Chương 20: Nhớ Mẹ

Trong mắt Trình Quý Hằng, cả đời Trình Ngô Xuyên chỉ làm được một chuyện tốt, đó chính là sau khi mẹ hắn chết ông ta lấy tay vuốt cho bà nhắm mắt, trả lại cho bà một chút tôn nghiêm cuối cùng.

Cho dù mẹ đã tắt thở, Bách Lệ Thanh vẫn không buông hắn ra. Cánh tay cô ta như gọng kìm giam cầm thân thể hắn, đồng thời ra lệnh cho Trình Ngô Xuyên: "Anh giữ lấy nó, em đi lấy vali.”

Vẻ mặt Trình Ngô Xuyên đờ ra, "Em… em lại muốn làm gì? ”

Bách Lệ Thanh hận rèn sắt không thành thép, "Em còn có thể làm gì? Tất nhiên là giúp anh thu dọn mớ hỗn độn này. Nếu anh ở lại đây, chờ đến lúc bị phát hiện, anh sẽ chết!" Để nhấn mạnh mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cô ta nói thêm: "Nó đã chứng kiến anh gϊếŧ người! ”

Trình Ngô Xuyên đứng bất động, kinh hoàng nhìn cô ta, "Em muốn đưa nó đi đâu? ”

Bách Lệ Thanh nhìn thấu suy nghĩ của ông, cười lạnh trả lời: "Yên tâm đi, em sẽ không động tới con trai cưng của anh. Chờ chuyện này qua rồi em sẽ trả nó lại cho anh.”

Trình Ngô Xuyên thở phào nhẹ nhõm, lại vội vàng giải thích: "Anh không phải luyến tiếc nó, anh chỉ thương Y Y của chúng ta thôi. Nhưng mẹ coi nó như bảo bối, có nó ở đây mới có thể ăn nói với mẹ, bằng không bà già chắc chắn không tha cho anh. Em cũng biết bà già đó lòng dạ sắt đá, nếu nó xảy ra chuyện, hai chúng ta đều phải xong đời!”

Bách Lệ Thanh không có thời gian nghe ông ta nói nhảm. Cô ta tức đến hộc máu, "Đừng nói nhiều nữa, còn không mau tới đây!”

Trình Ngô Xuyên lập tức làm theo lời Bách Lệ Thanh.

Khi Trình Ngô Xuyên đi tới trước mặt hắn, Bách Lệ Thanh mới buông hắn ra. Trình Ngô Xuyên đưa tay ra chuẩn bị che miệng hắn lại, hắn há miệng thật to, cắn phập vào ngón trỏ của Trình Ngô Xuyên.

Hắn dùng hết sức lực của đứa trẻ sáu tuổi để cắn Trình Ngô Xuyên. Ông ta đã gϊếŧ mẹ, hắn phải trả thù cho mẹ.

Thế nhưng hắn còn quá nhỏ, cho dù dùng hết sức cũng không thể làm gì Trình Ngô Xuyên.

Trình Ngô Xuyên ấn đầu hắn xuống, gỡ ngón tay ông ta ra, sau đó hung hăng cho hắn một cái tát, đỏ mắt nguyền rủa: "Đồ khốn khϊếp!”

Cái tát mạnh đến mức lỗ tai hắn kêu ong ong, nhưng hắn không màng tới. Hắn chỉ có cảm giác thù hận, gân cổ họng hét to: "Ông gϊếŧ mẹ tôi! Tôi sẽ gϊếŧ ông! Tôi phải gϊếŧ ông!”

Trình Ngô Xuyên rất sợ người khác nghe thấy tiếng kêu của hắn, hoảng hốt che miệng hắn lại, đồng thời dùng đầu gối đè lên bụng hắn, thô bạo đẩy hắn xuống đất.

Hắn cảm thấy xương cốt của mình sắp bị nghiền nát, có giãy dụa phản kháng như thế nào đi nữa cũng không thể lay động được Trình Ngô Xuyên.

"Coi chừng nó, đừng để nó kêu loạn nữa!" Dặn dò xong, Bách Lệ Thanh vội vàng rời khỏi phòng bệnh.

Không bao lâu sau cô ta trở lại, trong tay mang theo một cái vali thật lớn.

Cô ta bảo Trình Ngô Xuyên giữ chặt thân hắn, lấy gạc bịt miệng hắn, trói tay chân hắn lại. Sau đó cô ta và Trình Ngô Xuyên nhét hắn vào trong vali.

Từ đầu đến cuối hắn liều mạng vùng vẫy, nhưng vô dụng thôi. Hắn cố kêu gào, nhưng miếng gạc trong miệng đã chặn cổ họng hắn, lọc hết âm thanh của hắn, chỉ còn lại tiếng thút thít yếu ớt.

Hắn còn chưa kịp nhìn mẹ lần cuối cùng đã bị Bách Lệ Thanh mang đi.

Kích thước vali không đủ lớn, bọn họ chỉ có thể mang hắn cuộn tròn lại rồi bỏ vào.

Trong không gian tối đen chật hẹp này, hắn cảm giác được mình đang bị Bách Lệ Thanh kéo đi. Hắn cố tạo ra tiếng động để người khác chú ý tới, nhưng không có ai đến cứu hắn.

Sau đó vali được chuyển lên cốp xe, và Bách Lệ Thanh đưa hắn về nhà.

Đó chính là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Trình Vũ Y.

Trình Vũ Y nuôi một con chó ngao Tây Tạng, là quà sinh nhật Trình Ngô Xuyên tặng cho cô.

......

Bách Lệ Thanh nhốt hắn vào l*иg chó rồi giấu hắn trong nhà kho dưới cầu thang.

Nhà kho kia khép kín, chật chội, lại không có đèn. Chỉ có khi mở cửa mới có chút ánh sáng len lỏi vào.

Trình Vũ Y lớn hơn hắn hai tuổi, kênh kiệu đứng trước l*иg chó, từ trên cao nhìn xuống, "Mày là Trình Quý Hằng à? ”

Hắn không nói gì, ôm đầu gối cuộn tròn ở một góc trong l*иg, chằm chằm nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy thù nghịch và đề phòng.

Trình Vũ Y cười lạnh, "Mẹ tao nói mẹ mày là đàn bà xấu xa không biết xấu hổ. Bà ta cướp đi ba tao. Tao mới là đại tiểu thư nhà họ Trình, còn mày là một đứa con hoang.”

Cái chết của mẹ vẫn còn mồn một trong đầu hắn. Có lẽ vì bất lực chứng kiến mẹ mình bị gϊếŧ nên hắn không còn muốn tranh giành hơn thua nữa.

Hắn không nói nhiều với Trình Vũ Y, cũng không cãi nhau với cô, thậm chí không lên tiếng bảo vệ mẹ, bởi vì trong lòng hắn hiểu rõ – đều là vô ích.

Nhưng sự thù địch trong đáy mắt hắn dần dần biến thành thù hận.

Sự im lặng của hắn chọc giận Trình Vũ Y, "Mày bị câm sao? Sao không trả lời tao? Không nói tao sẽ thả chó cắn mày!”

Con ngao Tây Tạng kia rất nghe lời Trình Vũ Y. Cô vừa dứt lời nó liền nhắm vào hắn điên cuồng sủa lên.

Tiếng sủa của con ngao Tây Tạng vô cùng hung ác, không khác gì sư tử rống.

Hắn tin chắc, nếu Trình Vũ Y mở l*иg ra con chó này nhất định sẽ lao vào xé xác hắn thành trăm mảnh.

Trình Vũ Y bắt được vẻ sợ hãi thoáng qua gương mặt hắn, đắc ý cười, "Ha ha, thì ra mày sợ chó. Vậy để cho nó chơi với mày nhé." Cô hơi cúi xuống, vỗ nhẹ vào đầu con ngao Tây Tạng, "Sô cô la, nó bây giờ là của mi, mi hãy chăm sóc nó thật tốt. Nếu nó không nghe lời, mi cứ cắn chết nó.”

Cô bé ném cho hắn cái nhìn đắc thắng và kiêu căng, rồi ra khỏi nhà kho và đóng cửa lại.

Ánh sáng bị cắt đứt, hắn bị bóng tối nuốt chửng. Con ngao Tây Tạng khổng lồ kia đang nằm sấp trong bóng đêm, tiếng hít thở của nó vừa thô vừa dài, chỉ cần trong l*иg phát ra một chút tiếng động thì nó sẽ lên cơn sủa một trận dữ dội.

Hắn đã bị nhốt trong đó ba ngày.

Bách Lệ Thanh nhốt hắn như chó, bắt hắn ăn uống vệ sinh toàn bộ ở trong l*иg sắt, chỉ để cho hắn chút nước lã và thức ăn cho chó.

Nhưng hắn không chạm vào bát thức ăn đó. Hắn là con người, không phải chó.

Hắn sẽ không nhượng bộ với kẻ đã gϊếŧ mẹ mình.

Hắn chỉ uống nước, uống nước trừ cơm.

Qua ngày thứ tư, bà nội đến.

Khi đó hắn đang sốt cao, đầu óc mê man. Hắn mơ hồ nghe được tiếng sủa của con ngao Tây Tạng kia, chỉ là lần này tiếng sủa không giống như trước, kéo dài thật lâu.

Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Phanh một tiếng, cửa nhà kho bị đá văng ra. Con ngao Tây Tạng khát máu đã lâu, nó nhảy dựng lên nhào ra ngoài. Ngay sau đó ngoài cửa có tiếng thình thịch nặng nề, giống như tiếng gậy hung hăng nện vào vật nặng nào đó. Hắn nghe thấy tiếng hét xé lòng của Trình Vũ Y, "Sô cô la!”

Sau tiếng hét của cô lại là tiếng gậy thình thịch liên tiếp vang lên.

Con ngao Tây Tạng rêи ɾỉ đau đớn.

"Quý Hằng!" Bà nội xông vào nhà kho và nhìn thấy hắn bị nhốt trong l*иg.

Khoảnh khắc đó, bà già nhỏ bé ấy sợ hãi vô cùng. Bà luống cuống tay chân bế hắn ra khỏi l*иg sắt, không ngừng gọi tên hắn để xem hắn có còn sống hay không.

Đầu đau, cơ thể rất lạnh, hắn khó khăn lắm mới mở mắt ra.

Bà nội thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó sự sợ hãi trên gương mặt bà hóa thành lửa giận.

Sau khi được bà nội ôm ra khỏi nhà kho, hắn mới nhìn thấy ba người đàn ông cường tráng đang vây đánh con ngao Tây Tạng đó.

Họ là vệ sĩ của bà nội.

Trong tay ba người là gậy thép, trên đầu gậy có gắn đinh nhọn sắc bén. Con ngao Tây Tạng bị đánh đến da thịt bầy nhầy, gục ngã xuống vũng máu.

Trình Vũ Y còn đang la hét thảm thiết.

Bách Lệ Thanh đứng bên cạnh con gái, sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ nhìn bà nội hắn.

"Cô giỏi lắm, Bách Lệ Thanh!" Bà nội nghiến răng, ánh mắt lóe lên lửa giận ngập trời.

Bách Lệ Thanh bối rối, "Tôi… tôi cũng vì Ngô Xuyên thôi. Bà cũng biết anh ấy đã làm chuyện gì rồi. Chuyện này không thể để cho người khác biết, cho nên tôi mới mang nó đi.”

Cô ta tưởng rằng mình nắm trong tay bằng chứng gϊếŧ vợ của Trình Ngô Xuyên thì có thể uy hϊếp bà già, buộc bà phải buông tha cho cô.

Nhưng bà già nhỏ bé này ghét nhất là bị đe dọa.

"Đánh chết rồi thì dừng lại đi." Bà ra lệnh cho đám vệ sĩ, sau đó giao hắn cho một trong những vệ sĩ đó. Bà ra lệnh cho một vệ sĩ khác: "Giữ cô ta lại cho tôi." ”

Bách Lệ Thanh mặt không còn chút máu. Cô ta chưa kịp chạy thì đã bị tên vệ sĩ cao lớn kia ấn xuống đất.

"Mẹ!" Trình Vũ Y thét chói tai, vọt tới bên cạnh bà nội, vừa đấm vừa đá bà, "Bà già điên kia, thả mẹ tôi ra!”

Bà nội hắn cười lạnh, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Trình Vũ Y, "Bà già điên à? Mẹ mày thật sự biết dạy con. Hôm nay tao sẽ cho mày biết sự lợi hại của bà già điên này!" Bà ra lệnh cho vệ sĩ thứ ba: "Kéo đứa con hoang này ra cho tôi.”

Vệ sĩ đó ra tay. Trình Vũ Y giống như con gà con bị anh ta xách đi.

Bà nội cúi xuống nhặt cây gậy sắt vệ sĩ ném dưới đất, trên gậy còn dính máu tươi của con ngao Tây Tạng. Bà từng bước từng bước đi về phía Bách Lệ Thanh.

Cả người Bách Lệ Thanh phát run, vẻ mặt đầy sợ hãi. Cô ta giãy dụa vô ích, bèn khóc rống cầu xin bà: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Bà tha cho tôi đi, tôi không dám nữa, tôi sai rồi… A!”

Bà già tàn nhẫn đó không nói nhiều, giơ gậy hung hăng đánh vào người Bách Lệ Thanh.

Cái đinh trên đầu gậy không thương tiếc xuyên qua da thịt của Bách Lệ Thanh. Bộ đồ ngủ màu trắng trên người cô ta nhuộm vết máu đỏ thẫm.

Khi bà già giơ gậy lên còn bắn ra vài giọt máu.

Chỉ một gậy thôi đã đánh cho Bách Lệ Thanh không thể cựa quậy. Mặt cô ta trắng như tờ giấy, trên trán toát mồ hôi nhễ nhại.

Trình Vũ Y hoảng hốt kêu to: "Mẹ! Mẹ!" Cô định nhào về phía mẹ, nhưng vệ sĩ đã nắm chặt vai cô, không cho nhúc nhích.

Bà già vẫn chưa buông tha cho Bách Lệ Thanh, đánh thêm một gậy rồi lại một gậy nữa, đánh cho đến khi cô ta toàn thân đầy máu bà mới chịu dừng tay.

Sau đó, bà từ trên cao nhìn xuống Bách Lệ Thanh đang nằm sóng soài dưới đất, ánh mắt khinh miệt như đang nhìn một chó, "Sau này nếu dám động đến cháu trai của tôi, tôi sẽ gϊếŧ đứa con hoang này của cô, và cả cô nữa."

Bách Lệ Thanh tức sôi sùng sục, hai tay nắm chặt.

Cử chỉ nhỏ này không thoát khỏi cặp mắt của bà già. Để hoàn toàn trấn áp Bách Lệ Thanh, bà lại giơ tay lên, nhưng lần này không phải đánh Bách Lệ Thanh mà là đánh Trình Vũ Y.

Có lẽ vì cô là cháu gái nên bà cũng không dùng hết sức. Gậy thép quét qua mặt cô, đinh dài kéo một đường trên gò má non nớt của cô.

Má phải của Trình Vũ Y trong nháy mắt máu thịt nhầy nhụa, cô bắt đầu kêu gào thảm thiết. Vết sẹo kia vừa dài vừa sâu, sẽ theo cô cả đời.

Bách Lệ Thanh hoàn toàn bị dọa đến chết khϊếp, cũng kêu la thảm thiết, khóc lóc cầu xin tha thứ: "Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, tôi không bao giờ dám nữa. Tôi cầu xin bà, tha cho con gái tôi đi. Nó còn nhỏ, mới có tám tuổi. Nó là cháu gái của bà! ”

Bà nội cười lạnh, "Cháu trai tôi mới có sáu tuổi, cô tha cho nó sao?”

Bách Lệ Thanh bò dậy rồi quỳ dưới đất, không ngừng dập đầu, "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sai rồi..."

Bà nội không để ý tới cô ta nữa, ném cây gậy sắt trong tay xuống, đón lấy hắn từ trong tay vệ sĩ rồi ôm hắn rời khỏi nhà Bách Lệ Thanh.

Sau đó bà đưa hắn đến bệnh viện.

Hắn sốt cao không giảm, rơi vào hôn mê. Bà nội vẫn ở bên giường hắn không rời. Ba ngày sau hắn mới hạ sốt.

Lúc ấy trong phòng bệnh chỉ có hắn và bà nội. Sau khi tỉnh táo, câu đầu tiên của hắn là: "Trình Ngô Xuyên gϊếŧ mẹ tôi.”

Kết quả là đổi lấy một bạt tai.

"Dám nói dối một lần nữa, bà sẽ đánh chết con." Vẻ mặt bà lạnh lùng cứng rắn, giống như một khối sắt không chút nhân tình.

Mắt hắn ướt đẫm, bởi vì quá căm phẫn nên hơi thở hắn dồn dập. Hắn nắm chặt nắm đấm, cố nén nước mắt, chết cũng không khuất phục, "Trình Ngô Xuyên gϊếŧ mẹ tôi!”

Bà nội lại cho hắn một bạt tai nữa, lần này còn đau hơn lần trước.

Hắn tức giận trừng mắt nhìn bà nội. So với vừa rồi giọng nói của hắn còn lớn hơn, như là dùng hết sức lực toàn thân mà gầm lên: "Trình Ngô Xuyên gϊếŧ mẹ tôi! Tôi ghét ông ta, tôi sẽ trả thù cho mẹ tôi! ”

Lần này bà nội không tát hắn nữa. Đôi mắt bà đen kịt thâm trầm, giống như vực sâu không nhìn thấy đáy, "Con muốn động đến con trai bà, trước tiên phải bước qua xác chết của bà.”

Hắn tức giận đến run lên, ánh mắt nhìn bà nội chứa đầy oán hận.

"Còn nữa, nếu con thật sự muốn báo thù, nhất định phải rèn luyện sao cho mình trở nên mạnh mẽ. Như con bây giờ, làm thế nào để báo thù đây? Nếu bà không đến kịp, con đã sớm bị Bách Lệ Thanh gϊếŧ chết rồi. Cho nên muốn báo thù thì trước tiên phải sống sót, sống thật tốt, bình an lớn lên. Lớn lên rồi con mới có sức mạnh để báo thù cho mẹ. Con hiểu chưa?”

Hắn mãi mãi không quên được giọng nói và ánh mắt của bà nội lúc ấy.

Lạnh lùng, kiên định, đầy kỳ vọng.

Mặc dù hắn mới sáu tuổi, nhưng đã hiểu được ý nghĩa sâu xa trong những lời này.

Hắn lúc đó không thể làm gì được, bởi vì hắn còn quá nhỏ, nhỏ đến mức một ngón tay của Bách Lệ Thanh thôi cũng đủ bóp chết hắn. Cho nên hắn cần phải giữ lại mạng, trở nên mạnh mẽ, chờ thời cơ để trả thù cho mẹ.

Nghe bà nội nói xong, hắn bật khóc. Nước mắt tích tụ nhiều ngày như nước lũ ào ào tuôn ra. Hắn nghẹn ngào, rốt cuộc thốt ra một câu yếu ớt: "Con nhớ mẹ con..."

Bà nội cầm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn, khẽ thở dài.

"Bà cũng nhớ mẹ của bà, nhưng mẹ của bà đã chết mấy chục năm rồi. Đừng khóc nữa, con sẽ quen với những ngày không có mẹ. Bà nội sẽ luôn ở bên con, nắm lấy tay con, cùng con lớn lên."

Nhưng bà nội chỉ ở bên hắn được chín năm. Năm hắn 15 tuổi, bà đi tìm mẹ của bà.

Trước khi chết, bà có một yêu cầu, "Nể mặt bà nuôi con lớn đến bây giờ, sau này tha cho ba con, được không? ”

Hắn lắc đầu, "Mặt mũi của bà không đáng giá đến vậy đâu.”

Bà yên lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài thay đổi yêu cầu, "Vậy con hãy sống thật tốt, mặt mũi bà già này cũng đáng giá đó chứ?”

Hắn đã hứa với bà.

Sau khi bà nội qua đời Trình Ngô Xuyên cuối cùng cũng được như ý muốn, tiếp quản tập đoàn, trở thành chủ tịch mới. Từ đó trở đi, Trình thị ngày càng tụt dốc.

Hắn đi du học theo yêu cầu của bà nội, sáu năm sau lại trở về.

Mục đích trở về chỉ có một, để Trình Ngô Xuyên phải trả một giá đắt.

.....

Trình Quý Hằng không ngờ mình lại đem chuyện này kể cho người khác nghe, càng không ngờ người đó sẽ là một quả đào ngốc. Đang kể về thời thơ ấu thì trong lòng hắn có một giọng nói nho nhỏ cảnh báo hắn nên câm miệng. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không khống chế được chính mình.

Đôi mắt của Đào Đào giống như có ma lực, dụ dỗ hắn nói ra hết.

Chẳng qua hắn bỏ sót rất nhiều chi tiết, cũng thay đổi một vài chuyện, bằng không hình tượng "không nhà không người thân" đáng thương của hắn sẽ bị sụp đổ.

Nghe xong câu chuyện của Trình Quý Hằng, lòng Đào Đào ngoài đau vẫn là đau.

Vừa rồi cô còn cảm thấy đời không công bằng, tưởng rằng mình là người thê thảm nhất trên đời. Bây giờ cô mới hiểu còn có người thảm hơn mình rất nhiều. Trình Quý Hằng chính là một trong số đó.

Cô thật sự thương cho số phận hắn.

Những chuyện hắn đã trải qua, nếu xảy ra trên người cô, cô nhất định chịu không nổi.

Chẳng trách hắn sợ bóng tối như vậy. Chẳng trách hắn lại sợ chó như vậy.

"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi." Ánh mắt cô kiên cường, nhìn hắn nói chắc: “Anh vẫn còn sống, hơn nữa sống rất tốt. Chỉ cần còn sống là còn hy vọng. Bà nội tôi thường nói trước đắng sau ngọt, anh đã nếm hết cay đắng, cuộc đời còn lại nhất định sẽ rất ngọt ngào! ”

Phản ứng theo hướng tích cực này không nằm trong dự liệu của Trình Quý Hằng.

Vừa rồi cô còn khóc lóc suy sụp, oán trách đời bất công, bây giờ lại nói trước đắng sau ngọt là sao đây? Sao cô lại hồi phục nhanh như vậy?

Trình Quý Hằng bất giác thấy hiếu kỳ, rất muốn thử sức chịu đựng của quả đào ngốc này.

Cô sẽ không bao giờ bị thực tế đánh bại sao?

Thấy hắn không nói gì, Đào Đào tưởng rằng hắn đang đắm chìm trong hồi ức bi thương. Cô lập tức đổi đề tài, "Anh nghỉ ngơi xong chưa? Chúng ta tiếp tục leo nhé?" Nói xong, cô đứng lên, thuận tay cầm chai nước khoáng đưa cho hắn, "Uống chút nước đi.”

Trình Quý Hằng định mở nắp thì bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, liền đem chai nước trả lại cho cô, "Tay tôi đau, vặn mở không được.”

Giọng điệu này vừa đáng thương vừa bất lực. Vẻ mặt ngoan hiền ủy mị thật khiến người ta thương xót.

Mùi hương bạch liên hoa xông lên mũi, Đào Đào không có sức kháng cự, lập tức cầm chai nước mở nắp cho hắn.

Hắn nhận lấy chai nước, khiêm tốn và khách sáo nói: "Cảm ơn cô.”

Đào Đào tích cực đáp lại: "Không có gì.”

Uống nước xong, hai người rời khỏi đình nghỉ mát. Vừa trở lại con đường núi thì có tiếng người gọi: "Đào…. Cô giáo Đào!”

Đào Đào quay lại, không khỏi ngạc nhiên, "Tuần Triển!”

Trình Quý Hằng cũng nhận ra cậu ta. Lần đó hắn đón quả đào ngốc tan tầm, đúng lúc bắt gặp tên nhóc này đang bắt nạt cô nên hắn ra tay dạy dỗ cậu ta một chút. Cũng không có gì quá đáng, chẳng qua là vỗ nhẹ vài cái sau gáy cậu ta mà thôi.

Tuần Triển vừa thấy Đào Đào đã buột miệng kêu Đào Tử, nhưng mới thốt ra một chữ "Đào" thì nhìn thấy bạn trai bạo lực của cô giáo.

Hai cái tát đó, thiếu chút là làm cho cậu bị chấn động não. Nửa tháng sau, dư âm của hai cái tát vẫn còn. Cậu kịp thời dừng cương trước vực thẳm, đem chữ "Tử" ở cửa miệng sửa thành "cô giáo Đào."

Nhìn thấy Tuần Triển, Đào Đào rất ngạc nhiên. Nhìn nữ sinh đi bên cạnh cậu ta, cô lại vừa ngạc nhiên vừa tò mò.

Cô bé kia rất xinh xắn, cùng Tuần Triển tay trong tay.

Đây hẳn là bạn gái.

Đào Đào không phản đối học sinh yêu sớm, bởi vì nam nữ có ý với nhau là chuyện rất bình thường, huống chi ở tuổi dậy thì mới biết yêu cũng không có gì lạ. Tình yêu tuổi học trò tuy vu vơ nhưng cũng rất đẹp. Chỉ cần giữ vững nguyên tắc và lập trường thì yêu đương sớm cũng không phải là vấn đề.

Nhưng người bên cạnh cô lại có ý nghĩ khác.

“Nhỏ như vậy mà yêu sớm sao?" Trình Quý Hằng không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng hắn chướng mắt tên nhóc này, "Học hành tới đâu rồi mà bày đặt yêu đương?”

Tuần Triển cũng không ưa gì hắn, huống chi bạn gái còn ở bên cạnh, không thể bị mất mặt được. Cậu liền nổi nóng, "Hừ, ông đây yêu sớm đó, liên quan gì tới mày chứ?”

Đào Đào dùng khuỷu tay huých hắn một cái, "Anh bớt lo chuyện của người khác đi.”

Trình Quý Hằng: "Tôi sợ cậu ta làm tổn thương con gái nhà người ta. Con gái tôi sau này nếu dám yêu sớm, tôi sẽ đánh gãy chân thằng nhóc kia.”

Đào Đào khó có thể tin được, "Anh nói thật hay đùa đây?”

Đây là thời đại gì rồi, sao lại cấm bọn nhỏ yêu đương sớm?

Trình Quý Hằng gật đầu rất nghiêm túc, "Thật đấy, yêu sớm chỉ thiệt cho con gái." Nếu sau này hắn thật sự có con gái, tuyệt đối không cho phép nó yêu sớm, nghĩ cũng đừng nghĩ tới!

Đào Đào không nói nên lời, ngây người nhìn Trình Quý Hằng. Trong đầu cô hiện ra một hình ảnh, đó là ánh hào quang của một người cha tuyệt vời tỏa sáng khắp nhân gian.

Tuần Triển chỉ thấy người đàn ông này giả dối.

Giả dối là một căn bệnh cần phải chữa trị. Cậu muốn trị tên bạn trai ngang ngược của cô giáo Đào.

"Cô giáo Đào, hai người ở đây làm gì vậy? Nghỉ ngơi à?"

Đào Đào gật đầu, "Ừm, tay anh ấy không được thoải mái lắm.”

Tuần Triển: “Sức khỏe của bạn trai cô không khá chút nào, mới đi có vài bước là muốn nghỉ rồi." Nói xong, cậu ngồi xổm trước mặt bạn gái mình, "Nào, lên đi. Anh cõng em."

Đào Đào đỏ mặt, chưa kịp giải thích chuyện bạn trai thì Trình Quý Hằng bỗng dưng đưa lưng về phía cô, quỳ xuống vỗ vỗ vai mình, ra lệnh cho cô: "Lên đi.”

Đào Đào: “...”

Có cần phải ganh đua so sánh như vậy không?

Đào Đào: "Không cần đâu, để tôi tự..."

Lời còn chưa nói xong đã bị Trình Quý Hằng cắt ngang. Hắn thúc giục: "Nhanh lên đi.”

Đào Đào: "Tay anh không đau sao?”

Trình Quý Hằng: "Không sao.”

Đào Đào: “...”

Tay có đau hay không quả nhiên chỉ nằm trong lời nói của bạch liên hoa hắn.

Trình Quý Hằng: "Cô không lên thì tôi không đi.”

Đào Đào e ngại không muốn để cho hắn cõng cô lên núi nhưng lại không có cách cưỡng lại người đàn ông này. Cô thở dài, đành nằm trên lưng hắn, vòng tay quanh cổ hắn.

Trình Quý Hằng ôm lấy hai chân cô, không tốn chút sức lực đứng lên, ngẩng đầu nhìn Tuần Triển đang cõng bạn gái chạy về phía trước. Hắn đắc ý nói với Đào Đào: "Đừng sợ, chúng ta dễ dàng qua mặt nó.”

Đào Đào: “...”

Cô không sợ. Cô thật sự không sợ.

Trình Quý Hằng hứa hẹn: "Hôm nay tôi nhất định sẽ để cho cô thắng!”

Đào Đào bỗng nhiên thấy buồn cười, ngả đầu lên vai hắn cười ngất.

Tiếng cười của cô gái rất dễ nghe, giống như tiếng chuông bạc trong trẻo.

Trình Quý Hằng bị tiếng cười của cô lây nhiễm, không khỏi nhếch khóe môi. Hắn hơi nghiêng đầu, nhướng mày nhìn cô, "Cô còn không tin sao? Tôi từng là tiền đạo trong đội bóng của trường, lúc dẫn bóng thường vượt qua mặt người ta. Bây giờ muốn vượt qua thằng nhóc đó cũng không khó.”

Đào Đào cười, đáp lại: "Tôi tin, tôi đương nhiên tin!”

Trình Quý Hằng: "Ôm chặt nhé, chúng ta đi đây.”

Đào Đào lập tức ôm chặt cổ hắn.

Trình Quý Hằng nắm chặt hai chân cô, phóng người về hướng đỉnh núi.

Hắn chạy rất nhanh, cõng người cũng không làm giảm tốc độ của hắn, chẳng bao lâu đã bỏ lại Tuần Triển ở phía sau. Giây phút vượt qua Tuần Triển, hắn cũng không liếc mắt nhìn cậu ta, chỉ cười cười nói với Đào Đào: "Thế nào, tôi lợi hại không?”

Lúc này ánh nắng chiếu lên gương mặt tuấn tú của hắn. Trông hắn vui như một đứa trẻ, thái dương lấp lánh mồ hôi trong suốt.

Đào Đào bỗng dưng run lên. Chỉ là run nhẹ thôi, nhưng để lại dư vị khó quên.

Tựa như dây leo quấn cây, gió lay cành liễu.

Ngoài ba cô ra, chưa có ai cõng cô lên núi. Cô cứ tưởng cả đời sẽ không tìm lại được cảm giác này. Nhưng bây giờ đã tìm được rồi. Giờ phút này, cô thật muốn thời gian dừng lại.

Có lẽ vì thời tiết nóng bức, hai má cô chợt nóng bừng, đôi tay bất giác ôm chặt lấy hắn.

Im lặng một lát, cô nhỏ giọng hỏi: "Anh định cõng tôi lên tới đỉnh núi luôn sao?”

Trình Quý Hằng không dừng bước, kiên định nói: "Tôi sẽ cõng cô đi hết con đường này.”