Chương 53: Ngầm Công Nhận

Cả nhà họ Bạch ở lại phòng bệnh hơn một tiếng, chủ yếu là vì đám trẻ chơi với nhau rất vui, người lớn không nỡ làm chúng mất hứng. Mãi đến gần 7 giờ, màn đêm buông xuống ngoài khung cửa, Bạch Tinh Phạm và Tô Nhan đành phải đưa con họ về nhà.

Trước khi về, anh trai nhỏ nhà họ Bạch và Bánh Sữa Nhỏ lưu luyến không thôi, nhiều lần chào tạm biệt, nhiều lần hẹn ngày mai gặp lại.

Cả buổi chiều Trình Quý Hằng ngồi đó, mặt không đổi sắc, nhiệt độ không khí xung quanh hắn hạ thấp xuống như đang đóng băng.

Bạch Tinh Phạm trước khi đi cố ý chào hỏi hắn, còn nói như lẽ đương nhiên: "Quý Hằng, chúc cậu sớm bình phục. Sau khi cậu xuất viện tôi sẽ mang Thất Thất và Thập Ngũ đến nhà cậu chơi.”

Thất Thất và Thập Ngũ là biệt danh của hai đứa trẻ nhà họ Bạch, bởi vì hai chị em này một người sinh ngày lễ Thất Tịch, một người sinh ngày 15 tháng 8.

Nếu hắn không bị thương, Trình Quý Hằng nhất định sẽ ném anh ta ra ngoài. Hắn đè nén cơn thịnh nộ muốn đánh người, cố gắng nặn ra một nụ cười, "Không cần, phiền lắm.”

Bạch Tinh Phạm: "Không phiền, đi bộ chỉ có năm phút.”

Con mẹ nó, hắn mới là người bị làm phiền.

Trình Quý Hằng hối hận không kịp. Trước kia khi phát triển khu biệt thự ở Đông Hồ, tại sao hắn lại để dành hai căn kế bên cho Bạch Tinh Phạm và Quý Sơ Bạch?

Im lặng một lát, hắn thản nhiên nói: "Ngày mai tôi dọn nhà.”

Đào Đào: “...”

Hắn không đùa chứ?

Bạch Tinh Phạm: "Không sao, cậu dọn đến đâu chúng tôi sẽ theo đến đó.”

Trình Quý Hằng: “...”

Bạch Tinh Phạm gật đầu chào, vừa khiêm nhường vừa lịch sự, “Chúng tôi xin cáo từ trước.”

Trình Quý Hằng không nể mặt, “Đi nhanh đi, không tiễn.”

Sau khi Bạch Tinh Phạm mang vợ con về, bầu không khí trong phòng chợt trở nên lạnh lẽo. Trình Quý Hằng thở phào nhẹ nhõm – cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Lúc này Đào Đào mới hỏi: “Họ là láng giềng của anh à?”

Câu hỏi đâm trúng chỗ yếu của Trình Quý Hằng. Hắn hoàn toàn không muốn đối mặt với hiện thực, "Không phải.”

Đào Đào thấy khó tin, "Vừa rồi anh ta nói đi bộ năm phút là tới nhà anh.”

Trình Quý Hằng: "Đó là trước khi anh dọn nhà.”

Đào Đào lườm hắn một cái, “Anh đúng là náo.”

Bánh Sữa Nhỏ tò mò hỏi: "Mẹ ơi, náo là gì?"”

Đào Đào: “Đó là nhàn rỗi không có việc gì làm, nhất định phải gây phiền phức cho người khác.”

Bánh Sữa Nhỏ bối rối, "Tại sao ba phải náo?”

Đào Đào nhìn Trình Quý Hằng, cảm thấy máu trong người hắn sắp bị anh trai nhỏ họ Bạch rút cạn. Cả người hắn trông yếu đến nỗi gió thổi muốn bay.

Con gái quả nhiên là điểm chí mạng của người làm cha.

Cô không nhịn được cười, nhẹ búng chóp mũi nhỏ của con, "Đương nhiên là vì ba sợ Bánh Sữa Nhỏ bị người ta cướp đi.”

Bánh Sữa Nhỏ trố mắt, sợ hãi nói: “Con không muốn bị người ta cướp đi!”

Trình Quý Hằng: "Yên tâm, có ba ở đây, ai cũng đừng hòng cướp đi con.”

Đào Đào thầm nghĩ: ‘Chỉ sợ sau này con gái anh chủ động bỏ trốn với anh trai nhỏ của nó.’

Nghe ba nói vậy Bánh Sữa Nhỏ không còn thấy sợ nữa.

Trình Quý Hằng mệt mỏi tựa vào giường, vẫy vẫy tay với con gái, "Lại đây để ba ôm.”

Bánh Sữa Nhỏ không chịu, "Ba ơi, lát nữa mới ôm. Con phải đi đại tiện.”

Nghiêm túc đi đại tiện nha.

Đào Đào phì cười. Trình Quý Hằng cũng không nhịn được cười, "Được, ba chờ con.”

Đào Đào dẫn con gái vào phòng tắm. Đặt con ngồi xuống, cô dặn dò: "Mẹ ra ngoài chờ con, đi xong gọi mẹ.”

Bánh Sữa Nhỏ, “Dạ, mẹ đừng đóng cửa!”

"Biết rồi."

Ra khỏi phòng tắm, Đào Đào bắt đầu thu dọn giường. Vừa rồi ba đứa nhỏ chơi đùa vui vẻ, để lại biết không bao nhiêu là đồ chơi.

Trình Quý Hằng nhìn cô, ra vẻ đáng thương, “Em không quan tâm đến anh chút nào sao?”

Hắn đúng là rắc rối mà. Đào Đào ngán ngẩm, "Anh lại có chuyện gì?”

Trình Quý Hằng liếc nhìn phòng tắm, thấp giọng nói: “Em nói đi, con mới vừa học mẫu giáo đã thích anh trai nhỏ rồi, sau này phải làm sao đây?”

Đào Đào dở khóc dở cười, “Con mới có ba tuổi, anh lo nhiều như vậy làm gì? Còn lâu lắm nó mới tới tuổi kết hôn.”

Trình Quý Hằng thở dài thườn thượt, "Chỉ cần nghĩ tới sau này nó muốn kết hôn, tim anh thấy đau nhói, rất khó chịu.”

Đào Đào nhìn vẻ vừa yếu đuối vừa bất lực của hắn, quả thật không biết nên nói sao cho phải. Cô chưa từng thấy một Trình Quý Hằng cảm tính như vậy.

Cô dứt khoát đổi đề tài, "Chờ con đi xong thì anh ăn cơm với con. Đừng chơi với nó nữa, cơm nước xong em sẽ đưa con về nhà.”

Trình Quý Hằng không muốn hai mẹ con cô đi chút nào. Hắn dụ dỗ: “Mới hơn 7 giờ, em ở lại thêm một chút đi.”

Đào Đào kiên quyết, "Không được, xong bữa tối là gần 8 giờ rồi, về đến nhà còn phải tắm rửa cho con, ngày mai thức sớm đi học. Con bé phải đi ngủ trước 9:30.”

Trình Quý Hằng: “Hay là hai người ngủ lại đây đi?”

Đào Đào: "Không được!”

Trình Quý Hằng không chịu thua, "Chỉ một đêm thôi.”

Đào Đào: "Một đêm cũng không được. Bây giờ con đang đi học, nhất định phải tập thói quen ngủ sớm.”

Trình Quý Hằng lùi một bước, thỏa hiệp: "Vậy tối thứ sáu em cho con ở lại đây với anh được không?”

Sao hắn dai như đỉa vậy? Đào Đào khó chịu: “Anh đã bao nhiêu tuổi rồi? Sao lúc nào cũng phải có người ở bên cạnh?”

Trình Quý Hằng: “Anh đang bị thương mà.”

Đào Đào không nói nữa, đem bàn nhỏ dựng lên. Cô vừa chuẩn bị dọn cơm thì nghe tiếng gọi của con gái trong phòng tắm, "Mẹ ơi, con xong rồi!”

Đào Đào dừng việc làm, "Được rồi, mẹ vào chùi mông cho con.”

Không ngờ câu tiếp theo của Bánh Sữa Nhỏ lại là: “Đừng mẹ, thối lắm, để ba làm!”

Trình Quý Hằng: “...”

Ừ, ba làm được.

Đào Đào ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Cho dù có nặng mùi tới đâu hắn cũng không thể trốn tránh nhiệm vụ con gái đã phân phó. Trình Quý Hằng thở dài xốc chăn lên, đứng dậy một cách gian nan. Hắn không một chút phàn nàn, kêu to: "Ba tới đây!”

Đào Đào giữ chặt bả vai hắn, "Anh nằm nghỉ đi, sau này còn có nhiều dịp để ngửi.”

Cô đi về phía phòng tắm, "Ba đang bị thương. Con chờ ba khỏe lại rồi mới giao công việc này cho ba.”

Chùi cho con xong, hai mẹ con cùng nhau rửa tay.

Vừa ra khỏi phòng tắm, Bánh Sữa Nhỏ chạy lon ton về phía giường bệnh, cố gắng nhấc mông trèo lên giường. Đào Đào vội vàng đi theo con, kịp thời kéo cái mông nhỏ bé của nó lên, đặt nó ngồi lên giường, sau đó tháo giày cho con.

Đại tiện xong Bánh Sữa Nhỏ giữ đúng lời hứa, lập tức bò đến bên cạnh ba, để cho ba ôm.

Trình Quý Hằng ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng nhéo nhéo cái má phúng phính của nó, bất mãn hỏi: "Trong mắt con, ba chỉ là để ngửi mùi thôi sao?”

Bánh Sữa Nhỏ thật thà giải thích: "Không phải. Mẹ ngửi được mùi thối, ba không ngửi được mùi thối, bởi vậy con muốn ba chùi mông cho con.”

Trình Quý Hằng dở khóc dở cười, “Tại sao ba không ngửi được mùi thối?”

Bánh Sữa Nhỏ: “Mẹ nói ba là đàn ông thối, cho nên ba không ngửi được mùi thối.”

Đào Đào: “...”

Ngàn phòng vạn phòng, đứa nhỏ khó phòng.

Tối hôm qua con bé không chịu ngủ, khóc lóc đòi gọi video cho ba. Cô giận quá nên mất hết bình tĩnh, thuận miệng mắng một câu, "Ba con là tên đàn ông thối!” Nào ngờ con bé lại ghi nhớ trong lòng, còn ‘áp dụng vào đời sống.’ Xem ra sau này cô không thể tùy tiện nói chuyện trước mặt nó.

Trình Quý Hằng nhìn Đào Đào, nhướng mày, “Em nói xấu sau lưng anh?”

Đào Đào chết cũng không thừa nhận, “Em không có!”

Bánh Sữa Nhỏ bĩu môi nhỏ, "Mẹ nói dối, nói dối không phải là đứa trẻ ngoan!”

Trình Quý Hằng phụ họa: “Đúng vậy, nói dối không phải là đứa trẻ ngoan.”

Nhìn hai cha con kẻ hát người hò, Đào Đào nổi nóng, "Hai người còn muốn ăn cơm không?”

Sống dưới quyền lực thì phải chịu khuất phục. Hai cha con sợ bị trách phạt, lập tức ngoan ngoãn nghe lời, đồng thanh nói: “Ăn.”

Đào Đào tha cho hai người.

Sau 6 giờ dì giúp việc mang cơm tối đến, nhưng lúc đó gia đình lão Bạch còn ở đây cho nên họ không tiện ăn tối. May là thức ăn được đựng trong hộp giữ ấm cho nên vẫn còn nóng.

Bánh Sữa Nhỏ ngồi trên ghế trẻ em, đeo chiếc yếm chống thấm nước. Đào Đào xúc thức ăn cho con trước rồi đặt khay trước mặt con bé, "Ngoan ngoãn ăn cơm, không được chơi, không được nói chuyện với ba. Ngày mai còn phải đi mẫu giáo, hôm nay chúng ta về nhà sớm một chút.”

Bánh Sữa Nhỏ cầu xin: “Không về sớm có được không? Con không muốn xa ba.”

Trái tim không an phận của Trình Quý Hằng lại một lần nữa thổn thức. Hắn cũng bày ra vẻ mặt cầu xin, “Anh cũng không muốn xa Bánh Sữa Nhỏ.”

Bánh Sữa Nhỏ: "Con xin mẹ mà, mẹ!”

Trình Quý Hằng: “Anh xin em mà, bà xã!”

Bánh Sữa Nhỏ rất hưng phấn, hai tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, kích động reo lên: "Oa, ba gọi mẹ là bà xã!”

Hai má Đào Đào đỏ bừng, cô lườm Trình Quý Hằng, “Ai là vợ anh?”

Trình Quý Hằng mặt dày, "Dù sao đi nữa anh cũng xin em!”

Đào Đào không mảy may dao động, "Không được, hôm nay con phải về sớm.”

Bánh Sữa Nhỏ thở dài chán nản.

Trình Quý Hằng cũng thở dài, bất quá hắn không bỏ cuộc, an ủi con gái: "Không sao, mẹ cũng vì lo lắng cho vết thương của ba. Ngày mai con phải đi học, nhất định phải về nhà ngủ sớm.”

Đào Đào nghe vậy mới bớt giận, nhưng ngay sau đó Trình Quý Hằng đột nhiên đổi hướng, “Chờ sau khi ba xuất viện chúng ta có thể ở bên nhau mỗi ngày. Hôm nay ba có bàn với mẹ về chuyện đưa con đến ở chung với ba, không biết mẹ có đồng ý không.”

Bánh Sữa Nhỏ trố mắt nhìn mẹ với vẻ mặt chờ mong.

Đào Đào muốn gϊếŧ chết tên khốn Trình Quý Hằng này, nhưng dưới ánh mắt tha thiết của con gái, cô lại không nỡ để cho con thất vọng.

Suy nghĩ một chút, cô nghiêm mặt đáp: “Để xem biểu hiện mấy ngày nay của hai người đã.”

Bánh Sữa Nhỏ hứa hẹn: “Con sẽ nghe lời.”

Trình Quý Hằng: “Anh cũng vậy.”

Đào Đào không muốn nói tới chuyện này nữa. Cô thúc giục hai cha con: "Mau ăn đi!”

Bánh Sữa Nhỏ: “Dạ.”

Trình Quý Hằng: “Dạ.”

Đào Đào: “...”

Hai cha con nên tự xem xét lại, xem ai giỏi diễn kịch hơn.

Cô cầm đũa định ăn cơm thì điện thoại di động của cô chợt rung lên. Màn hình bật sáng, hiện lên tin nhắn WeChat.

Đó là tin nhắn từ giáo viên chủ nhiệm của Bánh Sữa Nhỏ. Đào Đào lập tức mở WeChat.

Giáo viên nhắc nhở phụ huynh ngày mai có lớp học thể thao, cần phải mang giày và quần áo thể thao cho con. Các phụ huynh nhìn thấy tin nhắn đều trả lời:【Đã nhận được.】

Đào Đào cũng vội vàng trả lời:【Đã nhận được.】Sau đó cô rời khỏi khung chat, trở về giao diện danh sách trò chuyện bạn bè. Lúc này cô mới phát hiện Trình Quý Hằng đã thay ảnh đại diện mới. Đó là ảnh của Bánh Sữa Nhỏ và cô.

Phản ứng đầu tiên của một người phụ nữ khi nhìn thấy ảnh của mình là phóng to lên. Sau đó quan sát cẩn thận xem có lộ ra khuyết điểm nào không.

Đào Đào bấm vào ảnh đại diện của Trình Quý Hằng. Trong ảnh cô ôm Bánh Sữa Nhỏ ngủ, chăn gối ga trải giường đều trắng tinh. Dường như hắn chụp lén hôm qua lúc hai mẹ con đang ngủ trưa.

Xem xét một hồi, Đào Đào bất mãn: "Ai cho phép anh dùng ảnh của em làm ảnh đại diện?”

Trình Quý Hằng định giải thích, nhưng câu tiếp theo của cô là: “Sao anh không chỉnh sửa ảnh cho em một chút? Ngay cả bộ lọc cũng không có! Anh có biết kỹ thuật chụp ảnh hay không? Tóc tai em đều rối hết, trước khi chụp sao không sửa lại cho em?”

Trình Quý Hằng: “...”

Ôi, đàn bà.

Hắn thở dài: "Em vốn đã đẹp, sao lại đòi chỉnh sửa? Anh cũng muốn làm theo ý em nhưng không có sẵn thiết bị và phần mềm. Nói cho anh biết, có phần mềm nào có thể làm cho em xinh đẹp hơn không? Theo anh thấy, có chỉnh sửa thế nào cũng không bằng vẻ đẹp không son phấn của em.”

Đào Đào: “...”

Không ai ba hoa bằng người đàn ông thối tha này.

Đào Đào thừa nhận cô rất cái thích miệng ba hoa của hắn, thậm chí không thể cưỡng lại được. Cô ngại ngùng: "Sao anh không nói với em trước khi đổi ảnh? Bây giờ bạn bè WeChat của anh ai cũng thấy.”

Ảnh đại diện của người đàn ông độc thân bỗng nhiên đổi thành hai mẹ con, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người, đặc biệt là một người đàn ông có ngoại hình xuất chúng và sự nghiệp thành đạt như Trình Quý Hằng.

Không cần hỏi cô cũng biết có rất nhiều phụ nữ yêu thích hắn. Cô không biết trong vòng bạn bè của hắn có những ai, nhưng chắc chắn sẽ có người mang ảnh đại diện của hắn gửi cho những người ái mộ xem.

Đắn đo một chút, Đào Đào nói: "Hay là anh đổi lại đi.”

Trình Quý Hằng nhướng mày đắc ý: "Không đổi, anh chính là muốn để cho bọn họ xem.”

Đào Đào hiểu được, hắn không chỉ thích làm náo, mà còn thích khoe khoang.

Nhưng cô cũng không trách hắn dùng ảnh của cô và Bánh Sữa Nhỏ làm ảnh đại diện, thậm chí còn có cảm giác an tâm khó tả. Ít ra hắn không che giấu, không chê bai mẹ con cô. Hắn không ngại trước mặt tất cả bạn bè công nhận cô và con gái.