Chương 2-1

Sau khi lễ khai giảng kết thúc, các lớp đều trở lại lớp học, ngày đầu tiên khai giảng không có chương trình học, sau khi lão Nghiêm dặn dò vài câu đơn giản thì rời đi, các bạn cùng lớp nhanh chóng xếp hàng đi ra ngoài, trong miệng vẫn còn hò hét muốn đi siêu thị, dù sao hôm nay mới là ngày đầu tiên bọn họ đến trường sau kì nghỉ hè, đương nhiên vẫn còn nhiều thứ cần phải mua, Bối Đào cũng vậy, vali của cô không gian có hạn, cô cũng không mang theo đồ vệ sinh cá nhân, Vương Hủy Ngọc đã cho tiền để cô tự đi mua.

Nghĩ đến đây, Bối Đào mới nhớ ra mình còn nhắn tin thông báo cho Vương Hủy Ngọc, cô vừa cùng Dư Sơ ra ngoài vừa lấy di động ra, sau khi mở khóa thấy nửa tiếng trước Vương Hủy Ngọc gửi tin cho mình, Bối Đào mới vừa trả lời xong liền nghe được tiếng thở dài chán nản của Dư Sơ.

Bối Đào hỏi cô ấy: “Cậu làm sao vậy?”

Dư Sở: “Không có gì, chỉ là nghĩ đến sáng mai phải nộp lại di động, mình thấy thật khổ sở”

Bối Đào nhìn thấy bộ dạng vô cùng đáng thương của cô ấy, không nhịn được mà cười khẽ.

Dư Sơ kinh ngạc: “Cậu còn cười? Không có di động cậu không cảm thấy buồn chán hả?”

Bối Đào cất lại di động lại vào túi, cười nói: “Không chán”

Cô không thích tiếng nhạc chuông điện thoại của các cuộc gọi đến, bởi vậy cơ bản di động của cô đều được chỉnh về chế độ im lặng.

Ngày khai giảng, thời điểm này hầu hết các siêu thị đều đông đúc, Bối Đào và Dư Sơ quyết định đi ăn cơm trưa trước, cách trường học không xa có một con phố mỹ thực, làm địa điểm yêu thích nhất của học sinh trường bọn họ, hai người ăn cơm trưa xong thì mới đến siêu thị.

Tuy rằng đã qua thời gian cao điểm, nhưng trong siêu thị vẫn có rất nhiều học sinh cùng trường, cứ cách vài bước là lại thấy những học sinh mặc đồng phục đứng từ xa, Bối Đào nhanh chóng lựa chọn xong các đồ dùng sinh hoạt cá nhân, nhưng Dư Sơ thì có chút khó lựa chọn.

“Vậy mình đi mua một ít trái cây trước nha”. Bối Đào nói với Dư Sơ.

Lúc này Dư Sơ còn phân vân giữa việc nên lấy khăn lông màu hồng nhạt hay màu xanh lam, nghe được Bối Đào nói thì ừ ừ hai tiếng.

Bối Đào đẩy xe mua sắm đi đến khu vực bán trái cây, cô đi thẳng đến quầy bán quả đào mật, lúc này đã là tháng 9, mấy ngày nữa quả đào mật sẽ hết hàng.

Bối Đào đẩy xe hàng qua một bên, lấy một chiếc túi đựng đồ tươi, đứng ở quầy quả đào mật cẩn thận lựa chọn, sau khi chọn được vài quả, cô nghe thấy tiếng bước chân, nhận thấy có người đang đến gần, cô không có ngước mắt lên nhìn mà chỉ yên lặng đứng dịch qua một chút, cho đến khi cô nhìn thấy bàn tay đang duỗi ra lấy đào, ngón tay thon dài sạch sẽ, các khớp xương rõ ràng, phía trên hộ khẩu có một nốt ruồi nhỏ màu đen.

Lưng Bối Đào lập tức cứng đờ, là Chu Tê Thời.

Chu Tê Thời bỏ những quả đào đã chọn vào túi nilon, cũng chú ý đến nữ sinh đứng bên cạnh đang hơi nghiêng người đưa lưng về phía anh, trong lòng bàn tay trắng nõn đang cầm một quả mật đào căng mọng, năm ngón tay có màu hồng nhạt, cùng với màu hồng của quả mật đào trở nên đặc biệt đẹp, hình ảnh này đối với học sinh mỹ thuật như Chu Tê Thời mà nói có phần hấp dẫn, chỉ là Bối Đào dường như đã bất động trong vài giây… thật giống như bị đứng hình, anh có chút tò mò, hơi cúi người nhìn xuống mặt cô.

“Bối Đào?”. Giọng Chu Tê Thời trong sáng rõ ràng.

Nghe tiếng gọi này, Bối Đào suýt chút nữa đánh rơi quả đào còn chưa cầm chắc trong tay, cô theo vô thức mà nhìn qua phía anh, nhìn thấy gương mặt sạch sẽ đẹp trai, cô không nhịn được mà buột miệng nói ra: “Cậu, cậu nhận ra mình hả?”

Chu Tê Thời nghe được những lời này của Bối Đào có hơi sửng sốt, hai người bọn họ không phải là bạn cùng lớp sao? Huống hồ Bối Đào xếp hạng học tập vẫn luôn trong top 10, anh không biết cô mới là kỳ lạ đó?

Lúc này Bối Đào cũng đã phản ứng lại, cô kìm chế lại trái tim đang đập thình thịch trong l*иg ngực, từ từ thu hồi lại cánh tay có chút nhức mỏi vì tê cứng của mình, lời vừa rồi cô chỉ buột miệng nói ra, tuy nói rằng đã học cùng lớp được một năm, nhưng số lần mà hai người nói chuyện chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, với trí nhớ của Chu Tê Thời, không có khả năng không nhận ra cô, chỉ là cô không ngờ rằng Chu Tê Thời sẽ gọi tên mình ở bên ngoài trường học.

Chu Tê Thời cũng nhận ra Bối Đào đang xấu hổ, đang nghĩ xem nên nói gì để xoa dịu bầu không khí thì giọng nói của nói của Ngôn Trúc đột nhiên từ xa truyền tới: “Chu Tê Thời lựa trái cây xong chưa?”.

Bối Đào và Chu Tê Thời đồng thời nhìn qua đó, bên kia là Ngôn Trúc đang đứng cùng với Ôn Bồ, bọn họ không biết đã có chuyện gì xảy ra mà vẫn đang lôi lôi kéo kéo.

“Cậu kéo mình làm gì?”. Ngôn Trúc nhíu mày, buông tay Ôn Bồ ra, ngay sau đó cô ấy thấy hình như Chu Tê Thời và một bạn nữ đều đang nhìn bọn họ? Bạn nữ bên cạnh Chu Tê Thời là Bối Đào nhỉ? Nghĩ đến vừa rồi Ôn Bồ không cho cô ấy kêu Chu Tê Thời, trong mắt Ngôn Trúc hiện lên vẻ thích thú, có chuyện gì đây?

Thị lực của Chu Tê Thời rất tốt, tự nhiên không bỏ sót sự thích thú trong mắt Ngôn Trúc, nghĩ đến tính cách của cô ấy, anh lại duỗi tay cầm thêm mấy quả đào bỏ vào trong túi.

“Cậu cứ từ từ chọn, mình đi trước”. Chu Tê Thời nói với Bối Đào, sau đó đưa túi đựng đào cho dì bán hàng đứng ở một bên, chờ dì đóng túi lại và dán giá cả lên, lúc này mới đi về phía của hai người Ngôn Trúc và Ôn Bồ.

Chu Tê Thời bỏ túi đào vào xe đẩy mua sắm của Ôn Bồ, nói: “Mua cũng tương đối đầy đủ rồi, đi tính tiền đi.”

Ngôn Trúc không hề nhúc nhích, cô ấy còn nhìn về phía Bối Đào, mỉm cười vẫy tay với Bối Đào. Chu Tê Thời liếc mắt nhìn Ôn Bồ, Ôn Bồ lập tức duỗi tay nắm cánh tay của Ngôn Trúc, kéo cô nàng đi.

“Aizzz, Ôn Bồ tên nhóc nhà cậu đừng có lôi kéo, buông tay, mình tự mình đi.” Giọng nói của Ngôn Trúc lộ ra vẻ ghét bỏ.

Bối Đào đứng tại chỗ, nhìn ba người họ lôi kéo rời đi.

Dư Sơ đẩy xe mua sắm lại đây, cau mày nghi hoặc nói với Bối Đào: “Sao vừa rồi hình như mình nghe thấy tên của học thần?”

Bối Đào không tiếp tục nhìn nữa, đối với Dư Sơ ừ một tiếng.

Dư Sơ mở to hai mắt, có chút khó hiểu: “Thật là học thần hả? Cậu thấy được hả? Cậu ấy ở đâu?”

Bối Đào bình tĩnh nói: “Cậu ấy đi rồi.”

Dư Sơ mất mát la lên, tất cả đều tại do chứng khó lựa chọn của cô ấy!