu Tê Thời cầm lại chiếc thiệp của mình, nhắc nhở, “ Muộn rồi, cậu mau chóng tắm rửa đi, đám người Tào Văn Hiên cũng sắp trở về.”

Ôn Bồ nghe vậy, “Ồ, ồ” hai tiếng, rồi nhanh chóng đặt xuống màu nước, quay người để lấy áo ngủ trên giường.

Chu Tê Thời nhìn vào chiếc thiệp viết tay xinh đẹp của Bối Đào, sau đó khép lại cùng với “ông Vincent Van Gogh” cất vào hộp quà.

...

Giữa đêm, một cơn bão tuyết lại rơi xuống, những cành cây xanh của trường học bị đè bẹp bởi những đám tuyết mỏng manh và trong suốt, nhóm người Dư Sơ rửa mặt xong thì dẫm lên trên mặt tuyết mềm xốp đi ăn sáng, sau đó mới đến bảng thông báo xem điểm thi và thứ hạng.

Đầu bảng vẫn là hu Tê Thời, Bối Đào cũng nâng lên một thứ hạng, đứng thứ năm trong cả khối.

Xếp hạng của Ngôn Trúc cũng tiến bộ, rõ ràng mọi người đều rất hài lòng với kết quả kỳ thi lần này, họ sẽ có một kỳ nghỉ Tết tốt đẹp, vui vẻ.

Vào ngày 18 của năm nay sẽ bắt đầu kỳ nghỉ đông, vào chiều ngày nghỉ, trường sẽ tổ chức một buổi tổng vệ sinh trước kỳ nghỉ đông, Bối Đào và Dư Sơ được phân công quét dọn khu vực sân sau của tòa nhà dạy học, hai ngày gần đây tuyết rơi nhiều, gió cũng mạnh, trên mặt đất toàn là tuyết và lá rụng.

Bối Đào và Dư Sơ cầm cây chổi, vừa nói chuyện vừa quét sạch tuyết và lá rụng.

Lúc này, chủ nhiệm giáo dục đi ngang qua bọn họ, vẫy tay gọi họ, “Cả hai em lại đây, một em cùng với cô quét dọn phòng tài liệu một chút.”

Dư Sơ nói, “Để mình đi, cậu đợi ở đây nha.”

Bối Đào gật đầu, “Được.”