Giọng nói Trình Quý Hằng rất êm nhưng cũng rất mạnh mẽ, có sức xoa dịu lòng người.
Nói cô không cảm động là giả.
Đào Đào rất cảm động, cũng có chút động lòng, nhưng không động lòng đến mức mất đi lý trí.
Vì Bánh Sữa Nhỏ, cô đồng ý sống chung một mái nhà với hắn, nhưng cô không dám chắc hắn sẽ không gạt cô lần nữa, rồi lại biến mất một lần nữa.
Bốn năm trước hắn cũng tha thiết hứa với cô rất nhiều điều, rốt cuộc không có một điều nào được thực hiện cả.
Cho dù thế nào đi nữa cô cũng không thể nhắm mắt đưa chân, đem mình và con gái trao hết cho hắn.
Cô sợ bị lừa một lần nữa. Quan trọng nhất là nếu hắn biến mất một lần nữa, con gái cô sẽ bị tổn thương đến nhường nào.
Im lặng hồi lâu Đào Đào mới đáp: “Để em suy lại.”
Trình Quý Hằng hiểu được lo lắng của cô, cũng biết thủ phạm gây ra cục diện ngày hôm nay chính là mình, cho nên hắn không ép cô lựa chọn. Hắn khẽ thở dài, "Được, anh chờ câu trả lời của em." Hắn lại kiên quyết hứa, "Em yên tâm, lần này anh chắc chắn sẽ không biến mất."
Đào Đào không muốn bàn tiếp. Cô nhắm mắt lại: “Em buồn ngủ rồi." Cô chợt nhớ mình chưa đặt đồng hồ báo thức, lại mở mắt ra tìm điện thoại di động.
Trình Quý Hằng: "Không cần đâu, lát nữa anh gọi em dậy.”
Đào Đào: "Anh không ngủ sao?”
Trình Quý Hằng: "Không buồn ngủ.”
Đào Đào trừng mắt nhìn hắn: "Vậy sao lúc nãy lại nói với em là anh muốn ngủ?”
Trình Quý Hằng: "Đó là vì anh biết em muốn ngủ trưa. Em nghĩ xem, nếu lúc đó anh nói anh muốn làm việc, em bị áp lực có ngủ được không? ”
Đào Đào vừa tức vừa buồn cười, "Lại nói hươu nói vượn.”
Trình Quý Hằng dịu giọng dỗ dành: "Mau ngủ đi. Dậy rồi thì học tiếp, bằng không lần sau thi em sẽ không bắt kịp anh.”
Đào Đào phì cười, "Nửa tiếng nữa nhớ gọi em dậy.”
Trình Quý Hằng: "Ừm.”
Đào Đào yên tâm nhắm mắt lại, chẳng bao lâu đã ngủ thϊếp đi trong l*иg ngực hắn.
Trình Quý Hằng ngắm người con gái trong lòng mình. Thời gian bốn năm dường như không thay đổi được quả đào này. Bộ dáng lúc ngủ cũng giống như trước, ngoan ngoãn như một chú mèo con, làm cho trái tim hắn không khống chế được mà rung động.
Chờ cô ngủ say, hắn lặng lẽ hôn lên trán cô, sau đó mới buông cô ra, ngồi dậy tiếp tục làm việc.
Đào Đào bảo hắn nửa tiếng sau đánh thức cô, hắn nhớ kỹ trong lòng. Đến 2 giờ hắn gọi cô dậy, dùng ngón tay chọc nhẹ vào má cô, cũng giống như buổi sáng bốn năm trước.
Nhưng Đào Đào không những không tỉnh mà còn vô thức xoay người, túm lấy chăn trùm lên đầu.
Trình Quý Hằng cười bất lực. Hắn nghĩ tới gần đây cô phải dậy sớm chăm sóc con gái, còn chạy đến bệnh viện lo cho hắn, cô nhất định rất mệt mỏi. Hắn không khỏi xót xa, quyết định không gọi cô nữa. Để cho cô ngủ thêm một lát.
Hắn định nửa tiếng nữa gọi cô dậy, rốt cuộc trợ lý của hắn lại gửi tới một bản báo cáo phân tích khả thi của dự án mới từ bộ thị trường. Thế là hắn làm việc quên mất thời gian, để cho cô tự mình thức giấc.
Phòng bệnh yên tĩnh, nhiệt độ dễ chịu, khiến cho Đào Đào ngủ rất thoải mái. Lúc tỉnh dậy cô còn có chút mơ màng, phải mất một lúc mới nhớ mình đang ở đâu.
Cô lim dim nằm trên giường, với lấy điện thoại di động ở bên gối xem giờ. Trong nháy mắt cô giật mình choàng tỉnh, chưa gì đã 4 giờ rồi!
Cô ngồi bật dậy, nhìn thấy Trình tổng ‘mắt không thấy, tai không nghe, chăm chỉ làm việc’ mà nổi nóng. “Sao anh không gọi em dậy? Đã 4 giờ rồi!”
Đang lao vào công việc, Trình Quý Hằng chợt cứng người. Lúc này hắn mới nhận ra mình đã quên mất nhiệm vụ cô giao cho mình. Hắn vội giải thích: "Lúc 2 giờ anh có gọi nhưng em không thức. Anh biết mấy ngày nay em rất mệt cho nên để em ngủ thêm một chút.”
Đào Đào: "Đàn ông các người thật là vô dụng mà!”
Nói xong, cô xốc chăn lên nhảy xuống giường. Cô mang giày rồi đi nhanh về phía cửa.
Trình Quý Hằng thấy cô hối hả như vậy liền gọi theo: “Em đi đâu vậy?”
Đào Đào không quay đầu lại, "Đi vệ sinh!”
Vậy thì nên đi nhanh một chút. Trình Quý Hằng không hỏi nữa, an phận nói: "À.”
Vệ sinh xong, Đào Đào rửa mặt soi gương. Cô buộc lại tóc một lần nữa rồi chỉnh sửa quần áo. Sau khi ra khỏi phòng tắm, cô bắt đầu nhét đồ vào túi xách.
Xem ra lần này là đi thật rồi.
Trình Quý Hằng lại hỏi: “Em đi đâu vậy?”
Quả nhiên cha nào con nấy, đều bám người như nhau.
Đào Đào thở dài một hơi, "Đi đón con gái cưng của anh!”
Trình Quý Hằng: “Mới có 4 giờ. Không phải em nói không nên đón con về sớm sao?”
Đào Đào lấy những thứ không cần thiết ra khỏi túi xách, “Sáng nay em hứa với con sẽ là người đầu tiên đến đón nó, nếu đến muộn cổng trường sẽ rất đông người. Em còn phải đi mua bánh mật ong cho con nữa.”
Trình Quý Hằng lập tức lấy điện thoại di động ra, “Anh gọi cho tài xế.” Sau khi cúp điện thoại, hắn trấn an cô, “Mười phút nữa là xe đến đón. Em yên tâm, tuyệt đối sẽ không đến muộn.”
Đào Đào thấy nhẹ nhõm. Cô đem mấy món đồ chơi và sách thiếu nhi vừa lấy từ trong túi ra đặt bên cạnh Trình Quý Hằng, "Sau khi con tới thì anh đừng xem Peppa Pig với nó nữa. Chơi trò gia đình với con, hay là đọc sách vẽ tranh cũng được.”
Đồ chơi đều được đóng gói trong hộp. Trình Quý Hằng cầm lấy cái hộp màu xanh, trên đó viết dòng chữ "Chim cánh cụt phá băng khối."
Đào Đào dặn dò: "Anh nên nói chuyện với con nhiều hơn, đừng có ngày nào cũng cho nó xem phim hoạt hình. Lỡ như nó bị cận thị thì sẽ rất phiền phức.”
Trình Quý Hằng tự tin nói: "Con gái anh tuyệt đối không bị cận thị. Nhà anh không có gien cận thị. Khi còn bé anh mỗi ngày xem "Bảy anh em hồ lô biến" cũng đâu có gì.”
Đào Đào bực bội, "Chẳng trách con thích xem phim hoạt hình như vậy, thì ra là gien lười của anh!”
Trình Quý Hằng cười cười, sau đó hỏi: "Vừa rồi em nói con thích ăn bánh mật ong. Ngoài bánh mật ong, gà rán, cánh gà chiên coca, nó còn thích ăn món gì nữa?”
Đào Đào thở dài, "Con của anh không có gì mà không thích.”
Trình Quý Hằng: "Vậy nó thích ăn gì nhất?”
Đào Đào suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Nó thích ăn rất nhiều thứ, nhưng món nó thích nhất không phải như anh nghĩ đâu. Sở thích của nó chia làm năm cấp bậc, theo thứ tự là thích, siêu thích, thích nhất, thích nhất nhất, và thích nhất nhất nhất. Có ba cái ‘nhất’ mới thật sự là món nó thích nhất.”
Trình Quý Hằng: "Vậy nó… thích nhất nhất nhất là gì?”
Đào Đào: "Thích ăn bít tết nhất nhất nhất.” Cô chợt nhớ mình còn nợ con bé một bữa bít tết.
Trình Quý Hằng khó hiểu, "Bít tết có gì ngon đâu?”
Đào Đào: "Anh có dám hỏi nó không?”
Trình Quý Hằng lập tức đổi giọng: "Anh chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi.”
Đào Đào lườm hắn một cái rồi nhìn đồng hồ. Đã gần mười phút. Cô không nói chuyện phiếm với hắn nữa, mang túi xách đi xuống lầu.
Cô đến cửa đông của trường y thì thấy tài xế đã đậu xe bên đường chờ cô.
Đào Đào bảo tài xế lái xe đến khu nhà của cô trước. Gần đó có một tiệm bánh ngọt. Cô mua bánh mật ong cho Bánh Sữa Nhỏ, sau đó mới đến trường đón con.
Khi xe đậu trước cổng trường thì đã hơn 4:40.
Đào Đào vừa xuống xe đã bị cảnh tượng hoành tráng trước mắt làm cho khϊếp sợ. Đâu đâu cũng là xe hạng sang, giữa những chiếc xe là các phụ huynh đang đứng chờ con mình tan học.
Giây phút đó trong đầu Đào Đào hiện ra bốn chữ, ‘cạnh tranh khốc liệt.’
Muốn nổi bật trong nhóm phụ huynh nóng lòng dành vị trí số 1, thật sự là không dễ dàng.
Để chiếm ưu thế địa hình và tận dụng cơ hội, Đào Đào thấy kẽ hở nào là chen vào đó. Nhưng khi chen đến nửa chừng thì không thể chen được nữa – sức chiến đấu của các đối thủ phía trước quá mạnh, hơn nữa họ đang hăng máu, phòng thủ nghiêm ngặt, không cho các đối thủ phía sau có dịp qua mặt.
Xem ra Bánh Sữa Nhỏ phải thất vọng rồi. Đào Đào cũng chỉ có thể đứng trong đám đông, sốt ruột nhìn cổng trường cách đó không xa. Cô hận mình không có phép dịch chuyển tức thời, có thể trực tiếp biến lên phía trước. Cô thề với lòng rằng ngày mai sẽ đến sớm hơn, tranh thủ làm người đứng đầu các bậc cha mẹ.
Thời nay đón con cũng cần sức đấu tranh mạnh mẽ.
May là cô đã để bánh mật ong ở trong xe, nếu không thì đã bị nát vụn rồi.
Cô đang cảm khái số phận làm mẹ thì có ai đó giẫm lên gót chân của cô. Giẫm không nặng, nhưng cũng không nhẹ. Đào Đào quay lại, người phía sau cũng vội vàng lên tiếng: "Xin lỗi, tôi không phải cố ý.”
Đào Đào chưa thấy người đã nghe giọng nói của phụ nữ.
Giọng nói rất êm tai… không chỉ êm tai mà còn rất dịu dàng, không khác gì nước Trường Giang tươi mát thấm vào đồng ruộng.
Đây hẳn là một người đẹp.
Nhìn thấy cô ta Đào Đào mới xác định được, quả thật là một người phụ nữ rất đẹp. Tóc đen như mực, chân mày như tranh vẽ, làn da trắng nõn, dáng người thon thả, là một vẻ đẹp thùy mị.
Đàn ông khó chống lại sự cám dỗ của sắc đẹp, đàn bà lại càng không thể chống cự. Có lẽ là vì phái đẹp thích ngắm cái đẹp hơn đàn ông.
Đào Đào tự nhiên có hảo cảm với người phụ nữ này. Cô nhoẻn miệng cười, "Không sao đâu.”
Người phụ nữ cũng mỉm cười, sóng mắt dịu dàng. Cô ta ngại ngùng giải thích: "Hôm nay tôi đến trễ.”
Đào Đào hiểu được. Đây cũng là một người mẹ đang cố gắng chen vào vị trí thứ nhất. Cô thấy mình như gặp tiên nữ lưu lạc chốn nhân gian. "Không sao, có thể thông cảm được.”
Quen biết hay kết bạn, cả hai đều phụ thuộc vào ánh mắt. Ánh mắt của Đào Đào cho thấy cô rất có duyên với người này, và người phụ nữ này cũng thấy mình rất có duyên với cô. Cô ta liền cùng Đào Đào tán gẫu: “Trông cô không quen mặt lắm, con vừa mới đi học mẫu giáo, đúng không?”
Đào Đào gật đầu, "Ừm, hôm nay là ngày đầu tiên đi mẫu giáo.” Nói xong, cô lại thở dài, “Sáng nay đi học nó còn khóc rất thảm.”
Người phụ nữ an ủi: "Đứa trẻ nào cũng vậy, con trai tôi khi mới đi học mẫu giáo cũng khóc. Khóc suốt một tuần lễ, sau một tuần sẽ ổn thôi.”
Đào Đào: "Con gái tôi mới có ba tuổi ba tháng. Tôi lo nó còn quá nhỏ, không biết có theo kịp hay không.”
Người phụ nữ: “Khi con gái tôi đi học mẫu giáo cũng vừa tròn ba tuổi, lúc đó tôi cũng lo về vấn đề này. Nhưng sau đó không hề có chuyện theo không kịp. Khả năng tiếp nhận và thích nghi của trẻ con khá hơn chúng ta tưởng tượng nhiều.”
Đào Đào yên tâm hơn, đồng thời cũng biết thêm một điều, “Cô còn có con gái à?”
Người phụ nữ mỉm cười gật đầu, “Phải, bây giờ bảy tuổi. Con trai tôi bốn tuổi.”
Đào Đào kinh ngạc, “Đã bảy tuổi rồi sao?”
Nếu như vậy người phụ nữ này ít nhất cũng phải 30 tuổi, nhưng trông cô ta không quá 24, 25.
Như đoán được suy nghĩ của Đào Đào, người phụ nữ thoải mái nói, “Năm nay tôi đã 32 rồi.”
Là mẹ hai con mà vẫn còn trẻ trung như vậy, Đào Đào buột miệng khen: “Cô bảo dưỡng thật tốt.”
Người phụ nữ cười hạnh phúc, “Cũng nhờ chồng con không khiến tôi phải lo lắng nhiều.”
Đào Đào: "Khi con gái cô mới đi học mẫu giáo, chồng cô phản ứng thế nào?”
Người phụ nữ tỏ vẻ bất mãn, "Tám giờ sáng đưa con đi học, chín giờ đòi đi đón con. Làm tôi tức không chịu được.”
Đào Đào đồng tình với cô ta, bắt đầu lên án người đàn ông nhà mình, “Ba của con gái tôi cũng vậy, cứ cách một tiếng là hỏi khi nào đi đón con.”
Người phụ nữ: "Đàn ông đối với con gái đều như vậy. Con gái là núm ruột trong lòng bọn họ, còn con trai thì khác. Con gái là báu vật, con trai là cỏ rác. Con trai tôi năm ngoái đi mẫu giáo khóc đến khan cổ họng, ba nó cứ như vậy mà bỏ đi, thậm chí không thèm quay đầu nhìn.”
Đào Đào cảm khái: “Đối xử quá khác biệt, không phải sao?”
Người phụ nữ cười bất lực, “Phải, con trai giống như lượm về nuôi.”
Cô ta vừa dứt lời thì đám đông bắt đầu xôn xao hẳn lên. Hai người ngẩng đầu nhìn. Thì ra người bảo vệ phụ trách mở cổng đã tới.
Đào Đào lấy điện thoại di động ra xem, còn thiếu một phút nữa là đến giờ mở cổng. Cô chuẩn bị nghênh chiến – cho dù không chiếm được vị trí số 1 thì cũng phải nằm trong top 3!
Người phụ nữ kia cũng rất tập trung, còn truyền thụ kinh nghiệm cho Đào Đào, “Chúng ta đứng phía sau cũng không sao. Sau khi mở cửa đám đông sẽ tản ra một chút, đến lúc đó thấy có chỗ nào trống thì cứ xông vào.”
Đào Đào gật đầu, "Ừ!”
Đúng 5 giờ bảo vệ mở cổng. Giống như mở cống xả nước, đám người bên ngoài ồ ạt tràn vào trường mẫu giáo.
Như nghe thấy tiếng súng, Đào Đào phóng lên phía trước, luồn lách qua đám đông như một con cá chạch.
Trường mẫu giáo rất lớn, chia ra thành lớp lớn, lớp trung, lớp nhỏ. Mỗi lớp đều có khu giảng dạy riêng. Đào Đào là người mẹ đầu tiên chạy vào khu giảng dạy của lớp nhỏ, khoảnh khắc đó cô thấy rất tự hào.
Các giáo viên đứng canh ở cửa lớp, duy trì trật tự cho việc đón con. Hôm nay là ngày nhập học, giáo viên và phụ huynh vẫn chưa quen mặt nhau.
Nhìn thấy Đào Đào, cô giáo chủ nhiệm hỏi trước một tiếng, “Cô là mẹ của ai?”
Đào Đào: "Đào Đa Lạc.” Nói xong cô nhìn vào lớp học, lập tức tìm ra Bánh Sữa Nhỏ của cô.
Bánh Sữa Nhỏ cũng nhìn thấy mẹ, vừa mừng vừa ngạc nhiên. Nghe cô giáo gọi tên mình, con bé từ trên ghế dài nhảy xuống, chạy lon ton về phía mẹ dưới ánh mắt ghen tị của tất cả các bạn nhỏ trong lớp.
Đang chạy cái miệng nhỏ mếu máo, hai mắt đỏ hoe, vừa đến trước mặt mẹ con bé đã khóc òa lên.
Đào Đào ngồi xổm, ôm con gái vào lòng, “Cục cưng sao lại khóc rồi?”
Bánh Sữa Nhỏ ôm chặt cổ mẹ, sợ mẹ đi mất. Nó nức nở nói: "Con nhớ mẹ, rất nhớ mẹ, mẹ đừng bỏ con..."
Mũi Đào Đào cay cay. Cô bế con gái lên, nhỏ nhẹ vỗ về: "Mẹ sẽ không bỏ con. Con là cục cưng của mẹ mà.”
Bánh Sữa Nhỏ ngả đầu lên vai mẹ, khóc đến run cả người, trông rất đáng thương.
Đào Đào nhẹ nhàng vỗ lưng con gái, “Chào cô giáo đi, chúng ta đi tìm ba.”
Bánh Sữa Nhỏ cố nhịn khóc, giơ bàn tay nhỏ bé lên, ngoan ngoãn nói: “Xin chào cô giáo.”
Nói lời tạm biệt với giáo viên xong, Đào Đào ôm con gái rời đi. Trên đường đến cổng trường, cô luôn miệng an ủi con. Đến khi lên xe nhìn thấy bánh mật ong con bé mới chịu nín khóc.
Sau khi tài xế cho xe chạy, Đào Đào cầm bánh mật ong hỏi con: “Có muốn cắn một miếng không?”
Bánh Sữa Nhỏ kiên quyết lắc đầu: "Không, con muốn ăn với ba.”
Đào Đào bất bình, “Con không ăn với mẹ sao?”
Bánh Sữa Nhỏ nghiêm túc nhìn mẹ, “Mẹ ăn rồi, ba chưa được ăn. Con không chỉ ăn với mẹ, con phải ăn với ba, nếu không ba sẽ buồn.”
Đào Đào: “...”
Con bé này thật biết đối xử bình đẳng. Đào Đào gượng cười, "Được.”
Tài xế đưa hai mẹ con đến cửa đông trường y. Sau khi xuống xe Đào Đào nắm tay con gái đi về hướng khoa nội trú. Bánh Sữa Nhỏ chợt vươn cánh tay nhỏ bé, chỉ thẳng về phía trước, hào hứng hét to: "A a a a, ba, ba!”
Đào Đào ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Trình Quý Hằng đang khoác áo bệnh nhân đứng ở cửa khoa nội trú.
Đúng là thân tàn nhưng không phế.
Bánh Sữa Nhỏ vui hơn được kẹo.
Lúc này không có nhiều người chung quanh, Đào Đào buông tay con gái ra. Con bé lập tức chạy về phía ba, hai cái chân ngắn cũn cỡn quay nhanh như chong chóng.
Tài xế trước khi trở về đã gửi tin nhắn cho Trình Quý Hằng. Vừa nhận được tin hắn liền lẻn ra khỏi phòng bệnh xuống lầu chờ hai mẹ con cô.
Nhìn con gái chạy như bay tới trước mặt hắn, Trình Quý Hằng nhịn đau cúi xuống bế con lên, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của nó, "Có nhớ ba không?”
Bánh Sữa Nhỏ ôm chặt lấy cổ ba, rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào nói: “Con rất nhớ ba..."
Ôi, trái tim đau đớn không chịu được.
Trình Quý Hằng không nỡ nhìn con khóc, mắt của hắn cũng đỏ theo, "Ba cũng nhớ con. Rất nhớ, rất nhớ con.”
Đào Đào đi tới bên cạnh hai cha con, bộ dạng quyến luyến của hai người khiến cô không nói nên lời.
Không gặp một ngày thôi mà, có cần thương cảm như vậy không?
Cô thúc giục: "Đừng đứng đây nữa, mau trở về phòng.”
Trên đường về phòng bệnh, Bánh Sữa Nhỏ háo hức nói với ba: “Con và mẹ mang bánh mật ong cho ba, ba ăn với con nha.”
Trình Quý Hằng cười thật tươi, "Ba cũng có đồ ăn ngon cho con.”
Hai mắt Bánh Sữa Nhỏ lấp lánh, "Là cái gì?”
Đào Đào cũng tò mò nhìn hắn.
Trình Quý Hằng: “Là bí mật.”
Bánh Sữa Nhỏ: “Ồ.”
Khi đến phòng bệnh, Bánh Sữa Nhỏ cuối cùng cũng biết được bí mật – là bánh trứng nướng.
Con bé siêu hạnh phúc, bởi vì bánh trứng nướng là món nó thích nhất nhất.
Đào Đào ngơ ngác nhìn Trình Quý Hằng, “Anh mua hồi nào vậy?”
Trình Quý Hằng tỉnh bơ, "Vừa rồi anh không có gì làm, tiện tay đặt đồ ăn mang đi.”
Đào Đào: “...”
Không phải hắn lén lút sau lưng cô chuẩn bị món quà bất ngờ cho con gái sao?
Đào Đào liếc hắn một cái, "Với trình độ tranh sủng này, trong phim cung đấu anh nhất định sẽ chiến cho đến tập cuối!”
Trình Quý Hằng: “Mục tiêu của anh không phải tập cuối. Mục tiêu của anh chính là thống lĩnh hậu cung.”
Đào Đào phì cười, thôi không nói với hắn nữa. Cô dẫn con vào phòng tắm rửa tay. Rửa tay xong Bánh Sữa Nhỏ tháo giày trèo lên giường, mang bánh mật ong và bánh trứng nướng chia cho ba.
Đào Đào chưa thấy đói. Cô ngồi xếp bằng trên chiếc giường bên cạnh, tiếp tục học tập.
Thật ra Trình Quý Hằng không thích ăn đồ ngọt, nhưng là đồ con gái đưa cho dù không thích ăn hắn cũng phải cố nuốt.
Bánh Sữa Nhỏ ăn rất vui vẻ.
Ánh mắt Trình Quý Hằng dịu dàng, "Hôm nay ở trường có gì vui không?”
Đầu Bánh Sữa Nhỏ gật gật.
Đầu Đào Đào ngóc lên.
Trên đường về cô cũng hỏi con bé câu này, cho nên điểm chú ý của cô bây giờ không phải là Bánh Sữa Nhỏ mà là Trình Quý Hằng.
Trình Quý Hằng: “Kể cho ba nghe một chút được không?”
Bánh Sữa Nhỏ có vẻ hơi mắc cỡ, nhưng vẫn gật đầu, cười nói: “Dạ!”
Trình Quý Hằng cũng nở nụ cười, khẽ hỏi: "Chuyện gì làm con vui như vậy?”
Bánh Sữa Nhỏ không nói ngay. Nó nghiêm túc dặn dò: “Ba đừng nói cho người khác nha.”
Trình Quý Hằng gật đầu hứa: "Ba thề, tuyệt đối không nói cho người khác biết.”
Bánh Sữa Nhỏ lúc này mới yên tâm. Nó nói nhỏ: “Con gặp một anh trai nhỏ.”
Trình Quý Hằng: “...”
Con mẹ nó chuyện này có gì vui?
Đào Đào thấy rõ sự bàng hoàng trong đáy mắt Trình tổng, cô suýt chút nữa cười thành tiếng.
Bánh Sữa Nhỏ thẹn thùng, nhưng nó rất muốn tâm sự với ba, "Anh trai nhỏ rất đẹp, còn cho con ăn sô cô la.”
Mặt Trình Quý Hằng tái mét. Hắn hít sâu một hơi, nghiêm mặt dạy con gái, "Ba nói cho con biết, ngoại trừ ba ra, những thằng con trai cho con đồ ăn đều là xấu hết. Sau này không được nhận đồ của bọn chúng. Muốn ăn cái gì thì nói với ba, ba mua cho con.”
Bánh Sữa Nhỏ nhíu chân mày nhỏ, cãi lại: "Không đúng, anh trai nhỏ không có xấu, là tốt, rất tốt!”
Trình Quý Hằng nén giận nói: “Con mới quen nó có một ngày, làm sao biết nó tốt hay xấu?”
Bánh Sữa Nhỏ: "Sáng nay cô giáo đưa con đi chơi cầu trượt, nhưng con rất nhớ ba. Con khóc, cô giáo không thấy con khóc. Có quả bóng lăn tới chân con, anh trai nhỏ đến nhặt bóng, hỏi con tại sao khóc, con nói con nhớ ba mẹ. Anh trai nhỏ nói với con buổi chiều ba mẹ sẽ đến đón con, cho con ăn sô cô la, nói con đừng khóc nữa.”
Trình Quý Hằng khinh thường, "Chỉ có vậy thôi sao?”
Bánh Sữa Nhỏ gật đầu, bẽn lẽn cười: “Con rất thích anh trai nhỏ.”
Một nhát dao đâm vào tim.
Mặt Trình Quý Hằng càng tái hơn, trán nổi gân xanh. Hắn lại hít một hơi nữa, nhìn chằm chằm vào con gái mình, "Nghe ba nói, cái này không thể gọi là thích. Cái này là cảm kích. Sau này không được tùy tiện nhận đồ của con trai.”
Bánh Sữa Nhỏ hoang mang, "Tại sao?”
Trình Quý Hằng: “Tại vì chúng có ý đồ xấu!”
Đào Đào không nhịn được nữa, “Trẻ con học mẫu giáo làm gì có ý đồ xấu? Con trai người ta an ủi Bánh Sữa Nhỏ của chúng ta không được sao? Đứa bé đó thật là nhiệt tình, lúc đó Bánh Sữa Nhỏ còn đang khóc.”
Trình Quý Hằng mặt trơ trán bóng nhìn mẹ của con gái hắn, nói như đinh đóng cột: "Dù sao cũng không thể nhận, nhà chúng ta không thiếu đồ ăn.”
Đào Đào: “...”
Hắn hốt hoảng, hốt hoảng, hốt hoảng.
Đào Đào chưa từng thấy Trình Quý Hằng mất bình tĩnh như vậy. Cô vừa bó tay vừa muốn cười to.
Trình Quý Hằng nghiêm túc thương lượng với cô: "Ngày mai đừng đưa con đi mẫu giáo nữa, chờ sang năm mới đi.”
Lúc này Đào Đào mới là người nóng nảy, "Sang năm con bé sẽ không gặp được anh trai nhỏ.”
Trình Quý Hằng im lặng một lúc, “Vậy thì mời gia sư, không cần đến trường nữa.”
Đào Đào: “...”
Hắn điên rồi.
Cô không thèm nói tới hắn nữa, cúi đầu tiếp tục học. Đúng lúc này có người gõ cửa phòng bệnh, cô đành buông bút, xuống giường đi mở cửa. Cô lấy làm lạ, "Ai lại đến đây vào giờ này?”
Trình Quý Hằng vẫn trầm mình trong cú sốc mà “anh trai nhỏ" mang tới. Hắn bơ phờ tựa vào giường bệnh, rầu rĩ nói: “Chắc là lão Bạch.”
Đào Đào: "Lão Bạch là ai?" Cô chỉ biết lão Quý. Chiều hôm qua anh ta có dẫn vợ tới thăm bệnh.
Trình Quý Hằng: "Bạch Tinh Phạm, là bạn cũ.”
“À.” Đào Đào nhanh chóng sửa sang lại tóc và quần áo của mình, sau đó đi mở cửa. Cô tròn mắt nhìn người phụ nữ đứng ngoài cửa: “Là cô à?”
Tô Nhan cũng kinh ngạc không kém. Cô ta cười, “Không ngờ là cô.”
Đứng bên cạnh vợ là một Bạch Tinh Phạm cao ráo đẹp trai. Anh ta ngạc nhiên, "Hai người quen nhau sao?”
Tô Nhan: "Hôm nay ở trường mẫu giáo em vô tình giẫm lên chân cô ấy." Cô ta cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Mau chào cô đi con.”
Cô bé Bạch Hoài Cẩn và em trai Bạch Phó Du đồng thanh nói: "Xin chào cô.”
“Chào các con." Đào Đào đáp, rồi nhường đường cho một nhà bốn người bước vào.
Nghe thấy tiếng trẻ con, Bánh Sữa Nhỏ ngồi xổm trên giường, tò mò hướng về phía cửa. Trong tay nó cầm một mẩu bánh mật ong, bên môi còn dính chút bánh vụn.
Nhìn thấy hai đứa trẻ một lớn một nhỏ, đôi mắt Bánh Sữa Nhỏ sáng lên. Nó nhìn cậu bé kia, vừa mừng vừa ngạc nhiên, thốt lên một câu tương tự với mẹ: “Là anh à?”
Cậu bé Bạch Phó Du cũng rất vui, cười nói: “Không ngờ là em!”
Hai đứa nhỏ ngẫu nhiên quen biết nhau, làm những người lớn trong phòng đều kinh ngạc.
Đào Đào nhìn cậu bé nhà họ Bạch, rồi nhìn con gái của mình. Cô chợt vỡ lẽ, "Bánh Sữa Nhỏ, đây là anh trai nhỏ tặng con sô cô la sao?”
Bánh Sữa Nhỏ gật đầu.
Đào Đào hiểu rồi. Cô hả hê liếc Trình Quý Hằng một cái.
Mặt hắn không còn chút máu.
Trình Quý Hằng lần thứ ba hít một hơi thật sâu. Gương mặt vô cảm nhìn đăm đăm vào Bạch Tinh Phạm, “Có bận không? Bận thì về trước đi.”
Đào Đào: “...”
Hắn tiếp khách như vậy sao?
Bạch Tinh Phạm ung dung nói: "Không bận, còn có thể ở lại lâu hơn.” Nói xong, anh vỗ cái đầu nhỏ của con trai mình, lời nói mang ý sâu xa, “Con bây giờ là anh trai nhỏ, sau này phải chăm sóc em thật tốt, hiểu chưa?”
Cậu bé gật đầu, "Dạ, con hiểu rồi.”
Bạch Tinh Phạm nở nụ cười bao dung – ừ, nên dạy con từ thuở còn thơ.
Trình Quý Hằng: “...”