Chương 46: Người Đàn Ông Trà Xanh

Lúc Đào Đào đưa con gái ra ngoài thì mới hơn 7 giờ. Sáng sớm trên đường ít xe cộ, tài xế nhanh chóng đưa hai mẹ con đến trường y, sau đó đi đến khoa nội trú. Nhiệm vụ của anh ta là hộ tống phu nhân và tiểu thư đến tận cửa phòng bệnh.

Bệnh viện buổi sáng đông đúc, Đào Đào sợ con gái bị đám đông xô xát nên không thả con xuống mà bế nó đi suốt.

Sắp tới lối vào của khoa nội trú, cô thấy xa xa có một bóng dáng quen thuộc.

Là Tô Yến.

Khoảnh khắc đó cô có hơi lúng túng. Từ ngày Trình Quý Hằng được đưa vào phòng chăm sóc tích cực, cô và Tô Yến không có liên lạc với nhau.

Tô Yến nói cả hai cần thời gian để bình tâm lại.

Có lẽ lời khuyên của anh không sai. Trong tình huống đó, cảm xúc của họ rất hỗn loạn. Chuyện xảy ra quá đột ngột, chẳng ai có sự chuẩn bị tâm lý. Họ thật sự cần phải bình tĩnh.

Nhưng sau khi bình tĩnh cô lại càng kiên định hơn.

Mấy ngày nay cô suy nghĩ rất nhiều. Chủ yếu vẫn là nghĩ cho tương lai của con gái, sau đó mới cân nhắc đến tương lai của mình. Cho dù đứng trên góc độ nào đi nữa cô đều không thể chối bỏ Trình Quý Hằng, chỉ đành phụ lòng Tô Yến.

Cô không muốn, cũng không thể làm chậm trễ Tô Yến nữa. Chỉ là cô chưa biết làm sao để nói với anh về quyết định của mình, vì cô không muốn làm tổn thương anh.

Cuộc gặp gỡ tình cờ này khiến cô bối rối.

May là Tô Yến không nhìn thấy cô. Anh đang trò chuyện với một người. Người này cô cũng quen biết, là mẹ anh.

Mẹ Tô Yến là một người cao ngạo khó gần. Đào Đào biết bà ta không thích mình, cho nên cô không có ý định chào hỏi Tô Yến, nhanh chân ôm con gái đi vào khoa nội trú. Nhưng ngay lúc đó con bé bỗng nhiên vươn đôi tay nhỏ bé, mừng rỡ hét to lên: "Chú Tô ơi!”

Bánh Sữa Nhỏ thật sự rất vui. Nó đã lâu không gặp chú Tô. Nó rất thích chú Tô, bởi vì chú đẹp, còn rất tốt với nó, luôn dẫn nó đi chơi, còn mua cho nó rất nhiều đồ chơi và đồ ăn vặt.

Bước chân Đào Đào khựng lại, cả người cô cứng đờ.

Tính tới tính lui, vẫn không tính lại nhóc con nhà cô.

Cũng không thể trách con gái được. Con bé có hiểu chuyện gì đâu, nó chỉ thể hiện sự yêu thích của mình đối với một người mà thôi.

Thế giới của trẻ con rất đơn giản, không có nhiều khúc mắc tình cảm, không cần che giấu những suy nghĩ trong lòng, cũng không cần giấu giếm hay vờ vịt, lúc nào cũng có thể thoải mái nói chuyện với nhau.

Tô Yến đang đứng quay lưng về phía cô. Nghe tiếng gọi của Bánh Sữa Nhỏ anh lập tức xoay người lại, có chút bất ngờ: "Đào Tử?”

Đào Đào không thể trốn tránh được nữa. Cô vừa quay đầu thì chạm phải ánh mắt của mẹ Tô Yến.

Bốn năm không gặp, mẹ Tô Yến đã già đi một chút. Bao nhiêu mỹ phẩm cũng không che được vết chân chim ở đuôi mắt bà. Vòng eo của bà cũng không còn mảnh khảnh như xưa. Trông bà lọm khọm và uể oải hơn rất nhiều, ngay cả dáng vóc cũng mang dấu vết của thời gian.

Có một điểm không thay đổi, đó chính là ánh mắt khinh người của bà ta.

Đào Đào rất không thích ánh mắt đó. Ánh mắt sắc bén, lại rất kiêu căng, không có chút tôn trọng, lộ rõ sự chán ghét và khinh bỉ.

Ánh mắt này làm cho Đào Đào không thoải mái. Cô thật sự muốn quay người bỏ đi, nhưng vì lịch sự cô vẫn đáp lời Tô Yến: “Em đưa con đến thăm Trình Quý Hằng." Sau đó cô ôm con tiếp tục đi.

Tô Yến theo bản năng muốn đuổi theo cô, nhưng lại bị mẹ anh nắm lấy cánh tay kéo lại.

Mẹ anh bực bội lườm anh, lớn tiếng chất vấn: “Con muốn đi đâu đây?”

Tô Yến thở dài. Anh bỗng dưng cảm thấy mệt mỏi, rất mệt mỏi. Anh chịu không nổi áp lực từ mẹ mình. Sự kiểm soát và soi mói của bà làm cho anh nghẹt thở.

Lúc em trai của anh còn sống, bà đặt tất cả sự quan tâm lên người em trai, không ngó ngàng gì đến anh. Sau khi em trai qua đời bà mới nhớ rằng mình còn có một đứa con khác và bắt đầu chú ý đến anh nhiều hơn.

Nhưng anh lại không cảm nhận được tình thương của bà. Chỉ có sự cố chấp và cực đoan.

Bà dường như không coi anh là con trai, mà là chiếc phao cứu mạng cuối cùng. Bà đã mất đi đứa con trai mình yêu thương nhất nên đành phải đặt tất cả kỳ vọng lên người đứa con trai mình không hề yêu thương.

Bà chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của anh. Bà chỉ muốn có một đứa con trai phù hợp với yêu cầu của mình.

Nhiều năm trôi qua, anh đã sớm bị thứ tình mẫu tử này đè đến không thở nổi, nhưng bệnh tâm thần của bà vẫn không khá hơn. Cái chết của em trai là một đả kích không hề thuyên giảm theo thời gian, ngược lại ngày càng trầm trọng hơn. Bất kỳ một chút kí©h thí©ɧ nhỏ nào cũng có thể khiến cho bà phát bệnh, cho nên anh không thể phản kháng, chỉ còn cách tránh né.

Cho dù anh xuất ngoại hay ở lại Đông Phụ, đều là vì tránh né bà.

Nhưng bà vẫn đuổi theo anh.

Áp lực khi lên đến đỉnh điểm sẽ nổ tung. Câu hỏi này của bà chính là giọt nước tràn ly.

Tô Yến dùng sức hất tay mẹ mình ra. Cuối cùng anh cũng nói ra lời để trong lòng bao nhiêu năm nay: "Chuyện của con, không cần mẹ xen vào.”

Giọng nói anh gay gắt, có chút nghiến răng nghiến lợi.

Mẹ anh cứng người. Bà không ngờ con trai lại dám cãi lại mình.

Bà luôn cho rằng đứa con trai này rất nghe lời, hay nói cách khác là rất dễ thao túng. Anh chưa từng chống lại bà, chỉ biết nói gì nghe nấy. Bà có thể tùy ý đưa ra bất kỳ yêu cầu nào đối với anh. Cũng có lúc anh không vui, nhưng không sao – bà chỉ cần giả vờ phát bệnh là được. Mỗi khi thấy bà có dấu hiệu tái phát là anh không dám phản kháng nữa.

Anh là con trai của bà thì phải tuân theo ý bà. Bà không thể tha thứ chuyện anh vì con nhỏ đó mà chống lại bà. Chính bà cũng không ngờ con trai mình vẫn còn quan hệ với con nhỏ đó.

Đứa con gái hư hỏng đó không phải đã biến mất từ lâu rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở Đông Phụ?

Mấy năm trước đây bà có nghe người ta nói người đàn ông của cô đã bỏ trốn, trước khi đi còn làm cho cái bụng cô phình lên. Lúc đó bà còn chưa tin lời đồn này, nhưng bây giờ thì rõ ràng rồi. Con nhỏ đó chưa chồng mà lại có con. Thứ đàn bà không biết xấu hổ này có gì tốt đâu? Tại sao Tô Yến vẫn nhớ tới nó? Còn muốn cưới con nhỏ đó về nhà, chuẩn bị nuôi con của người khác nữa à?

Nếu như bà không đến Đông Phụ thăm con trai, sợ là cả đời này cũng không phát hiện được!

Bà giống như một cái túi bơm hơi, càng nghĩ càng giận, càng giận càng căng phồng, cuối cùng căng đến mức nổ tung. Bà mặc kệ đây là nơi nào, mặc kệ có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn vào, điên cuồng hét lên: "Con nhỏ đê tiện đó đã bỏ bùa mê thuốc lú gì mà khiến mày mê muội như vậy? Nó đã có một đứa con hoang với thằng khác, cớ sao mày còn nhớ mãi không quên? Con nhỏ đó đê tiện, mày cũng đê tiện, từ nhỏ đã đê tiện! Nếu em mày còn sống tao cũng chẳng thèm đếm xỉa tới mày!”

Tô Yến thấy đầu đau như muốn nứt ra. Mỗi một chữ mẹ anh nói đều giống như là một cái búa, bổ lên đầu lên người anh.

Rất nhiều người xung quanh đang nhìn họ, nhưng anh bất chấp ánh mắt của người khác.

Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi mở mắt ra lần nữa. Bây giờ trong mắt anh chỉ còn sự cay đắng và bất lực.

Đúng vậy, mẹ anh chính là như vậy. Bà không để ý đến cảm xúc của anh, cũng không cần biết người khác nhìn mình như thế nào.

Bà chỉ muốn anh vâng vâng dạ dạ, làm theo ý bà.

Lần này bà tới Đông Phụ cũng để vì ép anh kết hôn với một người phụ nữ anh không yêu. Cha của người phụ nữ này là chủ tịch của một công ty sản xuất thực phẩm nổi tiếng ở Vân Sơn.

Anh không thể kết hôn với một người mình không yêu. Anh chỉ muốn ở bên người mình yêu.

Anh không muốn thỏa hiệp, càng không muốn chịu đựng thứ tình mẫu tử khiến người ta phải nghẹt thở.

Anh nhìn bà chằm chằm, lạnh lùng nói: “Mẹ cho rằng con muốn làm con trai của mẹ sao? Nếu mẹ nhớ Tô Duệ mẹ có thể đi tìm nó, sau này đừng tới tìm con, cũng không cần nhúng tay vào cuộc sống của con nữa. Con sẽ không trở về Vân Sơn, cũng không muốn nhìn thấy mẹ nữa.”

Nói xong anh không thèm liếc mắt nhìn người đàn bà điên này một cái, xoay người bỏ đi, không hề quay đầu lại.

Lúc bỏ đi, anh không có cảm giác áy náy, cũng không lo lắng, chỉ có thoải mái. Thoải mái vì trút được gánh nặng.

Mẹ anh sắp bị anh làm cho tức chết. Mặt bà tái mét, hàm răng nghiến kèn kẹt, hô hấp dồn dập, cả người run lên, giống như con hổ cái trong trạng thái điên cuồng.

Bà ta hầu như nghiền nát răng của mình.

Nhưng bà không đuổi theo con trai, mà chuyển sự chú ý sang sảnh lớn của khoa nội trú.

Cho dù phải xét từng phòng từng phòng một, bà cũng phải tìm cho ra con nhỏ đê tiện không biết xấu hổ kia!

......

Sáu chiếc thang máy ở khoa nội trú đều chật ních bệnh nhân và người nhà. Xem tình hình này thì phải đợi mười mấy hai mươi phút mới chen vào được.

Cũng may phòng bệnh của Trình Quý Hằng ở tầng 3. Đào Đào liếc nhìn đám đông trước thang máy, rồi quyết định đi cầu thang.

Bên trong cầu thang không chật lắm. Sau khi đi qua lối ra an toàn, Đào Đào đặt con gái xuống, nhỏ nhẹ nói: “Con tự đi nhé.”

Bánh Sữa Nhỏ ngoãn gật đầu: “Dạ!" Nó nắm lấy tay mẹ, cùng mẹ leo cầu thang.

Đi được nửa đường, con bé bỗng nhiên hỏi: "Chú Tô nói chuyện với ai vậy?”

Đào Đào: “Đó là mẹ của chú.”

Bánh Sữa Nhỏ mím môi, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, “Tội nghiệp chú Tô.”

Đào Đào khó hiểu hỏi: “Sao con lại nói vậy?”

Bánh Sữa Nhỏ: “Tại mẹ của chú Tô rất hung dữ.”

Tâm hồn của trẻ con rất mong manh nhưng cũng rất nhạy cảm, có thể dễ dàng nhận ra những cảm xúc của người lớn.

Bánh Sữa Nhỏ lo lắng hỏi: "Mẹ chú có hay mắng chú không? Có cấm chú xem phim hoạt hình không?”

Đào Đào không biết nên khóc hay cười, cũng không biết nên trả lời con gái như thế nào. Cô đành nói cho qua: "Chú Tô rất ngoan, mẹ chú đương nhiên sẽ không mắng chú.”

Bánh Sữa Nhỏ hỏi tới: "Vậy mẹ chú Tô có cho chú xem phim hoạt hình không?”

Đào Đào: "Những đứa trẻ ngoan đều được xem phim hoạt hình.”

“Con cũng là đứa trẻ ngoan, sao mẹ không cho con xem phim hoạt hình? Con muốn xem thêm một tập Peppa Pig thôi.”

Đào Đào: “...”

Con bé vòng vo tam quốc, chính là để lên án mẹ không cho nó xem Peppa Pig sao? Đáng giận nhất chính là lập luận của nó không có sơ hở, khiến cho người làm mẹ như cô không có cách nào phản bác.

Lúc này cô mới phát hiện tư duy của Bánh Sữa Nhỏ giống hệt người cha đáng ghét của nó. Câu nào câu nấy đều có sự mưu mô toan tính mà người thường không tài nào nắm bắt được – cho đến câu nói cuối cùng.

Đây không phải lần đầu tiên cô bị mắc bẫy, nhưng lần này thì cô đã rõ. Nếu cô không cho con bé một bài học, nó sẽ không biết mẹ nó lợi hại như thế nào.

Đào Đào nghiêm mặt: "Mẹ không cho con xem phim hoạt hình hồi nào? Bình thường con xem ít sao? Xem thêm vài tập Peppa Pig nữa là con sẽ bị cận, phải đeo kính giống như Heo bố!”

Bánh Sữa Nhỏ bất mãn bĩu bĩu đôi môi nhỏ đáng yêu. Đào Đào vừa bực mình vừa buồn cười, thật muốn cắn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nó một cái.

Hai mẹ con nói chuyện xong thì đã lên tới tầng 3.

Tài xế đưa hai người đến trước cửa phòng bệnh 3020, "Trình tổng ở phòng này.” Anh ta nghiêng người mở cửa cho họ.

Đây là phòng bệnh đơn rộng rãi, cũng rất sạch sẽ và sáng sủa. Trong phòng có hai chiếc giường. Trình Quý Hằng nằm trên chiếc giường đặt bên trong.

Cửa phòng vừa hé mở thì hắn đã ngồi bật dậy, hoàn toàn quên mất vết thương trên bụng còn chưa khép lại. Cảm giác đau như xé từ bụng lan khắp thân thể, đau đến mức hắn nhe răng trợn mắt, ngã vật lên giường, miệng thầm chửi thề: "Con mẹ..."

Đau chết hắn đi.

Đào Đào lo cuống lên, sợ miệng vết thương bị mở ra. Cô vừa gấp vừa giận, quát nhỏ: "Anh đừng có cử động!”

Mặt Trình Quý Hằng trắng bệch. Hắn yếu ớt nằm bẹp trên giường, hồi lâu sau cơn đau mới dịu lại. Hắn nhìn con gái, giả vờ thê lương, "Bánh Sữa Nhỏ, chú bị thương rất nặng. Bây giờ chú khó chịu lắm, cần có người an ủi. Con đến đây an ủi chú một chút có được không?”

Đào Đào: “...”

Cô không ngờ trong máu hắn lại có một chút trà xanh.

Bánh Sữa Nhỏ nghe mẹ kể chú này bị thương khi cứu bác sĩ, còn đánh bại người xấu. Nó biết chú không phải là chú vừa tốt vừa xấu nữa, mà là chú tốt.

Chú tốt bây giờ rất khó chịu, cần sự an ủi của nó, cho nên nó phải đi an ủi chú. Nó buông tay mẹ ra, tập tễnh chạy về phía chú tốt, sau đó đứng ở bên giường bệnh ngẩng đầu nhìn chú, ngọt ngào nói: "Không sao đâu, một lát nữa sẽ hết khó chịu. Khi con bị sốt cũng rất khó chịu, mẹ nói con khỏi bệnh sẽ không khó chịu nữa. Bây giờ con không bị sốt, không khó chịu nữa. Chờ chú khỏi bệnh sẽ hết khó chịu!”

Trình Quý Hằng cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn, chân thành đáp: "Sau khi được con an ủi chú thật sự không khó chịu nữa. Cảm ơn con.”

Bánh Sữa Nhỏ cảm thấy mình thật giỏi nha.

Trình Quý Hằng thừa thắng xông lên, “Con ở bên cạnh chú nhé. Chú sợ lát nữa lại khó chịu.”

Bánh Sữa Nhỏ gật đầu thật mạnh, “Dạ. Chú yên tâm, con sẽ luôn ở bên chú!”

Đào Đào: “...”

Không lẽ nó muốn ở bên cạnh hắn cả đời sao? Hai người coi cô là không khí à? Nói nhiều như vậy không thấy mệt sao?

Càng nghĩ càng không thể tin được. Đào Đào bực bội nói: "Không được!”

Trình Quý Hằng và Bánh Sữa Nhỏ đồng loạt nhìn cô. Không ai nói lời nào, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt cầu xin.

Nhìn hai gương mặt gần giống y như đúc, Đào Đào thấy mình không khác gì người thứ ba.

Lúc này Trình Quý Hằng lại nghiêm túc nói với Bánh Sữa Nhỏ: "Mẹ không đồng ý thì thôi. Chúng ta phải nghe lời mẹ, biết chưa?" Nói đến đây, hắn liền đổi gió: “Con luôn quan tâm đến chú, đúng không?”

Bánh Sữa Nhỏ: “Dạ, con luôn luôn quan tâm đến chú!”

Đào Đào: “....”

Biết ngay mà, hắn đâu có bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Cô quả thật bị hắn làm cho dở khóc dở cười.

Hít sâu một hơi, cô trừng mắt nhìn Trình Quý Hằng, “Đừng đóng kịch nữa.”

Trình Quý Hằng trông thật ngây thơ, “Anh không có..." Lời còn chưa dứt, ánh mắt hắn chạm phải chiếc khóa đồng tâm đeo trên cổ Bánh Sữa Nhỏ.

Bốn năm trước hắn đánh mất cô, chỉ tìm được chiếc khóa đồng tâm của hai người. Chiếc khóa này là vật kỷ niệm duy nhất cô để lại cho hắn.

Sau khi trở về Đông Phụ hắn đem chiếc khóa làm thành mặt dây chuyền. Bốn năm qua hắn vẫn đeo nó trước ngực, bên cạnh trái tim mình.

Lúc nằm trong phòng chăm sóc tích cực hắn mới biết chiếc khóa đã bị mất. Nhưng hắn cũng đoán được là cô lấy đi. Không ngờ cô lại trao khóa đồng tâm của họ cho con gái.

Trình Quý Hằng nhìn Đào Đào, nhưng cô lại lảng tránh ánh mắt của hắn. Hắn nhìn Bánh Sữa Nhỏ, ôn tồn hỏi: "Ai cho con chiếc khóa này vậy?”

Bánh Sữa Nhỏ: “Là ba con!” Nó cười thật tươi, “Mẹ nói ba con sắp trở về.”

Nhìn ánh mắt chứa chan hy vọng của con gái, Trình Quý Hằng rất không thoải mái.

Giá như hắn không về muộn.

Trên đời này không có thuốc nào chữa được bệnh hối tiếc.

Hắn thở dài, trịnh trọng hứa với con gái: "Ừm, ba con sẽ trở về, sau này sẽ không bao giờ rời xa con và mẹ nữa.”

Bánh Sữa Nhỏ: "Nhưng mẹ nói ba phải biết nghe lời mới được. Ba nghe lời mới được trở về nhanh hơn.”

Trình Quý Hằng lập tức nhìn Đào Đào, không cần suy nghĩ nói như đinh đóng cột: “Anh sẽ nghe lời! Anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đặc biệt nghe lời.”

Đào Đào lạnh nhạt, “Em không tin.”

Bánh Sữa Nhỏ thở dài với Trình Quý Hằng, rầu rĩ nói: “Con cũng đặc biệt nghe lời, nhưng mẹ không cho con xem phim hoạt hình.”

Con bé nhớ mãi không quên Peppa Pig.

Trình Quý Hằng liếc nhìn Đào Đào, do dự một lát, rồi quyết định bắt tay từ đứa nhỏ, "Mẹ làm vậy sao được? Nếu chú là ba của con, chú sẽ cho con xem phim hoạt hình mỗi ngày.”

Đào Đào: “...”

Hắn bây giờ mới thật là... trà.