Năm mẹ hắn gặp tai nạn, Trình Quý Hằng chỉ mới có sáu tuổi.
Đó là ngày lễ Thiếu nhi Quốc tế, mùng 6 tháng 1, cũng là ngày lễ Thiếu nhi cuối cùng trong đời hắn.
Vào ngày Thiếu nhi Quốc tế, hắn không phải đi học mẫu giáo. Hắn háo hức không ngủ được vì mẹ đã hứa ngày hôm nay sẽ đưa hắn đi sở thú chơi, nhưng phải đợi cho đến buổi chiều. Buổi sáng bà phải đến công ty chủ trì cuộc họp.
Bữa sáng là cơm chiên trứng giăm bông, sữa đậu nành tươi và rau xào, đều là do mẹ nấu.
Chỉ cần mẹ được rảnh, mỗi bữa ăn sẽ tự mình xuống bếp. Khi bà bận rộn thì có thể nhiều ngày không về nhà, chỉ có dì giúp việc ở nhà bầu bạn với hắn.
"Mẹ, hôm nay ba có về nhà không?" Hắn nắm lấy cái thìa nhỏ xúc một miếng cơm chiên. Cái miệng nhỏ dính đầy mỡ, ánh mắt chứa chan sự mong đợi.
Đã lâu rồi hắn không gặp ba mình. Hắn thật mong hôm nay ba sẽ trở về nhà và cùng hắn đi sở thú.
Mẹ chợt dừng đũa, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh. Bà gắp thêm rau xanh vào bát nhỏ của hắn, dịu giọng nói: "Ba con không thể ở bên chúng ta. Ba cần làm việc, cần kiếm tiền, kiếm được tiền mới có thể mua đồ chơi cho con.”
Hắn thất vọng thở dài, buồn bã nói: "Tại sao mẹ ở nhà với con còn ba thì không? Không phải mẹ cũng cần kiếm tiền sao?”
Khi còn bé, hắn không hiểu tại sao ba lại bận rộn như vậy, bận đến mức ngay cả nhà cũng không về. Về sau hắn mới biết được, người cha tốt lành của hắn không phải bận rộn vì công việc, mà là vì đàn bà.
Ngoài Bách Lệ Thanh ra, ông còn rất nhiều đàn bà bên ngoài.
Trình Ngô Xuyên xuất thân là công tử ăn chơi, không chịu học hành lại chẳng có tài cán gì, chỉ biết chìm đắm trong cuộc sống xa hoa. Mẹ hắn Ngô Mạn Chi là tiểu thư có học thức, lại khôn khéo và tháo vát. Bà thật sự bị mù mới gả cho Trình Ngô Xuyên.
Nhà họ Ngô và nhà họ Trình cũng không có qua lại, cho nên mẹ hắn vốn không biết nhiều về Trình Ngô Xuyên. Hơn nữa cả nhà họ Ngô đã di cư ra nước ngoài từ khi bà học trung học. Sau khi tốt nghiệp, bà về nước tham gia hôn lễ của bạn bè, tình cờ quen biết Trình Ngô Xuyên trong hôn lễ lần đó. Khi đó không có ai giúp bà tìm hiểu quá khứ và bối cảnh của Trình Ngô Xuyên. Người có lòng tốt nhắc nhở bà, chỉ có cha của Quý Sơ Bạch.
Nhà họ Ngô và nhà họ Quý là bạn lâu đời. Mẹ hắn và cha của Quý Sơ Bạch quen nhau từ nhỏ rồi cùng nhau lớn lên. Người nhà còn muốn tác hợp cho hai người họ, để hai nhà kết thành sui gia. Thế nhưng hai người chỉ xem nhau như anh em, không có tình cảm nam nữ.
Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, người nhà hai người cũng đành phải bỏ qua.
Sau khi mẹ hắn chấp nhận lời cầu hôn của Trình Ngô Xuyên, cha của Quý Sơ Bạch từng hết lòng khuyên nhủ, xin bà ngàn vạn lần đừng bị hư tình giả ý của Trình Ngô Xuyên che mắt. Tiếc là bà bỏ ngoài tai.
Bà ngây thơ cho rằng mình có thể khiến lãng tử như Trình Ngô Xuyên quay đầu. Người đàn ông này vì mình mà đổi tên, làm sao ông có thể phụ lòng bà chứ?
Cuộc sống sau khi kết hôn cũng có một thời gian ngọt ngào, nhưng đó chỉ là một năm ngắn ngủi.
Một năm sau, khi hắn chào đời thì Trình Ngô Xuyên bắt đầu lộ nguyên hình của mình.
Đầu tiên là cùng mẹ hắn không ngừng cãi nhau, sau đó là cả đêm không về nhà, cuối cùng là dứt khoát ngay cả nhà cũng không về.
Ông ta ở bên ngoài cưỡi ngựa xem hoa, vui chơi với vô số đàn bà.
Trái tim mẹ hắn dần dần lạnh lẽo, nhưng khiến bà thật sự chết lòng là khi phát hiện Trình Ngô Xuyên ở bên ngoài có một đứa con riêng.
Trước khi kết hôn, không ai nói cho bà biết chuyện này. Nhà họ Trình giấu diếm chuyện này quá kỹ, nói cách khác là bà nội của hắn đem chuyện này giấu đi thật kỹ.
Bà nội của hắn quả là có bản lĩnh che trời. Trình Ngô Xuyên lúc trước kiên trì theo đuổi mẹ hắn không phải vì yêu, mà là vì không dám trái lệnh bà già này.
Bà già độc đoán đã sớm nhìn thấu đứa con trai thối tha của bà, biết rõ Trình Ngô Xuyên là thứ vô dụng, tương lai nhà họ Trình không thể trông cậy vào ông ta, cho nên bà nhất định phải cưới một cô gái khôn khéo giỏi giang về nhà.
Cha Trình Ngô Xuyên năm xưa là một người đàn ông đội trời đạp đất. Những năm ông nắm quyền, địa vị của nhà họ Trình ngày càng cao. Tập đoàn Trình thị cũng do một tay ông thành lập.
Nhưng trên đời đâu có chuyện gì là hoàn hảo. Ông sinh ra một đứa con trai không ra gì, càng đáng tiếc hơn là ông lại chết sớm.
Ông mất khi Trình Ngô Xuyên còn chưa tới tuổi 18, vợ ông phải đứng ra tiếp nhận Trình thị. Ban đầu bà còn miễn cưỡng cầm cự được, đến khi lớn tuổi thì bà chỉ có lòng mà không có sức.
Trình thị bắt đầu xuống dốc.
Bà già nghiệm ra rằng, Trình thị cần một người tài giỏi kế nhiệm.
Vì vậy, bà đã đánh cược, đặt hết vốn liếng của mình lên người Ngô Mạn Chi. Nhưng Ngô Mạn Chi đã quá rõ bản tính của Trình Ngô Xuyên, nhất quyết đòi ly hôn. Bà già dùng thủ đoạn, lấy hết cổ phần trong tay để ép con dâu bỏ ý định ly hôn.
Cổ đông lớn nhất của tập đoàn Trình thị là nhà họ Bạch, chiếm hết 26% cổ phần. Năm đó họ Trình khởi nghiệp, họ Bạch là nhà đầu tư lớn nhất. Bà già là cổ đông lớn thứ hai, trong tay nắm giữ 25% cổ phần. Bà hứa với con dâu là giao ra 15% cổ phần trước, rồi bắt tay với họ Bạch để cho Ngô Mạn Chi ngồi vững vị trí chủ tịch, trở thành người kế nhiệm của nhà họ Trình. Còn lại 10% cổ phần sau khi bà chết sẽ để lại cho cháu trai, cũng chính là Trình Quý Hằng.
Điều kiện chỉ có một, không ly hôn.
Ngay lúc này mẹ hắn mới nhận ra rằng cuộc hôn nhân của bà chỉ là một trò lừa bịp. Mẹ chồng là thợ săn, và bà là con mồi.
Bà rơi vào cái bẫy mà không có bất kỳ sự phòng bị nào.
Mẹ chồng muốn bà dùng cả đời mình để phục vụ nhà họ Trình.
Ngô Mạn Chi vừa tức giận vừa đau khổ, nhưng cuối cùng cũng không từ chối điều kiện này, bởi vì bà phải nghĩ cho đứa con trai nhỏ của mình.
Lúc đó bà nội hắn còn nói với mẹ hắn rằng: "Con có thể mang đứa nhỏ ra nước ngoài, nhưng con phải nghĩ cho kỹ. Sau khi con đi, mẹ buộc phải tìm Bách Lệ Thanh. Dã tâm của người đàn bà này không phải là bình thường, nó đã sớm muốn bước chân vào cửa nhà họ Trình. Mẹ không đồng ý là vì mẹ chướng mắt bộ dạng đê tiện của nó. Nhưng nếu con bỏ đi thì mẹ chỉ có thể nhờ vào nó, cho nó danh chính ngôn thuận thay thế con. Mẹ sẽ để cho nó thay mẹ tiếp quản Trình thị, đứa con hoang của nó cũng sẽ thay thế con trai con và có được tất cả những gì vốn thuộc về con của con. Con trai con sẽ trở thành đứa con hoang không được công nhận.”
Những lời này thành công đốt cháy sự oán hận trong lòng mẹ hắn.
Oán hận Trình Ngô Xuyên, oán hận Bách Lệ Thanh, oán hận bà mẹ chồng vô nhân tính của bà. Trong giây phút đó, bà muốn gϊếŧ hết bọn họ.
Nhưng bà là một người mẹ, một người mẹ rất kiên cường, sẽ không để cho quyền lợi của con mình bị xâm phạm.
Cuối cùng mẹ hắn vì tương lai của hắn mà sẵn sàng nhảy vào hố lửa này.
Bà nội của hắn là một bà già nhỏ nhen. Bà lợi dụng tình yêu của một người mẹ dành cho con mình, thành công làm chủ số phận của mẹ hắn.
Bà già này là người thâm hiểm xảo trá nhất hắn từng gặp. Vì đạt được mục đích bà không từ thủ đoạn nào. Nhưng bà vẫn còn một chút lương tâm, trước khi chết đem toàn bộ sự việc nói cho hắn biết, bằng không hắn suốt đời cũng không hiểu nổi lựa chọn của mẹ mình.
Nhưng cho dù bà già có tính toán kỹ tới đâu, cũng không tính đến chuyện mẹ hắn xảy ra tai nạn giao thông.
Ngày lễ Thiếu nhi năm đó là ngày lễ Thiếu nhi cuối cùng hắn được ở bên cạnh mẹ.
Sau khi ăn sáng, mẹ bảo hắn tập piano một tiếng.
Mẹ rất dịu dàng với hắn, nhưng cũng rất nghiêm khắc. Một ngày của hắn được chia thành nhiều giờ, mỗi giờ sẽ có nhiệm vụ học tập khác nhau, như piano, tiếng Anh, hội họa, đấu kiếm… Ngay cả ngày nghỉ hắn cũng không có nhiều thời gian để chơi.
Khi còn bé hắn không hiểu tại sao mẹ lại nghiêm khắc với hắn như vậy. Lớn lên hắn mới biết bà sợ hắn trở thành thứ vô dụng giống như Trình Ngô Xuyên.
Sau này bà nội hắn cũng vậy, thậm chí so với mẹ hắn còn khắt khe hơn nhiều.
Hai người phụ nữ này đều rất sợ hắn biến thành Trình Ngô Xuyên thứ hai.
Kỳ thật hôm đó hắn không muốn tập đàn chút nào, trong lòng nôn nao chỉ muốn đến sở thú chơi. Nhưng mẹ nói đi sở thú là phần thưởng để đánh đàn thật tốt, cho nên hắn phải ngoan ngoãn luyện tập.
Phòng âm nhạc ở lầu hai, bình thường lúc hắn tập đàn thì mẹ sẽ đích thân giám sát. Khi mẹ không ở nhà thì dì giúp việc thay bà giám sát hắn.
Nhưng hôm nay khi hắn tập đàn, bên cạnh không có ai. Dì đi mua thức ăn, còn mẹ thì không biết đi đâu.
Hắn một mình ngoan ngoãn tập đàn, bỗng dưng thấy khát nước, liền nhảy xuống băng ghế chạy một mạch xuống nhà bếp ở lầu một.
Người ở trong bếp không phải là dì giúp việc, mà là mẹ hắn. Bà đang nói điện thoại và không nhìn thấy hắn.
Lần này giọng của mẹ không dịu dàng như mọi khi, chỉ có sự tức giận và bất lực, "Hôm nay là ngày lễ Thiếu nhi, tôi mặc kệ anh có lý do gì, phải về nhà ăn mừng với con trai tôi!”
Hắn đoán là mẹ đang nói chuyện với ba.
"Anh thật sự rảnh sao?" Mẹ có vẻ kinh ngạc trước sự hợp tác bất ngờ của ba. Bà có chút khó tin, "Vậy anh chuẩn bị khi nào về nhà?”
Không biết ba hắn nói gì. Mẹ cẩn thận lắng nghe, sau đó trả lời: "Được rồi, buổi chiều tôi mang theo con... Cái gì? Tại sao anh không thể đưa nó đi cùng?" Sau khi nghe ba trả lời, mẹ thở dài, "Thôi được, chờ tôi họp xong rồi sẽ đi tìm anh, sau đó chúng ta về nhà cùng ăn trưa, buổi chiều đưa Gấu con đến sở thú.”
Dường như không muốn nói thêm câu nào nữa, mẹ nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó mới phát hiện hắn đang đứng ở cửa nhà bếp.
"Sao con lại xuống bếp?" Đối mặt với con trai, bà khôi phục lại vẻ dịu dàng và yêu thương.
Hắn không trả lời, nhưng nhìn mẹ đầy kỳ vọng, "Hôm nay ba về nhà, có phải không?”
Mẹ cười, "Ừm, chiều nay ba mẹ sẽ đưa con đi chơi sở thú.”
Hắn vĩnh viễn không quên được nụ cười của mẹ, nụ cười mang theo tình yêu dành cho hắn, cũng mang theo chút cảm giác thành tựu, bởi vì cuối cùng bà cũng thỏa mãn nguyện vọng của con trai muốn gặp ba.
Lúc đó hắn không hiểu nụ cười kia, chỉ cảm thấy mẹ cười rất đẹp, và hắn cũng rất vui vẻ bởi vì sắp gặp được ba.
Chờ dì về đến nhà, mẹ liền lái xe đến công ty. Trước khi ra khỏi cửa, bà dặn dò hắn phải ngoan ngoãn nghe lời, không được làm phiền người khác.
Hắn đồng ý, nhưng lại rất quyến luyến mẹ. Hắn không muốn mẹ đi, lại không tìm ra lý do gì để giữ bà lại.
Hắn lấy tay kéo góc áo mẹ, suy nghĩ một lúc, cố tìm chuyện gì để nói, "Mẹ, tại sao lại gọi con là Gấu con?”
Thay vì vội vàng rời đi, mẹ hắn kiên nhẫn trả lời, giọng nói dịu dàng, ánh mắt chứa đầy yêu thương, "Bởi vì trước khi con ra đời mẹ đã chuẩn bị cho con hai chiếc chăn nhỏ, một chiếc in hình cá voi, còn chiếc kia là hình con gấu. Con không thích chăn cá voi, đắp vào là khóc. Chỉ khi đắp chăn con gấu con mới ngoan ngoãn đi ngủ." Mẹ còn nói thêm một câu,"Con rất thích đắp chăn.”
Hắn trố mắt hỏi: "Nếu con thích chăn cá voi đó, mẹ có gọi con là Cá Voi nhỏ không?”
Mẹ bị chọc cười, "Tên Cá Voi nhỏ quá dài, mẹ sẽ gọi con là Cá nhỏ thôi.”
Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Con thích Gấu con hơn.”
Mẹ đồng ý: "Mẹ cũng vậy.”
Hắn vẫn không muốn để mẹ đi, muốn tiếp tục nói chuyện, nhưng công việc cấp bách, mẹ không thể ở bên hắn nữa. Cuối cùng, bà ôm hắn một cái rồi ra khỏi nhà.
Cái ôm đó rất bình thường, không khác gì những cái ôm mỗi ngày khi mẹ đi làm.
Nhưng đó là cái ôm cuối cùng mà hắn nhận được từ mẹ mình.
Sau khi mẹ rời đi, hắn tiếp tục tập đàn. Đúng 10 giờ, gia sư tiếng Anh đến, và hắn bắt đầu học tiếng Anh cho tới 12:00.
Hắn nhớ khi mẹ gọi ba sáng nay, nói rằng họ sẽ về nhà ăn trưa với nhau rồi đưa hắn đi sở thú. Nhưng qua buổi trưa cả hai đều không về nhà. Hắn gọi cho mẹ, mẹ lại không trả lời.
Hắn bảo dì gọi cho mẹ, dì lại dỗ dành hắn, bảo hắn ăn cơm, nói là mẹ sẽ nhanh chóng về thôi.
Tuy nhiên, cho đến buổi chiều mẹ hắn vẫn chưa về.
Hắn đã chờ ba mẹ về đưa hắn đi sở thú, rốt cuộc không có ai về cả.
Chiều nay dì cũng rất lạ, không đốc thúc hắn học hành mà để cho hắn xem phim hoạt hình trong phòng khách. Nếu là ngày thường, hắn nhất định rất vui, nhưng hôm nay lại khác. Hôm nay là ngày lễ Thiếu nhi Quốc tế, hắn chỉ muốn đi sở thú.
Hắn đi tìm dì và hỏi khi nào mẹ về nhà.
Thái độ của dì không được tự nhiên. Dì vẫn ở trong bếp, vẻ mặt lo âu, trong tay cầm chặt điện thoại, hình như đang chờ đợi tin tức gì đó.
Mỗi khi hắn đến hỏi, câu trả lời của dì đều là: "Chắc là gần tới rồi, con đi xem phim hoạt hình đi.”
Chờ đến tối mà ba mẹ vẫn chưa về, hắn thất vọng đến mức bật khóc.
Sau đó bà nội đến.
Hắn khóc và hỏi bà nội mẹ đâu rồi.
Sắc mặt bà nội đau đớn, qua một ngày đã già đi mười tuổi.
Bà già này không giống như dì. Bà không coi cậu bé sáu tuổi là một đứa trẻ, không che giấu sự thật, không bảo vệ thế giới cổ tích của trẻ con. Bà rất thẳng thắn nói với hắn: "Mẹ bị tai nạn giao thông rất nghiêm trọng.”
Trái tim của đứa trẻ rất mong manh. Mẹ là chỗ dựa duy nhất của hắn. Khoảnh khắc đó hắn rất sợ hãi, khóc nhiều hơn, "Mẹ đã chết rồi sao?”
Bà nội hít một hơi thật sâu, "Không, nhưng rất có thể mẹ con sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.”
......
Tai nạn xe hơi không cướp đi sinh mạng của mẹ hắn, nhưng đã lấy mất tự do của bà.
Bà biến thành người thực vật, không biết khi nào mới tỉnh lại, có thể là vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.
Căn phòng bệnh tư nhân khắp nơi đều là màu trắng, giống như một cái rương lớn khép kín. Mẹ hắn bị nhốt trong cái rương đó, không phân biệt được ngày đêm, không biết mình đang ở đâu.
Bà là người nắm quyền trong nhà họ Trình, là chủ tịch của một tập đoàn lớn, giờ trở thành người thực vật, khiến cho tất cả rơi vào cơn khủng hoảng.
Chỉ trong một đêm, giá thị trường của tập đoàn hàng tỷ đô bỗng dưng bốc hơi.
Bà nội lại một lần nữa đích thân ra mặt, ổn định đại cục.
Khoảng thời gian đó chỉ có dì ở bên cạnh chăm sóc hắn.
Hắn có một quyển sách, trong đó hắn nắn nót vẽ một mặt trời nhỏ. Một mặt trời nhỏ đại diện cho một ngày. Từ khi mẹ ngủ, hắn bắt đầu dùng mặt trời nhỏ để đánh dấu thời gian.
Vẽ đủ 7 mặt trời nhỏ, dì sẽ đưa hắn đến bệnh viện thăm mẹ một lần. Dì nói rằng mẹ sẽ thức dậy khi hắn tiết kiệm đủ 1.000 mặt trời nhỏ.
Nhưng hắn chỉ tiết kiệm được 63 mặt trời nhỏ.
Cuối tuần trường mẫu giáo được nghỉ, dì lại đưa hắn đến bệnh viện thăm mẹ. Thời tiết hôm đó rất đẹp, bầu trời ngập nắng và không một áng mây, y như lời kể của cô giáo.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng máy thở hoạt động.
Sau khi đẩy cửa phòng bệnh ra, hắn lạch bạch chạy vào, vừa hưng phấn vừa vui vẻ hét to với người đang nằm trên giường bệnh: "Mẹ ơi, con đến thăm mẹ đây!”
Mẹ hắn không trả lời, cũng không mở mắt.
Bất quá hắn cũng không buồn, bởi vì dì nói mẹ có thể nghe được tiếng nói của hắn, chẳng qua không có cách nào mở mắt ra, không có cách nào nói chuyện mà thôi.
Dì cũng nói rằng nếu hắn nói chuyện với mẹ nhiều hơn, mẹ sẽ thức dậy nhanh hơn. Vì vậy mỗi khi hắn đến đều kể rất nhiều chuyện cho mẹ nghe.
Lần này cũng vậy, hắn chuẩn bị rất nhiều chuyện để nói.
Hắn chạy đến giường bệnh của mẹ, nằm sấp trên mép giường, như một chú chim non ríu rít nói: "Mẹ ơi, cô giáo dạy piano hôm qua khen con, còn thưởng cho con một món quà nhỏ vì con học được một giai điệu mới. Chờ đợi mẹ thức dậy, con chơi cho mẹ nghe nhé.”
"Con tốt nghiệp mẫu giáo rồi, mẹ có biết không? Ồ, mẹ biết chứ, con có nói với mẹ lần trước mà. Dì nói năm sau con sẽ đi học trường mầm non.”
"Mẹ, con không muốn học đấu kiếm nữa, không có gì vui hết. Con muốn đi học Taekwondo. Quý Sơ Bạch cũng học Taekwondo, con không học sau này đánh không lại nó. Dì nói phải hỏi bà nội trước mới được, nhưng bà nội rất bận, lâu rồi con không gặp bà."
"Ai nha, không có ai chơi với con...."
Hắn không ngừng nói chuyện với mẹ. Hắn tin rằng nói thêm một câu, mẹ sẽ thức dậy sớm hơn một ngày.
Không bao lâu sau, dì đột nhiên nhận được một cú điện thoại của bảo vệ bãi đậu xe của bệnh viện. Ông nói có một nữ tài xế mới lùi xe, không cẩn thận đυ.ng vào xe của họ, hiện tại cần người xuống xử lý.
Dì đành phải để cho hắn ở lại đây một mình, dặn hắn không được chạy loạn, rồi đi xuống bãi đậu xe.
Chỉ còn lại mẹ và hắn trong phòng bệnh.
Hắn nói với mẹ thêm một vài câu, nhưng hiệu quả vẫn giống như hòn đá chìm xuống đáy biển, không có phản ứng.
Bầu không khí quá yên tĩnh, giống như bị ai đó ấn nút tạm dừng. Hắn bỗng dưng rất khổ sở.
"Mẹ ơi, khi nào mẹ mới tỉnh lại? Con nhớ mẹ lắm...."
Không biết từ khi nào, giọng nói của hắn đã trở nên nghẹn ngào.
Hắn thật sự nhớ mẹ mình.
Mỗi lần đi ra ngoài, thấy những đứa trẻ khác có cha mẹ đi cùng, hắn đều rất ghen tị. Chỉ có hắn không có ba, cũng không có mẹ.
Khi còn bé, hắn nào biết thế gian này không có công bằng. Hắn chỉ cảm thấy rất uất ức, rất buồn. Hắn chỉ muốn giống như những đứa nhỏ khác mà thôi.
Hai mắt mẹ vẫn nhắm nghiền. Hắn cúi đầu, đưa tay lau nước mắt.
Khi hắn ngẩng đầu lên thì thấy đôi mắt của mẹ ươn ướt, có một vệt nước từ khóe mắt bà lăn xuống má.
Hắn biết, mẹ nghe được lời hắn. Khoảnh khắc ấy hắn mừng rỡ hét to, không ngừng gọi mẹ.
Có lẽ vì hắn la hét quá kích động, hoặc là vì mẹ rất muốn nhìn thấy hắn, mẹ thật sự đã mở mắt rồi.
Hắn vô cùng vui mừng, muốn hét lên cho cả thế giới này biết, nhưng đúng lúc này, ngoài cửa phòng đột nhiên có tiếng mở cửa và tiếng nói chuyện truyền vào.
Đây là một dãy phòng, bên ngoài phòng bệnh là phòng khách.
"Hôm nay anh rảnh rỗi lắm sao mà chịu đến đây?" Đó là giọng đàn bà, vừa nũng nịu vừa lả lơi.
"Không phải là vì em sao?" Giọng nói của ba hắn vang lên.
"Ôi, em còn tưởng anh muốn gặp vợ chứ."
"Với bộ dạng dở sống dở chết của cô ta à? Anh không muốn nhìn."
"Cô ta là mẹ của con trai anh đấy. Mẹ anh coi hai mẹ con họ như bảo bối, thương họ còn hơn thương anh nữa."
"Nếu không phải bà già ngăn cản, anh đã đuổi hai mẹ con họ ra khỏi nhà từ lâu rồi." Ba hắn nói thêm một câu, "Anh chỉ thương em và Y Y thôi.”
Tuy hắn chỉ mới sáu tuổi, nhưng vẫn nhận ra sự ngang ngược và cay độc trong lời nói kia.
Trong khoảnh khắc đó, hắn bối rối tay chân, khẩn trương nhìn về phía mẹ. Con mắt của mẹ hướng về phía dưới bên trái, hắn theo đó mà nhìn xuống tay trái của bà.
Toàn thân mẹ hắn chỉ có mắt và ngón tay là có thể cử động được. Ngón trỏ tay trái của bà chỉ vào tủ đối diện giường bệnh.
Hắn chợt hiểu ra, mẹ muốn hắn trốn trong tủ. Hắn lập tức làm theo.
Hắn vừa đóng cửa tủ lại thì cửa phòng bệnh bật mở.
Thông qua khe cửa tủ, hắn nhìn thấy ba và y tá phụ trách chăm sóc mẹ mình.
Tên cô ta là Bách Lệ Thanh.
Bách Lệ Thanh mặc một chiếc váy y tá màu hồng bó sát người, hoàn toàn không có một chút chuyên nghiệp, từ hành vi đến cử chỉ đều toát ra vẻ phóng đãng.
Hai người bọn họ vô cùng thân mật. Ba hắn ôm Bách Lệ Thanh, sau khi vào phòng còn véo mạnh một cái lên mông cô ta.
Bách Lệ Thanh nguýt ông một cái, "Tối qua còn chưa đủ sao?”
Trình Ngô Xuyên vô liêm sỉ trả lời: "Không đủ, làm thế nào cũng không đủ.”
Mẹ mở to hai mắt nhìn bọn họ, trong ánh mắt lộ ra vẻ phẫn nộ và ghê tởm, giống như sự hiện diện của họ làm ô uế căn phòng bệnh trắng tinh này.
"Vợ anh đã tỉnh rồi sao?" Bách Lệ Thanh không khỏi kinh ngạc.
Trình Ngô Xuyên cũng sững sờ, "Anh thấy… đúng như vậy.”
Ông định đi ra ngoài thì bị Bách Lệ Thanh kéo lại, "Anh đi đâu?”
Trình Ngô Xuyên: "Đi gọi bác sĩ tới.”
Bách Lệ Thanh trừng mắt nhìn ông: "Anh bị điên à? Gọi bác sĩ để làm gì? Muốn chữa khỏi cho cô ta sao?”
Trình Ngô Xuyên dần hiểu ý cô ta, trong giây lát mặt trắng bệch, ánh mắt xẹt qua tia sợ hãi, run môi hỏi: "Em… em muốn làm gì?”
Bách Lệ Thanh mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói: "Em chỉ nhắc nhở anh. Nếu cô ta khỏe lại, anh vĩnh viễn đừng mong trở thành chủ tịch tập đoàn. Anh đừng quên, làm thế nào cô ta bị tai nạn xe hơi? Lần trước không gϊếŧ chết cô ta, bây giờ lại muốn cứu cô ta, không sợ cứu rồi cô ta sẽ quay lại trả thù anh sao?”
Trình Ngô Xuyên nhíu mày, bắt đầu do dự.
Bách Lệ Thanh khẽ mở đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt tàn nhẫn, "Nghĩ lại xem, cô ta đã thành như vậy mà mẹ anh cũng không đem tập đoàn giao lại cho anh. Chứng tỏ ngày nào cô ta còn sống thì bà già vẫn còn hy vọng, chỉ khi cô ta chết anh mới có cơ hội.”
Trình Ngô Xuyên bị dao động, nhưng vẫn không buông lỏng.
Bách Lệ Thanh cười lạnh, "Như thế nào? Luyến tiếc à?”
Trình Ngô Xuyên: "Không phải! Anh nghĩ lỡ như… lỡ như bị người ta phát hiện thì sao?”
Bách Lệ Thanh đưa tay vén lọn tóc bên tai, hờ hững nói, "Dễ thôi, không phải con trai anh hôm nay đến thăm mẹ nó sao? Nếu thật sự bị phát hiện, anh cứ nói là nó vô tình rút ống thở ra.”
Trình Ngô Xuyên nhíu chặt mày, nhưng vẫn chưa hạ quyết tâm.
Giọng điệu của Bách Lệ Thanh vừa lạnh lẽo vừa ngoan độc: "Đây chính là cơ hội cuối cùng của anh. Bây giờ trong phòng bệnh không có người khác, chỉ có hai chúng ta. Đợi lát nữa có người tới, anh sẽ không còn cơ hội nữa. Cả đời này anh cũng đừng hòng trở thành chủ tịch.”
Sự cám dỗ của chức chủ tịch đã vượt qua sự hèn nhát của việc gϊếŧ người.
Trình Ngô Xuyên hít sâu một hơi, cuối cùng hạ quyết tâm, đi thẳng về phía vợ mình trên giường bệnh.
Ông ta vừa định đưa tay rút ống thở ra, Bách Lệ Thanh đã kịp thời nhắc nhở, "Đừng trực tiếp chạm vào, sẽ để lại vân tay.”
Trình Ngô Xuyên dừng lại, sau đó quay sang tủ đầu giường, rút ra một tờ giấy vệ sinh, lót vào lòng bàn tay, sau đó không chút do dự rút ống thở của vợ ra.
Khi đó hắn mới sáu tuổi, không biết ống này dùng để làm gì, cũng không biết cái gì là mưu sát, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng được sự tĩnh mịch và ngột ngạt trong phòng bệnh.
Không khí trong phòng như đọng lại. Hắn nín thở, bất an và sợ hãi nhìn ra ngoài khe cửa.
Mẹ đang nhìn hắn, hay nói cách khác là mẹ đang nhìn thấu hắn.
Khe cửa hẹp, nhưng đôi mắt của bà như xuyên qua cánh cửa tủ.
Hắn đọc được ánh mắt kia. Đó là mệnh lệnh, ra lệnh cho hắn không được ra ngoài.
Thời gian cứ trôi qua, khuôn mặt của mẹ bắt chuyển sang màu đỏ, màu xanh lá, trên trán bắt đầu nổi gân xanh.
Trông bà rất đau đớn, nhưng ánh mắt của bà vẫn kiên định.
Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, Trình Ngô Xuyên và Bách Lệ Thanh không ai nói gì, bất động đứng bên giường bệnh của mẹ, trơ mắt nhìn bà chịu khổ.
Con mắt của mẹ bắt đầu trợn lên, hắn đột nhiên hiểu rằng mẹ sẽ xa hắn mãi mãi, bởi vì ba đã rút ra cái ống trong suốt đó.
Ba đã gϊếŧ mẹ.
Ngay lúc đó hắn mới hiểu gϊếŧ người là như thế nào.
Hắn không muốn mẹ chết, không muốn mất mẹ. Hắn muốn ngăn cản tất cả, vì vậy đã liều lĩnh mở cửa tủ, từ bên trong lao ra ngoài.
Trình Ngô Xuyên và Bách Lệ Thanh đều không ngờ hắn lại trốn trong tủ.
Sau khi lao ra từ trong tủ, hắn chạy thẳng tới Trình Ngô Xuyên, muốn cướp ống thở trong tay ông đeo lại cho mẹ một lần nữa. Nhưng chưa tới gần Trình Ngô Xuyên thì Bách Lệ Thanh đột nhiên nhào tới, dùng một tay ôm lấy hắn, giam cầm nửa người trên và cánh tay của hắn, khống chế thân thể nhỏ bé của hắn. Tay kia của cô ta bịt chặt miệng hắn, không cho hắn phát ra tiếng động nào.
Hắn không ngừng vùng vẫy, nhưng lúc ấy hắn còn quá nhỏ bé. Sức phản kháng của hắn chẳng khác gì châu chấu đá xe.
Mẹ cũng không ngờ hắn đột nhiên lao ra, ánh mắt vốn kiên cường chợt trở nên thống khổ vô cùng. Bà cũng muốn vùng dậy, nhưng thân thể lại không hề phản ứng.
Trình Ngô Xuyên thờ ơ đứng bên giường bệnh, trơ mắt nhìn sinh mệnh của bà bị dập tắt.
Thời gian đột nhiên chậm lại, giống như đã qua vài trăm năm.
Hắn muốn la hét, muốn khóc to, muốn gọi người đến cứu mẹ, nhưng vô dụng. Bách Lệ Thanh bịt chặt miệng hắn, hắn chỉ có thể đau khổ nhìn gương mặt của mẹ từng chút từng chút trở nên cứng đờ.
Khi bà chết, hai mắt đỏ thẫm, lồi lõm một cách đáng sợ.
Đó là cái chết không nhắm mắt.
Hắn vĩnh viễn sẽ không quên ánh mắt trước khi chết của mẹ, ánh mắt kia giống như một con dao đâm vào trong lòng hắn.
Có lẽ hắn không nên ra khỏi tủ, nếu không mẹ sẽ không ra đi đau đớn như vậy.
Nhưng khoảnh khắc đó, hắn chỉ muốn cố gắng hết sức để cứu mẹ mình.
Cho đến bây giờ hắn cũng không rõ lúc ấy mình có làm sai hay không. Bất quá hắn biết rõ một điều, là Trình Ngô Xuyên và Bách Lệ Thanh hại chết mẹ hắn.
Hắn sẽ không để họ yên. Ngoài Bách Lệ Thanh, người hắn hận nhất chính là Trình Ngô Xuyên. Ông ta không những chính tay gϊếŧ chết mẹ hắn, mà còn chính tay hủy hoại cuộc đời bà.
Cho nên tất cả thống khổ mẹ phải chịu khi còn sống, hắn sẽ nhân lên gấp bội, đem trả lại hết cho Trình Ngô Xuyên.