Chương 37: Siêu Thị Đào Tử

Suốt bốn năm qua Trình Quý Hằng không cho mình một ngày nghỉ. Hắn chưa bao giờ đến công ty sau 8 giờ sáng, cũng chưa bao giờ rời khỏi công ty trước 11 giờ đêm, mỗi ngày đều đắm chìm trong công việc với cường độ cao.

Trong mắt bạn bè và nhân viên, hắn là một người nghiện công việc, không có sở thích nào khác ngoài việc đánh MMA.

Hiệu quả công việc của hắn cũng trên mức trung bình. Tập đoàn Trình thị từng rơi vào nguy cơ phá sản, dưới sự lãnh đạo của hắn như gặp được kỳ tích khởi tử hồi sinh, hơn nữa còn trở lại thời huy hoàng của trước kia. Vốn hóa thị trường trong vòng bốn năm liên tục tăng lên, hiện tại đã gần cả trăm tỷ.

Lúc trước khi hội đồng quản trị bỏ phiếu bầu chủ tịch, Trình Quý Hằng nhận được 60% phiếu ủng hộ. Phần còn lại từ chối bỏ phiếu, còn không thì bỏ phiếu cho Bách Lệ Thanh.

Những cổ đông không bầu cho hắn chia ra hai loại. Một là đứng về phía Bách Lệ Thanh, hai là không coi trọng hắn. Sau khi Bách Lệ Thanh bị loại, những người này cũng không ủng hộ hắn, nhưng Trình Quý Hằng chẳng để tâm đến thái độ của họ.

Theo thời gian, thái độ của họ đã xoay 180 độ.

Tập đoàn từng thua lỗ bây giờ lại có lợi nhuận. Cổ đông trực tiếp được hưởng lợi. Có tiền không kiếm mới là kẻ ngốc, cho nên những cổ đông vốn không xem hắn ra gì cũng dần dần phục tùng hắn.

Trong mắt bọn họ, Trình Quý Hằng tuyệt đối là một thiên tài có thể lật ngược tình thế.

Chỉ có Trình Quý Hằng mới biết, hắn đang dùng công việc làm tê liệt bản thân và lấp đầy đầu óc, không cho quả đào ngốc có bất cứ cơ hội nào xâm nhập vào suy nghĩ của hắn.

Hắn cần làm việc để phát tiết cảm xúc, nếu không hắn sẽ điên mất.

Nhưng không ai có khả năng làm việc 24 trên 24, cũng không phải ngày nào cũng có một đống công việc cần hắn xử lý, cho nên sẽ có những lúc hắn bất đắc dĩ phải ngừng làm việc.

Công việc là áo giáp tâm lý của hắn. Khi công việc ngừng lại, tâm lý sẽ không còn phòng bị. Vào những lúc này, nỗi nhớ nhung sẽ thừa dịp lẻn vào và quả đào ngốc sẽ chiếm cứ trái tim hắn, khiến cho hắn đau khổ tột cùng. Đó không chỉ là nỗi đau tâm hồn, mà còn là nỗi đau thể xác, giống như có ai đâm một nhát dao vào tim hắn, đau đến không thể chịu đựng được.

Vì thế, hắn đi khám bác sĩ tim, hơn nữa còn đi khám thường xuyên. Bác sĩ làm điện tâm đồ vô số lần, siêu âm tim vô số lần, xét nghiệm máu vô số lần, thậm chí còn kiểm tra toàn bộ thân thể. Kết quả là không tìm được gì cả. Tất cả các dữ liệu đều cho thấy trái tim và thân thể hắn hoàn toàn không có vấn đề. Hắn khỏe đến mức không thể nào khỏe hơn.

Đau tim chỉ là ảo giác của hắn. Bác sĩ khuyên hắn nên đi tìm bác sĩ tâm thần.

Nhưng Trình Quý Hằng cảm thấy tâm lý của mình rất ổn, chẳng có vấn đề gì, còn cười nhạo lời khuyên của bác sĩ.

Hắn không tin mình có thể vì một quả đào ngốc mà điên cuồng như vậy, còn nhớ cô tới đau tim? Không thể nào!

Cô không phải chỉ là một quả đào ngốc thôi sao? Ông đây không quan tâm, tuyệt đối không để ý!

Cho dù cô có biến mất trên cõi đời này hắn cũng sẽ không nhớ cô.

Cứ như vậy đã hơn nửa năm. Cuối cùng hắn vẫn đi gặp bác sĩ tâm thần, nguyên nhân là một đĩa đào.

Sáng hôm đó, sau khi thức dậy hắn nhìn thấy một đĩa đào trên bàn ăn. Đó là một trong những món ăn sáng dì giúp việc đã chuẩn bị cho hắn.

Cảm giác đau lòng cuồn cuộn như sóng lớn ngập trời, đau đến nỗi hắn không thể xem nhẹ, không thể chịu đựng được nữa.

Sau đó hắn đã nhượng bộ và đi tìm một nhà tâm lý học.

Lần đầu tiên gặp bác sĩ tâm thần, bác sĩ hỏi hắn về tình hình gần đây. Tại sao hắn lại muốn gặp bác sĩ tâm lý? Câu trả lời của hắn là... "Dị ứng với đào.”

Sau đó hắn nói: "Không thể nhìn thấy đào, đau tim.”

Còn nói thêm: "Tôi muốn đem tất cả các cây đào trên thế giới này chặt xuống hết.”

Cuối cùng là: "Tôi ghét đào.”

Mở miệng hay ngậm miệng đều là “đào,” có thể thấy vấn đề của hắn tuyệt đối có liên quan tới đào.

Sau đó bác sĩ lại hỏi thêm mấy câu, nhưng hắn cứ trả lời vòng vo không nói tới trọng điểm, cho dù có nói tới trọng điểm cũng không nói thật.

Bác sĩ kinh nghiệm dày dặn, thấy hắn như vậy đã biết ngay đây là một bệnh nhân kín miệng, trong trạng thái tỉnh táo tuyệt đối sẽ không nói thật. Vì vậy phương pháp điều trị là thôi miên.

Trải qua gần một năm điều trị tâm lý, hắn cuối cùng mới hết triệu chứng đau tim. Nhưng hắn vẫn nhớ cô, giống như là mắc một chứng bệnh nan y không bao giờ chữa khỏi, hơn nữa theo thời gian bệnh tình ngày càng trầm trọng hơn.

Thời gian cũng không làm vơi đi nỗi nhớ trong lòng hắn, ngược lại càng thêm khắc cốt ghi tâm.

Nhất là sau một ngày làm việc, trở về nhà với sự mệt mỏi, hắn sẽ đặc biệt nhớ cô.

Đã có một thời, đón hắn về nhà là một vòng tay ấm áp, là mùi vị của thức ăn trong căn nhà nhỏ bé và cũ kỹ ở Vân Sơn.

Đối với hắn mà nói, nơi nào có cô nơi đó mới có pháo hoa rực rỡ. Nơi nào có khói bếp nơi đó mới là nhà.

Hắn từng có một ngôi nhà nhỏ của riêng mình, và một cô gái ngốc nghếch ở nhà chờ đợi hắn.

Bây giờ hắn không còn gì cả. Mở cửa chào đón hắn chỉ có một biệt thự trống rỗng.

Biệt thự rộng lớn, có gara đi thẳng xuống tầng hầm. Đi từ cổng qua gara sẽ vào phòng khách nằm ở tầng dưới. Quản gia biết hắn sợ bóng tối nên đêm nào cũng bật hết đèn. Đèn trong phòng khách sáng rực, nhưng không có chút ấm áp.

Lần đầu tiên hắn trở về từ Vân Sơn, chứng sợ bóng tối của hắn đã khá hơn. Buổi tối mặc dù không bật đèn hắn vẫn có thể ngủ, nhưng cũng chỉ kéo dài được bốn tháng.

Lần thứ hai hắn trở về từ Vân Sơn, chứng sợ bóng tối lại tái phát. Hắn sợ bóng tối không phải vì ám ảnh thời thơ ấu nữa, mà là vì… không có cô.

Đêm đầu tiên họ ngủ với nhau nhà cô bị cúp điện, bóng tối bao trùm lấy tất cả. Sau một lần triền miên hai người đổ gục trên giường, cô rúc vào l*иg ngực hắn, hỏi hắn có sợ hay không?

Thật ra lúc đó hắn hoàn toàn không sợ hãi. Như một kỳ tích, nỗi ám ảnh tâm lý của hắn tự nhiên không chữa mà khỏi. Nhưng hắn cũng không nói thật với cô, mà trả lời: “Sợ.”

Cô lo lắng nói: “Em đi lấy nến cho anh.”

Cô định rời khỏi vòng tay hắn ngồi trở dậy, nhưng hắn ôm chặt lấy cô không buông, ra vẻ đáng thương, “Có em bên cạnh anh sẽ không sợ nữa.”

Cô ngây ngô tin lời hắn, còn hứa với hắn: “Anh yên tâm, em sẽ luôn ở bên anh.”

"Thật sao?"

“Thật!”

"Vậy mỗi đêm em phải ngủ với anh."

Nghe hắn nói vậy mặt cô đỏ bừng.

Quả đào này nhút nhát, lại dễ đỏ mặt.

Hắn giả vờ không tin, “Em không gạt anh chứ?”

“Không đâu..." Giọng nói của cô nhỏ xíu, rõ ràng là rất xấu hổ.

Cô càng như vậy, hắn càng muốn bắt nạt cô, "Vậy em hứa rồi nhé, sau này mỗi đêm phải ngủ với anh, bằng không là em lừa gạt tình cảm của anh.”

"Được rồi..."

Kể từ hôm đó, đêm nào cô cũng ngủ với hắn. Cũng kể từ hôm đó, mỗi tối khi đi ngủ hắn không cần phải bật đèn nữa.

Bề ngoài là hắn ôm cô trong lòng, thật ra là cô đang che chở cho hắn.

Cô rất ngốc, yêu hắn với tất cả trái tim, coi hắn là người đàn ông duy nhất của mình và sẵn sàng trao cho hắn tất cả.

Con người khi được yêu sẽ rất tự tin, cho nên hắn không kiêng nể gì cả, bắt đầu xem nhẹ cảm xúc của cô, không ngừng đòi hỏi tình yêu và sự quan tâm từ cô, nhưng không bao giờ đặt cô ở vị trí quan trọng nhất.

Hắn luôn cho rằng cô không thể rời xa hắn.

Thật ra sau khi Bách Lệ Thanh chết hắn có thể đón cô về Đông Phụ, nhưng hắn đã không làm như vậy. Lúc ấy hoạt động của tập đoàn còn chưa đi vào quỹ đạo, hắn không muốn phân tâm. Trình Ngô Xuyên cũng chưa chết, hắn muốn tận mắt nhìn thấy Trình Ngô Xuyên chết.

Hắn đặt hai chuyện này trước chuyện đi đón cô, nên đã kéo dài thời gian trở về. Hắn không lo lắng cũng không sợ hãi, bởi vì hắn tin chắc cô sẽ không rời bỏ mình.

Nhưng hắn sai rồi. Cô thật sự bỏ hắn, lặng lẽ thu hồi tình yêu cô dành cho hắn rồi biến mất không tăm hơi.

Lúc đó hắn mới hiểu rằng mình mới là người ngốc nhất.

Không phải là quả đào ngốc không thể xa hắn, mà là hắn không thể xa quả đào ngốc.

Hắn yêu cô, rất yêu cô, yêu hơn cả mạng sống của mình. Hắn không nhận ra điều này mãi cho đến khi cô bỏ đi, nhưng lúc đó đã quá muộn màng.

Nếu hắn trở về kịp thời, cho dù là sớm hơn nửa tháng, thì hắn đã không mất cô.

Bốn năm qua hắn không ngừng đi tìm cô, nhưng đều vô ích.

Hắn rất nhớ cô, cũng rất sợ cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.

Vì thế hắn rơi vào trạng thái mâu thuẫn. Một mặt mượn công việc làm tê dại cảm xúc của mình, ép mình không nghĩ đến cô nữa. Mặt khác lại không thể quên cô, nghĩ hết mọi cách để tìm cô.

Đêm khuya vắng lặng là lúc nỗi nhớ nhung càng thêm gay gắt, khiến hắn trằn trọc không ngủ được.

Có một thời gian, hắn nhờ vào rượu để ngủ, sau đó biến thành thói quen uống rượu đêm khuya, uống đến bất tỉnh nhân sự. Ngày hôm sau khi đồng hồ báo thức reo lên, đầu hắn đau như búa bổ. Cho dù có đau cách mấy hắn cũng sẽ cắn răng bước xuống giường, một lần nữa lao vào công việc.

Không phải vì hắn mê công việc, mà vì hắn không muốn sống nữa.

Khoảng thời gian đó hắn thường nghĩ – chết như vậy cũng tốt. Giống như mẹ hắn gặp tai nạn năm xưa, cái chết của hắn sẽ được đưa lên truyền thông và mạng xã hội, gây xôn xao dư luận, để cho cô nhìn thấy tên của hắn trên mạng và nghĩ tới hắn một lần nữa.

Với tính cách của cô, cô nhất định sẽ đến dự tang lễ của hắn, nói không chừng trong lòng cô sẽ lưu lại một chút gì đó tốt đẹp về hắn.

Thà là hắn chết đi để cho cô nhớ tới hắn, còn hơn là sống cả đời mà không gặp lại cô.

Sau khi đi bác sĩ điều trị tâm lý hắn mới thoát khỏi ý tưởng cực đoan này. Chứng nghiện rượu và đau tim cũng được chữa lành.

Điều trị tâm lý chỉ là chữa triệu chứng, chứ không thể chữa tận gốc bệnh của hắn.

Chung quy vẫn là hắn không thể quên cô.

Suốt bốn năm qua, hắn đã sống trong tự trách và hối hận.

Chỉ có vùi đầu vào công việc hắn mới có thể tiếp tục sống. Mang tiếng là không rời công ty trước 11 giờ khuya, thật ra hắn thường làm việc đến rạng sáng mới về nhà.

Nhưng cũng có những lúc thật sự không có việc để làm. Vào những lúc này, hắn sẽ đến sân tập MMA, tìm quên bằng cách tiêu hao hết năng lực.

Trước 6 giờ chiều hôm đó, hắn đã xử lý xong công việc.

Đối với người bình thường tan tầm sớm là một điều đáng mừng. Nhưng đối với hắn, đó là chính là điều đáng sợ.

Hắn rất sợ nhàn rỗi, bởi vì đó là lúc hắn phải đối mặt với cảm xúc của mình.

Vì vậy, hắn không cần suy nghĩ mà lái xe đến sân tập MMA.

Trên đường đi, hắn đột nhiên thèm một điếu thuốc.

Nghiện rượu có thể bỏ, nhưng hút thuốc thì không. Chất nicotine tạm thời giúp hắn gạt bỏ hết suy nghĩ, để cho đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng.

Hắn lục lọi hết túi quần túi áo mới phát hiện mình không mang theo bật lửa. Hắn định nhả điếu thuốc đang ngậm trên môi ra, cùng lúc lướt mắt ra ngoài cửa sổ xe. Ven đường có một siêu thị nhỏ. Tên của siêu thị này khiến hắn vô cùng khó chịu.

Siêu Thị Đào Tử.

Hai chữ “Đào Tử” thật chói mắt, làm cho tim hắn nhức nhối.

Ở phía dưới tên còn có quảng cáo: “Chuyên bán bánh sữa thơm ngọt.”

Khoảnh khắc đó Trình Quý Hằng không muốn hút thuốc nữa, chỉ muốn lái xe bỏ đi ngay.

Tuy nhiên, suy nghĩ và hành động của hắn không được thống nhất. Ma xui quỷ khiến hắn mở cửa xe bước ra ngoài. Hắn cần mua bật lửa, nhân tiện mua một cái bánh sữa.

Hắn vừa đi tới siêu thị, vừa tự dối lòng rằng mình không phải bị hai chữ “Đào Tử" kia thu hút, mà chỉ muốn xem bánh sữa là loại đặc sản gì.

Cửa trước của siêu thị làm bằng kính, có lẽ vì trời đang mưa nên đã được khép kín.

Bên ngoài thời tiết oi bức, bên trong siêu thị bật máy điều hòa. Bởi vì chênh lệch nhiệt độ nên trên cửa kính bị hấp hơi nước. Hắn không nhìn rõ bên trong, chỉ thấy ánh sáng của đèn sợi đốt.

Hắn vừa mở cửa thì nghe tiếng chuông reo lên. Ngay lúc đó, cô chủ ngồi sau quầy đứng dậy.

Cô đẹp như tiên, lập tức hớp hồn hắn.

Hắn sững người nhìn người con gái đó, cảm thấy như mình đang nằm mơ.

Bốn năm qua, hắn chỉ gặp cô trong giấc mơ.

Cô là Đào Tử.

Thì ra là Đào Tử.

Đôi mắt hắn đỏ hoe, trong đầu ngổn ngang những suy nghĩ.

Hắn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. Môi hắn mấp máy, mấy lần muốn nói nhưng lại ngừng. Hắn tìm không ra một lời mở đầu nào cho thích hợp.

Chần chừ một hồi lâu, hắn nuốt hết nước mắt mất mặt vào bụng, cất giọng khàn đυ.c: "Đào Tử, anh thật có trở về tìm em, chỉ là trễ mất hai tháng.”

Giọng nói hắn nghẹn ngào, có tự trách, có hối hận, cũng có cầu xin.

Hắn biết mình có lỗi với cô. Hắn thật mong cô tha thứ cho hắn. Không tha thứ cũng không sao, chỉ cần cô trở về bên hắn là được.

Đào Đào cũng tưởng mình đang nằm mơ. Cô không ngờ kiếp này còn gặp lại người đàn ông đó. Nhưng cô không muốn nhìn thấy hắn, một chút cũng không muốn.

Bốn năm trước, từ khi quyết định rời khỏi Vân Sơn, cô không bao giờ muốn gặp hắn nữa.

Hắn chỉ biết lừa dối cô, xem cô như một con thú cưng mà đùa giỡn, cuối cùng hủy hoại đời cô một cách vô trách nhiệm.

Hắn chưa bao giờ yêu cô, cũng chưa bao giờ thật lòng với cô.

Hắn luôn xem cô như một trò đùa.

Hiện tại cô sống rất tốt, rất hạnh phúc, không muốn bị hắn đùa giỡn nữa, cũng không muốn bị hắn quấy rầy. Cô chỉ muốn hắn cút đi cho nhanh chứ đừng nói đến nhận mặt.

Cô siết chặt hai tay, cố hết sức khống chế cảm xúc và giữ bình tĩnh. Cô nhíu mày, lúng túng nói: "Có phải anh nhận lầm người không?”

Trình Quý Hằng ngây dại nhìn cô, trong lòng hắn bất an.

Bỗng nhiên có một bé gái chui ra khỏi quầy, nhìn hắn với đôi mắt to tròn, giọng nói ngọt ngào, "Sao chú biết mẹ con tên Đào Tử?”

Trình Quý Hằng hít một hơi, sững sờ nhìn đứa nhỏ trước mặt.

Nó còn rất nhỏ, tóc thắt thành hai bím, mặc chiếc váy màu hồng nhạt, tay chân tròn trịa trắng nõn như củ sen, mũm mĩm một cách đáng yêu.

Nét mặt của đứa nhỏ này… đối với hắn rất quen thuộc. Giống như từng gặp ở đâu.

Đầu óc hắn chợt rối loạn, giống như vừa trải qua một trận động đất.

Con gái của hắn.

Mặt Đào Đào biến sắc, cô lớn tiếng gọi đứa nhỏ: "Đào Đa Lạc! Quay lại đây!”

Bánh Sữa Nhỏ chưa từng thấy mẹ tức giận như vậy. Nó lập tức lùi lại, núp mình sau quầy, hoang mang không dám nhìn mẹ.

Đào Đào biết con gái sợ hãi, nhưng cô không thể dỗ nó ngay lúc này bởi vì cô vừa nghĩ đến một vấn đề còn đáng sợ hơn.

Cô sợ hắn cướp con của cô.

Cô chỉ có một đứa con gái này, tuyệt đối không để cho hắn cướp đi.

Hắn không phải là người tốt.

Hít một hơi thật sâu, cô nâng cằm lên, ánh mắt lạnh lẽo. Cô định nói với hắn rằng đây không phải là con hắn.

Vừa nhìn vào mắt hắn, cô giật mình khi thấy nước mắt.

Cô chưa bao giờ thấy hắn khóc.

Khoảnh khắc nhìn thấy đứa nhỏ Trình Quý Hằng liền ý thức được mình về muộn hai tháng là điều không thể nào tha thứ được.

Hắn đã hiểu vì sao bốn năm trước cô lại dứt khoát ra đi như vậy.

Lúc phát hiện mình mang thai, cô nhất định rất sợ hãi, nhưng hắn lại không ở bên cạnh cô, thậm chí còn cắt đứt liên lạc với cô.

Cô chắc chắn đã đi Tây Phụ tìm hắn. Nhưng làm sao mà tìm khi hắn cho cô một địa chỉ giả?

Hắn không chỉ làm cô đau lòng, mà còn đẩy cô vào đường cùng. Cô rời khỏi hắn cũng phải thôi. Hắn biết cô sẽ không tha thứ cho hắn. Mà hắn cũng không xứng đáng được tha thứ.

Hắn hận chính mình, cũng cảm thấy có lỗi với người con gái mình yêu.

Hắn nén tiếng nghẹn ngào, nước mắt chảy dài, "Đào Tử, anh xin lỗi." Mặc dù biết nói vậy là vô ích, nhưng hắn vẫn nợ cô một lời xin lỗi. Hắn sẽ dùng cả cuộc đời còn lại của mình để bù đắp cho cô và con gái.

Đào Đào hoàn toàn không tin vào lời xin lỗi của hắn. Ai biết được hắn có giả vờ hay không?

Cô nghi là hắn giả vờ, bởi vì hắn rất giỏi đóng kịch. Cô không cần lời xin lỗi của hắn, cô chỉ muốn hắn đi càng sớm càng tốt, không bao giờ gặp lại nữa.

Giọng nói cô không một chút cảm xúc: “Anh về đi, siêu thị chúng tôi sắp đóng cửa rồi.”

Cô rất lạnh lùng, giống như đang nói chuyện với người xa lạ.

Trình Quý Hằng chịu không nổi cô đối với mình như vậy. Hắn có thể chịu đựng cô đánh hắn, mắng hắn, nhưng không thể chấp nhận cô thờ ơ với hắn. Hắn cầu xin: “Em cho anh một cơ hội bù đắp cho em và con, được không?”

Đào Đào thở dài. Cô chợt nhớ người này tâm tư rất khó nắm bắt. Nếu như không giải thích rõ ràng, hắn sẽ dây dưa không thôi.

Cô quyết định nói rõ ràng với hắn.

"Trình Quý Hằng, tôi không còn yêu anh, tôi và con cũng không cần anh. Đây là con gái tôi, không phải con của anh." Cô rất bình tĩnh, cũng rất cương quyết, "Tôi không hận anh, vì vậy anh không cần phải xin lỗi tôi, cũng không cần phải đền bù cho tôi. Cảm ơn anh đã cho tôi một đứa con gái đáng yêu. Hai chúng ta không ai nợ ai cả, anh đi đi.”

Cô thật sự không yêu hắn nữa, cũng không cần hắn. Cô từng coi hắn là cả thế giới của mình, tưởng rằng cả đời này không thể nào xa hắn. Nhưng bốn năm không có hắn cô vẫn sống rất tốt.

Cô có con gái bên cạnh là đủ rồi.

Trình Quý Hằng có thể chấp nhận tất cả trừng phạt, điều duy nhất không thể chấp nhận là cô không còn yêu hắn nữa.

Có chết hắn cũng không chấp nhận.

Hắn giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, “Em yêu anh, em nhất định vẫn còn yêu anh! Em không thể không yêu anh!”

Đúng lúc này, chuông đón khách lại reo lên.

Trình Quý Hằng không để tâm, nhưng ngay sau đó hắn nghe giọng nói lanh lảnh của con gái mình, "Chú Tô!”

Bầu không khí trong siêu thị rất tệ. Bánh Sữa Nhỏ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong lòng nó thấy khó chịu.

Trẻ con rất nhạy cảm. Nó cảm nhận được người chú xa lạ này đã khiến cho mẹ không vui.

Nhìn thấy Tô Yến, nó giống như gặp được cứu tinh, từ sau quầy chạy ra nhào vào lòng Tô Yến, hoảng hốt nói: “Chú xấu xa này làm mẹ buồn.”

Chú xấu xa?

Con gái hắn xem hắn là người xấu sao?

Lời nói như một nhát dao đâm vào ngực hắn, đau đến mức không thở nổi.

Nhận ra Trình Quý Hằng, Tô Yến cũng vô cùng kinh ngạc nhưng anh vẫn giữ được bình tĩnh. Anh cúi xuống bế Bánh Sữa Nhỏ lên, dịu dàng nói: "Đừng sợ, chú sẽ bảo vệ mẹ con." Ánh mắt anh lạnh như băng nhìn Trình Quý Hằng, "Nơi này không hoan nghênh cậu. Mong cậu về cho.”

Đào Đào cũng mong hắn về cho nhanh. Cô thậm chí có chút sợ hắn, sợ hắn cướp đi con cô và một lần nữa hủy hoại đời cô. Cô nói không một chút nể nang: "Chúng tôi thật sự sắp đóng cửa rồi. Anh đi nhanh đi.”

Trình Quý Hằng đứng chết lặng ở đó.

Người con gái hắn yêu không còn yêu hắn nữa, con của hắn cũng không biết hắn, nhưng họ lại rất thân thiết với Tô Yến.

Họ là một nhà ba người, còn hắn chỉ là người ngoài không hơn không kém.