Chương 61: Mất Trí Nhớ Chọn Lọc

Mùng 3 Tết Tây, 2:30 chiều tại Bệnh viện Bác Ái, thành phố Đông Phụ.

Hành lang khoa nội trú sạch sẽ và sáng sủa. Đào Đào lướt trên sàn lát gạch sứ trắng, hối hả đi tìm bác sĩ của Trình Quý Hằng.

Nội trong ngày hôm nay, đây là lần thứ hai cô đi tìm ông ta.

Trình Quý Hằng tỉnh lại vào sáng mùng 1. Bắt đầu từ lúc ấy, cô rơi vào trạng thái khủng hoảng, liên tục muốn đi gặp bác sĩ.

Trước khi vào văn phòng bác sĩ cô cũng không quên gõ cửa. Bác sĩ vừa nói mời vào thì cô lập tức đẩy cửa ra, lo lắng hỏi: "Bác sĩ Dương, kết quả thế nào rồi?”

Bác sĩ Dương thở dài mệt mỏi.

Câu hỏi này ông đã trả lời không biết bao nhiêu lần rồi. Mỗi khi ông trả lời xong, chưa đầy ba tiếng sau Đào Đào lại đến gặp ông và hỏi thêm lần nữa.

Vì vậy mỗi khi nhìn thấy cô ông đều rất sợ. Nhưng ông cũng hiểu được nỗi lo của cô, cho nên kiên nhẫn trả lời: "Kết quả cho thấy não của Trình tổng không bị bất kỳ sự va chạm nào.” Ông lại bổ sung: "Ngày hôm qua khi cảnh sát tìm Trình tổng hỏi chuyện, tôi cũng nghe được chút ít về tình hình lúc đó. Trình tổng và phạm nhân cùng một lúc rơi xuống lớp băng. Lớp băng khá dày, lại rơi từ trên cao như vậy, lực va chạm không khác gì đập vào nền xi măng. Nhưng Trình tổng ở phía trên, phạm nhân ở phía dưới, thân thể phạm nhân có tác dụng đệm cho Trình tổng. Phần lớn lực va chạm đều do phạm nhân gánh chịu, cho nên Trình tổng hầu như không bị thương gì, cùng lắm là bị va chạm nhẹ, không có ảnh hưởng lớn.”

Đào Đào hiểu, nhưng cô vẫn sốt ruột, "Nếu không có ảnh hưởng thì tại sao anh ấy lại hôn mê?”

Bác sĩ Dương cũng không rõ lắm. Theo lý thì Trình Quý Hằng không nên bị hôn mê, nhưng hắn quả thật hôn mê.

Đào Đào vẫn không yên tâm, hỏi lại một lần nữa: “Ông khẳng định não của anh ấy thật sự không bị thương à?”

Giọng nói của cô ngoài lo lắng thì vẫn là lo lắng.

Khoảnh khắc Trình Quý Hằng ôm Trình Vũ Y lao ra ngoài cửa sổ, cô suýt chút nữa ngất xỉu. Trái tim cô co thắt lại, thậm chí ngừng đập vài giây.

Không khí trong nhà máy tựa như bị đóng băng. Cô không thở được, trong đầu trống rỗng, giống như linh hồn đã bị tách ra khỏi cơ thể.

Cô chỉ cảm thấy đôi mắt mình đau nhức và sưng tấy, ngay cả khóc cũng khóc không nổi. Cô rất muốn kêu gào, nhưng miệng lại băng keo bịt chặt.

Khi cảnh sát cứu cô xuống, người cô đã cứng đờ.

Cổ tay cô có lằn màu tím đen, hai chân mất đi cảm giác, nhưng cô vẫn loạng choạng chạy về phía cửa sổ.

Ngoài cửa sổ tầng trệt vẫn là con sông đó. Có rất nhiều cảnh sát vây quanh, chuẩn bị bắt người.

Cô thút thít đứng bên cửa sổ, nhìn lớp băng bị đập vỡ.

Tình hình không xấu như cô tưởng tượng. Trình Quý Hằng đã từ dưới nước bơi lên, cả người hắn ướt sũng, nằm bất tỉnh trên lớp băng.

Không thấy Trình Vũ Y ngoi lên, chắc là lành ít dữ nhiều.

Lớp băng đã bị thủng một lỗ, khiến cho vùng băng chung quanh rất dễ vỡ, cho nên cảnh sát chỉ có thể cử hai người đi cứu Trình Quý Hằng.

Xe cứu thương đến rất nhanh. Trình Quý Hằng nhanh chóng được đưa đến bệnh viện. Đào Đào cũng đi cùng xe.

Khi đó cô chẳng còn tâm trí đâu mà lo lắng đến sự sống chết của Trình Vũ Y, trong lòng cô chỉ toàn là Trình Quý Hằng.

Cô lo hắn sẽ xảy ra chuyện. Cô lo cho hắn không chỉ vì Bánh Sữa Nhỏ.

Mãi cho đến khi Trình Quý Hằng tỉnh lại, cảnh sát đến bệnh viện tra hỏi, cô mới biết Trình Vũ Y đã chết tại hiện trường.

Trình Quý Hằng không bị thương là chuyện tốt, nhưng...

Hắn hôn mê gần một ngày, sáng hôm sau mới tỉnh. Sau khi tỉnh câu đầu tiên hắn nói với cô là: “Cô là ai?”

Giây phút đó Đào Đào hoàn toàn bị choáng.

Câu thứ hai hắn nói với cô là: "Con gái tôi đâu?”

Đào Đào: “...”

Hắn nhớ Bánh Sữa Nhỏ, lại không nhớ cô? Có giả cũng phải giả vờ cho giống chứ.

Đào Đào tức không chịu nổi, "Không nhớ em là ai phải không? Được rồi, ngày mai em sẽ mang Bánh Sữa Nhỏ đi tái hôn!”

Trình Quý Hằng cười nhạt, “Cô tái hôn thì tái hôn, cớ sao phải mang con gái tôi đi? Tôi có quen cô không?”

Đào Đào chợt thấy sợ.

Hắn không quan tâm chuyện cô có tái hôn hay không. Không thể nào... Hắn thật quên cô rồi sao?

Cô hớt hải đi tìm bác sĩ.

Sau khi bác sĩ đến liền sắp xếp một loạt xét nghiệm cho Trình Quý Hằng. Kết quả cho thấy bộ não của hắn không có vấn đề, nhưng hắn lại không nhớ Đào Đào là ai.

Oái oăm nhất là, ngoại trừ Đào Đào chuyện gì hắn cũng nhớ.

Các bác sĩ phỏng đoán chứng mất trí nhớ chọn lọc. Có điều chứng mất trí nhớ là do bộ não bị chấn thương, hoặc là do cú sốc tâm lý.

Trình Quý Hằng không bị chấn thương, vậy nguyên do hẳn là cú sốc tâm lý. Cách điều trị của bác sĩ là “quan sát thêm vài ngày nữa."

Hai ngày nay, Đào Đào vẫn theo dõi Trình Quý Hằng, thậm chí cùng hắn chuyển đến bệnh viện khác.

Họ từ Bệnh viện Nhân Dân chuyển sang Bệnh viện Bác Ái.

Là Trình Quý Hằng, cái tên phiền phức này nằng nặc đòi đổi bệnh viện. Hắn không vừa ý với Bệnh viện Nhân Dân, nhất định phải tìm bác sĩ riêng của mình để điều trị.

Hắn bây giờ không biết cô là ai, hoàn toàn không nghe lời cô. Cô không còn cách nào khác, đành phải theo ý hắn chuyển viện, tạm gác chuyện của Bánh Sữa Nhỏ sang một bên.

Cô và Trình Quý Hằng không tham gia tiệc mừng năm mới do trường mẫu giáo tổ chức. Sau khi được xe cứu thương đưa vào bệnh viện, cô phải đi kiểm tra sức khỏe trước, sau đó gặp cảnh sát nói chuyện. Cảnh sát thẩm vấn cô xong thì đã gần 11 giờ khuya.

Điện thoại di động của cô bị cảnh sát giữ lại làm bằng chứng. May là nữ cảnh sát hình sự phụ trách phá án thông cảm cho cô, trước khi thẩm vấn báo với cô là có một người phụ nữ tên Tô Nhan gửi tin nhắn WeChat, nói rằng con gái cô đã được họ đón về nhà.

Đào Đào thở phào nhẹ nhõm.

Nhà cô và nhà họ Bạch là láng giềng, con cái hai bên làm bạn với nhau và thường đến nhà nhau chơi. Nhà họ Bạch rất tốt với Bánh Sữa Nhỏ, cho nên cô rất yên tâm để con gái ở chỗ họ.

Mấy ngày nay, Bánh Sữa Nhỏ đều được họ đưa đi đón về.

Cô không muốn bỏ mặc con gái mình, nhưng cũng không thể để con vào bệnh viện được.

Tối hôm đó sau khi thẩm vấn xong, gần 11 giờ khuya cô mới đến nhà họ Bạch đón con. Bánh Sữa Nhỏ đáng lẽ phải đi ngủ rồi, nhưng con bé vẫn còn thức chờ mẹ.

Lúc đó mặt cô vẫn còn nhiều vết bầm, Bánh Sữa Nhỏ vừa thấy đã bị dọa cho sợ. Nó khóc òa lên, còn hỏi cô bị sao vậy.

Cô không thể nói thật, chỉ trả lời rằng: "Hôm nay mẹ không cẩn thận bị ngã.”

Bánh Sữa Nhỏ lại hỏi ba ở đâu. Cô nói rằng ba đang đi công tác, vài ngày sau mới trở về.

Để tránh làm cho Bánh Sữa Nhỏ hoảng sợ, cô không đưa con đến bệnh viện mà giao cho dì giúp việc chăm nom.

Đây là lần đầu tiên cô nỡ xa con, nhưng cô muốn Trình Quý Hằng nhớ lại cô, càng sớm càng tốt. Tuy nhiên sau ba ngày nằm viện để bác sĩ theo dõi, trí nhớ của hắn vẫn không có dấu hiệu phục hồi.

Cô không chấp nhận được chuyện hắn nhớ cả thế giới, nhưng lại quên đi cô.

Mấy ngày nay cô hầu như lúc nào cũng chạy đến văn phòng bác sĩ. Bác sĩ là chiếc phao cứu mạng duy nhất của cô.

Bác sĩ Dương lần nào cũng trấn an cô, nói rằng thân thể và bộ não của Trình Quý Hằng không có vấn đề gì, có thể xuất viện bất cứ lúc nào.

Nhưng cô vẫn lo.

Hôm nay cũng vậy.

"Nếu thật sự không có vấn đề gì, tại sao anh ấy lại mất trí nhớ?" Đào Đào sắp điên lên rồi, "Tất cả mọi chuyện anh ấy đều nhớ rõ, chỉ quên mất tôi!”

Bác sĩ Dương: "Có ba trường hợp dẫn đến mất trí nhớ. Thứ nhất, não bị thương nặng. Thứ hai, tâm thần bị đả kích mạnh.”

Đào Đào hỏi tới: “Còn thứ ba là gì?”

Bác sĩ Dương hơi do dự, “Phải loại trừ hai điểm kia mới có thể xác định điểm thứ ba. Hiện tại chúng ta hoàn toàn có thể loại trừ việc não của Trình tổng bị thương nặng.”

Đào Đào: “Tâm thần anh ấy cũng không bị đả kích.”

Bác sĩ Dương lắc đầu: “Chưa chắc. Bệnh tâm thần tương đối phức tạp. Theo tôi được biết, Trình tổng từng mất ba năm để trị liệu tâm lý.” Ông là bác sĩ riêng của Trình Quý Hằng, cho nên hiểu rất rõ tình hình của hắn.

Đào Đào cứng người, mù mịt hỏi: “Bác sĩ nói sao?”

Bác sĩ Dương nghĩ lại một chút, “Khoảng ba bốn năm trước, Trình tổng tới tìm tôi kiểm tra, nói tim cậu ta có vấn đề và hay bị đau. Tất cả kết quả xét nghiệm đều cho thấy tim cậu ta không có gì, nhưng cậu ta vẫn có triệu chứng đau tim. Lúc đó tôi đề nghị cậu ta đi gặp bác sĩ tâm thần.”

Đào Đào ngẩn người một lúc, rồi hít sống mũi hơi cay cay. “Tại sao anh ấy lại bị đau tim?”

Bác sĩ Dương: “Điều này tôi không rõ lắm, cô nên đi hỏi bác sĩ tâm thần. Bác sĩ tâm thần là do tôi giới thiệu cho Trình tổng. Nếu cô cần tôi sẽ cho cô thông tin liên lạc.”

Lấy được thông tin liên lạc của bác sĩ tâm thần, Đào Đào cảm ơn bác sĩ Dương rồi rời khỏi văn phòng.

Khi cô trở về phòng bệnh, Trình Quý Hằng vẫn đang làm việc.

Phòng bệnh này là phòng VIP hàng đầu của Bệnh viện tư nhân Bác Ái. Ở đây có ba phòng, một nhà bếp, một nhà tắm. Ba phòng gồm có hai phòng ngủ và một phòng làm việc. Khác với bệnh viện công, phòng bệnh ở đây muốn ở lại bao lâu cũng được, miễn là đóng đầy đủ viện phí.

Trình Quý Hằng vẫn làm việc ở đây.

Đào Đào vốn không định quấy rầy hắn, nhưng trong lòng cô rối bời, rất muốn hỏi hắn một chuyện.

Cô chưa từng nghe hắn nhắc qua chuyện đi gặp bác sĩ tâm thần.

Cửa phòng làm việc không đóng, nhưng trước khi đi vào cô vẫn gõ cửa trước – mấy ngày nay hắn luôn rất xa cách với cô, rất lịch sự, không vượt qua giới hạn hay khuôn phép, giống như đối đãi với một người xa lạ. Cô chịu không nổi hắn đối với mình như vậy, nhưng vẫn tôn trọng lập trường của hắn.

Trình Quý Hằng đang ngồi sau bàn làm việc. Nghe tiếng gõ cửa hắn ngẩng đầu liếc cô một cái, hơi nhíu mày nói: "Sao lại là cô?”

Hắn không mời cô vào phòng. Đào Đào đứng ngoài cửa không dám vào, chỉ dám nhỏ giọng trả lời: "Không phải em thì là ai..."

Trình Quý Hằng thở dài, "Có chuyện gì không?”

Đào Đào: "Chiều nay em phải ra ngoài một chuyến.” Cô sẽ đi gặp bác sĩ tâm thần của hắn.

Trình Quý Hằng không hỏi cô đi đâu, thở dài lần nữa, “Cô muốn ra ngoài thì cứ đi, không liên quan tới tôi, không cần đến báo cáo với tôi.”

Giọng nói của hắn có chút không kiên nhẫn.

Đào Đào hơi tủi thân. Hai mắt cô cay cay, phải cố nhịn lắm mới không bật khóc. Cô cúi đầu im lặng một lát, rồi lí nhí nói: “Anh là chồng em, đương nhiên em phải nói với anh một tiếng.”

Trình Quý Hằng cười bất lực, “Ngay cả chứng nhận kết hôn cũng không có, cô lấy cái gì chứng minh tôi là chồng cô?”

Hắn chỉ tin vào bằng chứng.

Nhưng Đào Đào không có cách nào chứng minh quan hệ của hai người, cho nên mấy ngày nay hắn xem cô như kẻ lường gạt.

Giá như có giấy chứng nhận kết hôn thì hay biết mấy. Như vậy hắn mới thừa nhận cô.

Đôi khi cô cũng rơi vào tình trạng hoảng loạn vì không có chứng nhận kết hôn – nếu hắn vẫn không nhớ ra cô, chẳng phải hắn sẽ mãi xem cô như người xa lạ sao?

Yên lặng một lát, cô trả lời: “Em nói rồi, tình cảm chúng ta trước kia xảy ra vấn đề, xa nhau một thời gian cho nên mới chưa kết hôn.”

Trình Quý Hằng hỏi tới: "Rốt cuộc là vấn đề gì?”

Cô vẫn chưa nói cho hắn biết. Lúc này cô mím môi do dự một chút, rồi cúi mặt nói thật: "Không còn yêu nữa.”

Trình Quý Hằng: "Là ai không yêu ai?”

Đào Đào: “Là em không yêu anh nữa.”

Trình Quý Hằng: “...”

Đào Đào lập tức đính chính: “Nhưng sau đó lại yêu!”

Trình Quý Hằng ngửa người ra đằng sau, tựa vào lưng ghế, ánh mắt hắn sâu thẳm. Hắn hững hờ hỏi: “Yêu từ khi nào?”

Đào Đào bối rối một lúc rồi mới trả lời: “Từ khi anh đỡ một dao cho tình đầu của em.”

Cô đã yêu hắn từ giây phút ấy, chỉ là chưa ý thức được thôi. Hoặc là cô không muốn thừa nhận, bởi vì cô lo sợ hắn sẽ một lần nữa khiến cô phải thất vọng. Cho đến khi hắn vì cô mà liều mạng với Trình Vũ Y, cô mới thật sự nhận rõ lòng mình.

Cô yêu hắn rất nhiều.

Trình Quý Hằng nghiến răng, “Tôi vĩ đại như vậy sao?”

Đào Đào: “Anh hẳn là yêu ai yêu cả đường đi.”

Trình Quý Hằng: “...”

Mặt hắn có chút khó coi, "Tôi đi đỡ một dao cho tình đầu của cô là vì…”

Đào Đào: “Vì anh nghĩ rằng em vẫn còn yêu anh ấy.”

Trình Quý Hằng lập tức hỏi: “Rốt cuộc cô có yêu anh ta hay không?”

Đào Đào rất kiên quyết, "Không.” Ngập ngừng một chút, cô nhìn vào mắt hắn, vừa dịu dàng vừa tha thiết nói, “Em chỉ yêu một mình anh, yêu những hai lần.”