Chương 35: Bánh Sữa Nhỏ

Đầu tháng 7, thời tiết oi bức, phòng khám nhi khoa của Bệnh viện Nhân dân thành phố Đông Phụ chật kín người. Nơi đây rất ồn ào, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng khóc thét của trẻ con, làm cho căn phòng vốn đã chật chội càng thêm ngột ngạt hơn.

Đào Đào đã đợi gần nửa tiếng ở khu vực nghỉ ngơi bên cạnh bàn khám bệnh. Cho tới giờ vẫn chưa đến lượt cô vào khám.

Con gái cô đang bị sốt, khiến cô lo lắng không thôi.

Các bậc cha mẹ mang theo con nhỏ chiếm hết mấy hàng ghế dài, không còn chỗ trống nên cô phải ôm con gái đứng sang một bên chờ đợi. Trên vai cô đeo một cái túi màu hồng chứa đầy đồ của trẻ em. Cái túi này cô mua hồi trước khi mang thai. Áo sơ mi màu xanh nhạt và váy làm bằng vải bông chéo của cô cũng mua từ bốn năm trước.

Con bé ngày thường rất hiếu động, nhưng bây giờ nó giống như quả cà gặp phải sương giá, ỉu xìu nằm bò lên vai mẹ. Khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh hiện lên hai đốm đỏ kỳ lạ, thật giống quả cà chua chín.

"Mẹ ơi, con khó chịu quá..." Giọng của con bé uể oải, âm thanh lanh lảnh giờ đã trở nên yếu ớt.

Đào Đào vừa sốt ruột vừa đau lòng, dịu dàng an ủi con: "Chúng ta sắp gặp bác sĩ rồi, sau khi khám bác sĩ sẽ hết khó chịu.”

Con bé đáng thương nhìn mẹ: “Gặp bác sĩ có phải tiêm thuốc không?”

Đào Đào: “Có khi cần phải tiêm thuốc mới khỏi bệnh.”

Con bé: “Con không muốn tiêm đâu.”

Đào Đào: "Không tiêm không được.”

Con bé thở dài: “Tại sao bị bệnh phải tiêm thuốc, chứ không phải ăn bánh sữa?”

Nếu bánh sữa có thể chữa được bệnh thì tốt biết mấy!

Đào Đào dở khóc dở cười, "Đang bị sốt mà còn muốn ăn kem sao?”

Ăn thêm hai cây kem nữa thì bộ quần áo nhỏ này sẽ không che được cái bụng nhỏ của nó.

Cô vừa dịu dàng vừa nghiêm khắc đặt quy định: "Trước khi khỏi bệnh con không thể ăn kem.”

Con bé phụng phịu: "Mẹ gọi con là Bánh Sữa Nhỏ, sao lại không cho con ăn bánh sữa nhỏ?”

Đào Đào đặt tên cho con gái là Đào Đa Lạc, biệt danh Bánh Sữa Nhỏ.

Cánh tay của người mẹ vô cùng mạnh mẽ. Cô một tay ôm lấy con gái, tay kia nhè nhẹ chọc vào bụng nhỏ của nó, cười nói: "Nhìn bụng con này, lại còn đòi ăn kem?”

Cô cẩn thận không chê con mình mập, sợ đánh vào lòng tự tin của đứa trẻ.

Thật ra con bé cũng không tính là mập, cân nặng còn nằm trong phạm vi cho phép, chẳng qua trông hơi mũm mĩm mà thôi. Con bé trắng trẻo mềm mại, y như búp bê nặn từ cục bột.

Bánh Sữa Nhỏ nghe mẹ nói vậy lại càng không phục, đôi mày nhỏ nhíu lại, phồng má nói: “Con không có mập.”

Nghe thấy chưa? Đào Đào nhịn cười, nghiêm túc nói: “Mẹ không nói con mập. Ý mẹ nói là con đáng yêu, đáng yêu đến nỗi phình lên.”

Bánh Sữa Nhỏ: "Vậy tại sao mẹ cứ gọi con là cục thịt? Mẹ Vân Vân gọi nó là cục xương.”

Còn tố cáo mẹ nữa à? Lần này Đào Đào không nhịn được cười, “Vân Vân gầy quá!” Vân Vân là con gái của hàng xóm.

Bánh Sữa Nhỏ: “Con cũng gầy. Con muốn mẹ gọi con là cục xương.”

Đào Đào: “...”

Đây không phải là ép mẹ nó trợn mắt nói dối sao? Con gái cô bây giờ chính là cục thịt nhỏ!

Đào Đào trêu chọc con: "Nếu con hứa sau này sẽ không ăn vặt nữa, mẹ hứa không bao giờ gọi con là cục thịt nữa. Mỗi ngày đều gọi con là cục xương.”

Bánh Sữa Nhỏ rất nghiêm túc hỏi: “Ăn vặt là ăn gì?"

Đào Đào cố ý chọn những thứ con bé thích ăn nhất: "Bánh quy, bánh ngọt, bánh sữa, que phô mai, khoai tây chiên..."

Con bé rất thích ăn vặt, nhưng trẻ con ăn vặt nhiều không tốt, cho nên bình thường cô kiểm soát chặt chẽ thức ăn của con.

Cuối cùng, cô nhấn mạnh một lần nữa: “Muốn làm cục xương, những thứ này tuyệt đối không được ăn, một miếng cũng không được. Còn nữa, cánh gà rán và hamburger cũng không được ăn.”

Đôi mắt Bánh Sữa Nhỏ tròn xoe, chứa đầy hai chữ “không được.” Sau khi nghe ba chữ “cánh gà rán,” nó nói như thỏa hiệp: “Con không thích ăn vặt, con thích làm cục thịt!”

Được ăn vặt, làm cục thịt hạnh phúc hơn nhiều.

Đào Đào bật cười. Kể từ khi làm mẹ, mỗi ngày con gái đều mang lại cho cô những bất ngờ và niềm vui nho nhỏ.

Con gái là món quà tốt nhất mà ông trời đã ban cho cô. Cô không hề hối tiếc quyết định ban đầu của mình.

Chỉ cần có con bên cạnh, mưa to gió lớn gì cô cũng không sợ.

Lúc này, tiếng loa trong sảnh chợt vang lên... "Mời bệnh nhân Đào Đa Lạc đến phòng khám 7.”

Đào Đào tập trung tinh thần, ôm con gái đi tới phòng khám, vừa đi vừa nhỏ nhẹ nói: "Bây giờ chúng ta đi khám bác sĩ nhé. Khám xong con sẽ không khó chịu nữa.”

Bánh Sữa Nhỏ sợ hãi nhìn mẹ: "Không tiêm có được không?”

Đào Đào an ủi: “Không nhất định phải tiêm thuốc. Nếu bác sĩ nói con không cần tiêm, vậy thì không tiêm.”

Bánh Sữa Nhỏ vẫn không yên tâm, “Bác sĩ nói tiêm thì sao?”

Đào Đào: "Vậy thì phải tiêm, bằng không bệnh của con sẽ không khỏi.” Để cho con gái bớt lo sợ, cô dỗ dành: "Sau khi khỏi bệnh, mẹ sẽ cho con ăn bánh sữa, được không?”

Bánh Sữa Nhỏ nhíu mày suy nghĩ một lúc, rồi thở dài thườn thượt, “Cũng được..."

Cô biết ngay mà. Vì bánh sữa, con bé có thể vượt qua tất cả.

Cô thấy buồn cười với cái vẻ miễn cưỡng hy sinh vì thức ăn của con bé.

Trong phòng khám 7 là một nữ bác sĩ. Sau khi hỏi sơ lược về triệu chứng của đứa trẻ, bà chẩn đoán là cảm lạnh do vi-rút gây ra. Để xác định, bà mở hóa đơn cho Đào Đào đưa con đi lấy máu xét nghiệm.

Bánh Sữa Nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi trên đùi mẹ, sau khi nghe thấy hai chữ “lấy máu” thì run lên, hoảng sợ nhìn mẹ, "Lấy máu có cần tiêm không?”

Đào Đào do dự một chút rồi quyết định nói thật với con. Trước sau gì hai mẹ con cô vẫn phải đối mặt với sự thật phũ phàng.

“Chỉ là chích vào ngón tay một cái, rất nhanh, không đau chút nào." Cô vừa dỗ vừa gạt con.

Bánh Sữa Nhỏ sợ nhất là tiêm. Hai mắt nó đỏ hoe, nhìn mẹ một cách đáng thương. Cái miệng nhỏ nhắn nức nở nói: "Mẹ ơi, con sợ lắm, sợ lắm lắm.”

Đào Đào dịu giọng trấn an: "Không cần sợ, có mẹ ở đây.”

Sau khi bác sĩ kê đơn xong, Đào Đào ôm con gái đi ra ngoài.

Khoa xét nghiệm vẫn còn rất nhiều người, đa số là các cha mẹ chứ không phải trẻ em. Nếu không phải cha mẹ đưa con đến khám bệnh, thì là ông bà ngoại hay ông bà nội đi cùng các cháu.

Rất ít ai chỉ có một mình cha hay là một mình mẹ đưa đi.

Chỉ dựa vào một người cha hay một người mẹ thì khó có thể chăm lo cho đứa trẻ bị bệnh.

Đào Đào là ngoại lệ. Mỗi khi con gái bị bệnh hay cần tiêm phòng, cô một mình ôm con đến bệnh viện. Ban đầu cô cũng luống cuống tay chân, nhưng dần dần thì quen thôi.

Tất cả những người mẹ trên đời này đều là toàn năng.

Nhưng cũng có vài vấn đề cô không thể nào giải quyết được ...

Mỗi lần đưa con gái đến bệnh viện, cảnh cô sợ nhất là gặp phải con nhà người ta khóc lóc gọi ba, hay đòi ba ôm.

Những lúc này Bánh Sữa Nhỏ sẽ nhìn chằm chằm vào ba người ta với ánh mắt vừa tò mò vừa khao khát.

Điều này khiến cô thấy có lỗi với con gái mình.

Con gái luôn hỏi cô: "Tại sao đứa nhỏ kia có ba? Tại sao con không có ba?”

Mỗi lần cô đều trả lời: "Ba con đi một nơi rất xa, chưa trở về được.”

Mặc dù cô biết ba của Bánh Sữa Nhỏ sẽ không bao giờ trở lại, cô không muốn con gái cảm thấy nó là một đứa trẻ không có ba, cho nên cô chỉ có thể trả lời như vậy.

Bánh Sữa Nhỏ hỏi tới: "Khi nào ba mới về?”

Cô đáp: “Chờ khi con lớn lên ba sẽ trở về.”

Bánh Sữa Nhỏ: "Khi nào con mới lớn lên?”

“Khi con mười tám tuổi."

"Vậy còn lâu lắm."

"Khi con lớn lên, mẹ sẽ già đi. Con có muốn mẹ già đi không?"

"Không muốn! Con không muốn!”

"Vậy con lớn chậm chút nhé."

Cô kết thúc cuộc phỏng vấn về “ba” bằng cách nói lảng sang chuyện khác.

Trên đường bế con đến khoa xét nghiệm, trong lòng Đào Đào cầu trời lạy phật đừng để cô gặp phải cảnh con nhà người ta khóc lóc đòi ba.

Nhưng chạy trời sao khỏi nắng. Vừa mới bước vào phòng xét nghiệm, cô liền nghe được tiếng gào khóc thảm thiết của một cậu bé. Cậu vừa khóc vừa ôm chặt bắp chân người đàn ông, "Ba ơi, cứu mạng! Cứu con! Con không muốn tiêm đâu!”

Tình cảnh này khiến mọi người xung quanh không nhịn được cười.

Ba cậu bé cũng dở khóc dở cười, cúi người ôm con trai vào lòng, nhỏ giọng an ủi.

Chỉ có ở trước mặt con cái người đàn ông mới bộc lộ hết sự mềm yếu của mình.

Bánh Sữa Nhỏ nhìn ba người ta không chớp mắt, đôi mắt to đen láy chứa đầy sự hâm mộ.

Để tránh câu hỏi cũ, Đào Đào vội vàng đánh lạc hướng con bé, “Cục cưng, tối nay con muốn ăn gì nào?”

Bánh Sữa Nhỏ nhìn mẹ, hai mắt lại đỏ lên rồi bỗng dưng khóc thét: "Con cũng muốn ba! Con không muốn tiêm, con muốn ba cứu con!”

Con bé thật sự sợ tiêm. Nó muốn có ba, muốn có người cứu nó giống như anh bạn nhỏ kia.

Hai mắt Đào Đào cay cay, trong lòng đau như bị kim đâm. Cho dù có trải qua bao nhiêu lần đi nữa cô vẫn không thể nào làm quen với tình huống này.

Cô thấy thương cho con gái mình.

Cô hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, dịu giọng nói: “Con không phải còn có mẹ sao? Mẹ sẽ luôn ở bên con.”

Bánh Sữa Nhỏ khóc vô cùng thảm, thân thể nhỏ nhắn co rúm lại, “Con thật sự, thật sự không muốn tiêm.”

Đào Đào cũng biết con gái sợ thật. Mỗi lần tiêm nó đều náo loạn một trận. Cô cũng hết cách, chỉ có thể nói, “Con đã ba tuổi rồi, sắp đi mẫu giáo, không thể sợ tiêm nữa. Nếu không sẽ bị bạn bè cười.”

Bánh Sữa Nhỏ nức nở: “Con không sợ bị cười, con sợ bị tiêm.

Lý luận chặt chẽ, khiến cô không thể nào phản bác.

Đào Đào lại thấy buồn cười. Cô không còn cách nào khác ngoài sử dụng vũ khí bí mật, "Con ngoan ngoãn tiêm nhé. Tiêm xong rồi mẹ đưa con đi ăn bít tết. Còn có mì ống nữa.”

Trẻ con rất thích ăn cơm Tây, không phải vì thấy ngon mà vì những món Tây vừa mới lạ vừa thú vị, còn được tặng kèm những món quà nho nhỏ.

Đào Đào rất ít khi dẫn con gái đi ăn bít tết. Một là vì người làm mẹ như cô không thích ăn. Hai là nếu đi quá nhiều lần con bé sẽ không còn cảm giác mới mẻ thích thú nữa, và cô cũng mất đi một vũ khí bí mật.

Nghe được hai chữ "bít tết", Bánh Sữa Nhỏ lập tức ngừng khóc, nước mắt lưng tròng nhìn mẹ, "Thật sao?”

Quả nhiên chỉ có ăn uống mới trị được con bé. Cô chỉ sợ sau này không nuôi nổi một đứa con háu ăn như vậy.

Đào Đào gượng cười, gật đầu chịu thua, "Thật!” Cô còn nhấn mạnh: "Điều kiện đầu tiên là con phải tiêm, không được ồn ào nữa.”

Bánh Sữa Nhỏ vẫn còn long lanh nước mắt. Nó cúi đầu, nhíu mày một lát rồi cũng vì bít tết và mì ống mà hy sinh, “Được, con không khóc.”

Cho dù đã hứa với mẹ là không khóc, nhưng khi cô y tá dùng kim đâm vào đầu ngón tay của nó, Bánh Sữa Nhỏ bị đau đến chảy nước mắt. Chỉ là lần này nó kiên cường hơn nhiều, cố nén tiếng khóc, núp mặt vào l*иg ngực mẹ lặng lẽ rơi nước mắt, thân thể nhỏ bé run lên, trông vô rất tội.

Cô y tá đưa cho nó bông gòn để cầm máu, Bánh Sữa Nhỏ cũng ngoan ngoãn nhận lấy.

Đào Đào hôn lên mặt con gái một cái, khen ngợi: "Bánh Sữa Nhỏ của mẹ giỏi quá!”

Đào Đào nhận được kết quả xét nghiệm trong vòng 20 phút. Sau đó cô lại ôm con gái đến phòng khám số 7, đưa cho bác sĩ hóa đơn xét nghiệm.

Kết quả cho thấy đúng là cảm lạnh do vi-rút. Bác sĩ kê đơn thuốc truyền dịch ba ngày liền.

Đào Đào cầm lấy đơn thuốc và ôm con gái đến quầy khám bệnh đóng tiền phí trước. Cô xếp hàng hơn mười phút mới đóng xong tiền, sau đó đi lấy thuốc, cuối cùng lại ôm con đến phòng truyền dịch.

Phòng truyền dịch không có giường. Đào Đào đành phải để con gái ngồi trên đùi.

Lúc y tá tiêm cho Bánh Sữa Nhỏ, con bé lại rơm rớm nước mắt, không biết là vì đau hay vì sợ. Chẳng bao lâu sau, nó nép mình trong vòng tay của mẹ và ngủ thϊếp đi, còn ngủ rất ngon.

Kỳ thật Đào Đào cũng rất mệt mỏi, dù sao cũng đã chạy tới chạy lui trong bệnh viện cả một buổi sáng, còn phải ôm theo cục thịt nhỏ này. Cô ngoài mệt ra vẫn là mệt.

Nhưng cô không ngủ được, bởi vì cô phải thức để trông chừng con gái mình.

Con bé nhắm mắt ngủ say, trông thật ngoan. Hai hàng mi vừa dài vừa dày, hai má trắng nõn phúng phính thật đáng yêu.

Đào Đào thường ngẩn người ngắm con ngủ với vẻ mặt vừa yêu thương vừa dịu dàng.

Con gái là bảo bối của cô, là tất cả của cô, là sự tồn tại quan trọng nhất trong đời cô.

Cô thật sự yêu quý nó. Nhưng trớ trêu thay, con bé lại không giống cô cho lắm.

Thật ra lúc mới sinh ra nó rất giống cô, nhưng càng lớn lại càng không giống.

Bây giờ con bé ngày càng giống hắn.

Đáng lẽ cô đã quên mất người đàn ông kia mặt mũi như thế nào, nhưng đứa con gái này lại là phiên bản nhỏ của hắn, mỗi giờ mỗi phút buộc cô phải nhớ lại gương mặt hắn.

Nhớ lại thì đã sao? Hiện tại trong lòng cô đã không còn vì hắn mà gợn sóng.

Bốn năm đủ để cô quên hết mọi chuyện, hay ít ra cũng đủ để cô buông tay.

Đối với cô, hắn đã trở thành quá khứ.

Cô không còn yêu hắn nữa, cũng không oán hận hắn, thậm chí còn có chút cảm kích hắn.

Cảm kích hắn đã cho cô một đứa con gái.

Khoảng một tiếng rưỡi sau, bình truyền dịch đã cạn. Đào Đào gọi y tá đến, chờ y tá rút kim xong cô ấn lên mu bàn tay con gái một lát. Khi máu ngừng chảy cô mới đánh thức con.

Khuôn mặt con bé đỏ bừng vì vừa tỉnh ngủ. Ánh mắt nó đờ đẫn, còn chưa nhớ ra được mình đang ở đâu.

Đào Đào ôm con đứng lên, nhỏ giọng nói: "Tiêm xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Bánh Sữa Nhỏ chợt tỉnh táo, nhìn mẹ tràn đầy chờ mong, "Chúng ta đi ăn bít tết sao?”

Con bé quả nhiên là tham ăn mà.

Đào Đào cười khổ: "Hôm nay không được, bệnh của con còn chưa khỏi. Chờ hết bệnh rồi chúng ta đi ăn.”

Bánh Sữa Nhỏ một lần nữa ỉu xìu, vẻ mặt tràn trề thất vọng, nhưng vẫn rất nghe lời, ngoan ngoãn nói: “Dạ, khi con khỏi bệnh mẹ nhớ đưa con đi!”

Đào Đào vừa bế con đi ra ngoài, vừa nói: "Yên tâm đi, có khi nào mẹ gạt con đâu?”

Bánh Sữa Nhỏ: "Lần trước mẹ nói con tắm xong sẽ cho con xem phim Peppa Pig. Nhưng tắm xong mẹ không cho con xem phim, còn la con nữa!”

Con bé thật là nhớ dai.

Đào Đào không chịu thua, "Ai bảo lúc tắm rửa con còn vọc nước? Chơi lâu quá, tắm xong là tới giờ ngủ rồi.”

Bánh Sữa Nhỏ không phục, cái môi nhỏ chu lên. Bộ dạng của nó làm Đào Đào bật cười, thật muốn cắn gương mặt nhỏ nhắn này một cái.

Cô đang bế con ra khỏi khu ngoại trú thì phía sau đột nhiên có ai đó gọi một tiếng: "Đào Tử?”

Giọng nói dường như đang run rẩy, mang theo chút day dứt và khó tin, cũng có sự xúc động và niềm hy vọng khó nói lên lời.

Giọng nói này đối với cô rất quen thuộc.

Cô từng yêu thích anh rất nhiều năm, giọng nói này cô làm sao quên được đây.

Bước chân Đào Đào cứng đờ.

Một lúc sau cô mới lấy hết can đảm, từ từ quay lại.

Khoảnh khắc nhìn thấy anh, cô chợt muốn khóc.

Là Tô Yến.