Chương 66: Sống lại

Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

...........

PART 66

Hang Mạc Cao kín người vào mùa cao điểm, nếu không đặt trước chỉ có thể mua vé khẩn cấp để xem bốn hang động. Mặc dù vậy, lượng khách du lịch vẫn không thể kiểm soát nổi. Dòng người chắn lối vào chật tựa nêm cối, mãi cho đến khi khu vực danh lam thắng cảnh đóng cửa, khách du lịch nới lục tục lên xe rời đi.

Trả lại sự yên tĩnh cho hang động, trả lại sự trống rỗng cho miền hoang dã.

Nơi Tiêu Khản đưa Trần Hải tới thật chất không tính là danh lam thắng cảnh, mà là một sa mạc Gobi trống trải bên kia sông đối diện với động Ngàn Phật, nơi có những tháp Phật rải rác chứa đựng xá lợi của nhà sư.

Tháp Phật, còn được gọi là phù đồ, có nguồn gốc từ Ấn Độ, được sử dụng để thờ cúng xá lợi, kinh cuộn và đồ vật tôn giáo.

Nhưng trong sa mạc, tháp Phật chỉ là một ngôi mộ đơn côi.

Trần Hải một tấc không rời, không ngừng truy vấn cô từng giây: “Trần Khác ở đâu? Đến chưa?”

Tiêu Khản dừng bước: “Đến rồi.”

Trần Hải mờ mịt nhìn bốn bề. Hầu hết các tháp Phật có niên đại lâu đời, sụp đổ hơn non nửa, để lộ cọc gỗ ở trung tâm tháp và gạch xây tháp.

Nơi nào có bóng dáng của Trần Khác?

Tiêu Khản chỉ về trước.

Là một tòa được bảo tồn tốt nhất trong số những tháp Phật bị hư hỏng.

Trần Hải liều lĩnh xông lên, nữ thư ký theo sát phía sau, lúc này mới thấy rõ văn bia khắc trước tháp. Đây là tòa duy nhất trong nhiều tòa tháp cất giữ tro cốt đạo sĩ.

Đó là tháp của đạo sĩ của Vương Viên Lục!

“Con trai tôi đâu? Nó ở trong đó sao?”

Trần Hải đi vòng quanh tháp kiểu bát tròn úp xuống, không muốn chấp nhận sự thật rằng mình bị lừa.

“Tổng giám đốc Trần, Tổng giám đốc Trần, cô ta đang đùa giỡn ngài!” Nữ thư ký lo lắng giữ chặt ông ta, đồng thời giận dữ mắng Tiêu Khản, “Rốt cuộc cô muốn làm gì!”

Trần Hải dần dà lấy lại tinh thần : “Đúng, đúng, đây là tháp đạo sĩ… Chuyện này có liên quan gì đến con trai tôi?”

Tiêu Khản trả lời ông ta: “Trần Khác chết rồi, anh ta không thể sống lại.”

“Cô đang lừa tôi?”

Trần Hải nắm chặt vai cô, đâm quạu lại không dám hoàn toàn nổi đóa.

Bởi vì vẫn còn dấu vết ảo ảnh đầy thảm thương.

Lỡ như không thì không?

Tiêu Khản bóp nát điều lỡ như này.

“Tôi sẽ đưa ông tới gặp di nguyện của Trần Khác.”

(P1)

Đôi mắt của cô sâu sắc và xa xôi, chực một đêm khuya biệt lập tại La Bố Bạc.

Vào đêm trăng sao giữa trời và lửa trại sáng rực ấy, Trần Khác kể cho họ nghe về quá khứ bất đắc dĩ hơn 100 năm trước, về cách Vương Viên Lục phát hiện ra Động Tàng Kinh, về việc ông ta lần lượt gặp khó khăn khi báo cáo cho triều đình, cứ thất bại hết lần này đến lần khác, cuối cùng trở thành tội nhân thiên cổ.

Stein, Pelliot, Warner…

Từng cái tên của những người trộm cổ vật này được nói ra từ miệng của Trần Khác, còn họ hệt như chỉ nghe chuyện xưa.

Bây giờ hoàn toàn tỉnh táo, hóa ra gã bảo là chuyện xưa nhưng chính bản thân gã cũng là người trong câu chuyện xưa cũ.

Khách du lịch vãng lai mãi vội vàng, hang Mạc Cao chỉ là một nơi trong hành trình của họ. Một tấm hình, một dòng chữ được chạm khắc cẩn thận… Họ sẽ chẳng hiểu sự kiên trì và khó khăn của Vương Viên Lục, thay vào đó chỉ có thể nhớ rằng có một “đạo sĩ họ Vương” bán cổ vật.

Giống như họ biết Trần Khác là một thành viên của gia tộc Warner.

Không ai quan tâm tại sao gã lại vượt hàng ngàn dặm để mang những bức tranh lụa và kinh viết tay “được thừa kế hợp pháp” về Trung Quốc; và cũng không ai tin rằng động cơ ngăn cản “Rừng Đắc Nhãn” tham gia tour triển lãm lưu diễn của gã nhằm để bảo vệ bức bích họa…

Tất cả mọi người một mực không quên cái từ đó - Warner.

Mãi cho đến khi gã chết đi, rốt cuộc họ đã tỏ tường vì sao gã tới, lại vì sao bỏ mình.

“Cô bớt ở đây dọa người đi!” Hiển nhiên nữ thư ký không muốn ông chủ bị người ta đùa giỡn xoay vòng, “Tổng giám đốc Trần là cha cậu ấy, có di nguyện gì mà cần cô tới nói?”

Tiêu Khản không phản bác cô ả, thay vào đó hỏi thẳng Trần Hải: “Ông biết thật không?”

Trần Hải hoảng hốt buông hai tay ra.

Không đáp nỗi dẫu chỉ là một từ.

Tiêu Khản trở tay nắm lấy hai cánh tay của ông ta, không cho ông ta cơ hội lảng tránh.

“Ông luôn miệng nói tôi đã gϊếŧ Trần Khác, muốn báo thù cho anh ta, vậy mà ông thậm chí còn không biết anh ta chết vì cái gì, còn nói chuyện báo thù chi nữa?” Cô chỉ vào tháp đạo sĩ cao chót vót, lạnh lùng chất vấn ông ta, “Vương Viên Lục chết rồi nhưng ông ta vẫn còn tồn tại trong từng dòng văn chương lên án tội trạng qua từng thế hệ. Bây giờ Trần Khác đã chết, chẳng lẽ ông hy vọng anh ta cũng tồn tại như vậy sao?”

Hai chân Trần Hải mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất.

“Không, không...

(P2)

Hoàng hôn nung đỏ cả vòm trời, khe núi Tam Nguy tựa củi khô trong ngọn lửa hừng hực. Trời đất hóa thành lò lừa thiêu rụi tất cả vong linh bảo vệ vùng đất thánh địa này.



Nếu xác mù nhất định phải lang thang trên sa mạc, cô tin rằng Trần Khác sẽ chọn ở lại đây.

Bởi vì mong muốn thật sự của anh ta không phải là để lấy lại bức bích họa, cũng chả phải ngăn chặn tour triển lãm.

Mà là chuộc tội.

Anh ta muốn trả lại những gì thuộc về động Ngàn Phật cho động Ngàn Phật, muốn trả hết tội lỗi trong quá khứ từng chút một, muốn…

Anh ta không còn cơ hội nữa.

Trần Hải lã chã rơi lệ: “Là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi...”

Nỗi đau vô biên ập đến, ông ta như một con ngựa già tang thương, phi nước đại vô định giữa đồng trống, la hét trong hẻm núi không có người đáp lại.

Như thể đang xưng tội, và như thể đang nói chuyện.

Thế mà người ông ta muốn xưng tội, muốn thổ lộ đi hết đã xa cách âm dương với ông ta.

“Nó từng nói với tôi nó muốn chặn tour triển lãm, muốn lấy đi bức tranh. Tôi sợ tour triển lãm sẽ bị khuấy động nên chẳng dám nói với ai khác…”

Ngay từ khi bắt đầu hợp tác, Triệu Hà Viễn đã hứa chỉ cần tour triển lãm bắt đầu, “Rừng Đắc Nhãn” thuận lợi xuất cảnh từ Khogos, ông ta sẽ giao bức tranh cho Trần Hải. Cho nên Trần Hải tin tưởng vững chắc, ông ta thuê Ngô Đỉnh nhằm lấy đi món đồ thuộc về mình từ sớm mà thôi.

Tiêu Khản không khỏi nhíu mày.

Triệu Hà Viễn thuê cô tìm tranh, kế đó lợi dụng bích họa tổ chức tour triển lãm, cuối cùng lại muốn đưa bức tranh cho Trần Hải?

“Rốt cuộc là ai muốn tìm bức bích họa này trước. Là ông hay là Triệu Hà Viễn?”

Trần Hải lắc đầu: “Đều không phải.”

“Vậy là Ethan Warner?” Cô hỏi.

Trần Hải không biết cô biết cái tên này ở đâu nhưng vẫn khẽ gật đầu.

(P3)

Căn nguyên phải nói từ 5 năm trước.

Vào thời điểm đó, Thành Phố Đồ Cổ Bảo Trân đang phát triển mạnh mẽ, một người bạn đã giới thiệu cho Trần Hải một đơn làm ăn lớn: cung cấp các vật trưng bày cho một bảo tàng nghệ thuật mới được xây dựng. Cùng được giới thiệu còn có Chu Chính Ngôn, phụ trách quản lý triển lãm.

Có thể hợp tác với một công ty lớn như Tập đoàn Hà Viễn là cơ hội mà Trần Hải mong ước từ lâu. Lúc ấy cha vợ ông ta đúng lúc đang nghỉ phép ở Trung Quốc, thế là Trần Hải bèn đưa ông ấy tới thăm Bảo tàng Nghệ thuật Tàng Vân trước thời hạn.

“Nói đến vừa khéo, ông ấy và Triệu Hà Viễn cứ hệt vừa thấy như đã quen.”

“Sao lại vừa thấy như đã quen?”

“Sau khi tôi giới thiệu họ với nhau, Ethan đã đổi vé máy bay trở về Mỹ. Cũng chính ông ấy đề nghị với Triệu Hà Viễn tìm một bức bích họa, ông ấy bảo chỉ có quốc bảo như Rừng Đắc Nhãn mới có thể làm cho một bảo tàng nghệ thuật tư nhân trở nên nổi tiếng.”

Tiêu Khản lại hỏi: “Ethan có đề cập tới nếu tìm được bức bích họa, ông ấy sẽ bỏ tiền ra mua?”

“Có, Triệu Hà Viễn đã đồng ý.”

Cảm xúc của Trần Hải dần dà ổn định, ký ức xa xưa rõ rành dần.

Vào thời điểm đó, người phụ trách trên danh nghĩa của Bảo tàng nghệ thuật Tàng Vân là Chu Chính Ngôn, song người lịu địu trước sau thực chất là một trong những học sinh cưng của ông ấy. Trần Hải nhớ rõ chàng trai trẻ đó cao gầy và nhã nhặn. Một ngày nọ, Triệu Hà Viễn gọi cậu ta đến văn phòng.

“Sau đó thì sao?”

Bàn tay của cô vô thức nắm chặt.

Tà dương càng lúc càng thấp, trái lại tim cô càng nhảy càng cao.

Trần Hải nói: “Hẳn cậu ấy là người đầu tiên đi tìm bức bích họa.”

Đầu tiên bao giờ cũng để lại ấn tượng sâu sắc.

“Có phải anh ta họ Liễu không?”

“Làm sao cô biết?”

Tiêu Khản hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc của mình: “Các ông đã để tổng cộng hàng bao người đi tìm bích họa?”

Trần Hải cúi đầu, suy nghĩ thật lâu: “Thành thật mà nói, tôi thật sự không hiểu. Liên quan tới bích họa, Ethan đều liên lạc riêng với Triệu Hà Viễn, tôi chỉ biết ông ấy có chấp niệm sâu quá đỗi, nhớ mãi bức tranh đến khi bệnh nặng vào năm nay.”

(P4)

Có đôi khi ông ta có một ảo tưởng kỳ lại.

Cảm thấy chính Ethan là sợi dây liên kết vô hình để Thành Phố Đồ Cổ Bảo Trân có thể hợp tác lâu dài với Tập đoàn Hà Viễn.

“Ông ấy vừa ngã bệnh, ông đã cảm thấy Rừng Đắc Nhãn nên thuộc về mình.” Tiêu Khản sắc bén vạch trần tấm màn che còn sót lại trên người ông ta, “Ông bảo Ngô Đỉnh đi trộm bức tranh không đơn thuần chỉ vì sợ Trần Khác phá hư tour triển lãm đúng không?”

Trần Hải không thể chối cãi.

Đó là những gì ông ta đã nghĩ.

Trong những năm qua, Triệu Hà Viễn đã kiếm được tiền bằng vòng tròn quyên góp xây dựng bảo tàng. Nếu không có Trần Hải cung cấp hàng triển lãm, chỉ e sẽ không có cách gì thực hiện. Mặc dù các hiện vật được cho thuê ngắn hạn nhưng vẫn đủ để hoàn thành từng đợt từng đợt “chương trình từ thiện”.

Người hợp tác phát triển tour triển lãm bây giờ cũng là ông ta, cho nên không phải việc ông ta có được Rừng Đắc Nhãn cũng là lẽ đương nhiên à?

Tuy nhiên cơn bệnh nặng của Ethan khiến ông ta có điều lo âu. Lúc trước người thương lượng tìm tranh với Triệu Hà Viễn là Ethan; một khi Ethan không còn, Triệu Hà Viễn còn hoàn thành hợp đồng hay không?

Ông ta phải tìm cho mình một đường lui.

Thế là ngay khi nhận được tin tức, ông ta bắt đầu chuẩn bị. Mãi tới khi tất cả mọi thứ được sắp xếp ổn đáng, ông ta mới thông báo cho những người khác rằng bức bích họa đã được tìm thấy.



Nói cho cùng, chẳng qua phản ứng của Trần Khác chỉ thúc đẩy cho kế hoạch diễn ra sớm mà thôi.

Nhưng ông ta tuyệt đối không ngờ, con đường lui được tính toán trước này lại trở thành đường cùng chôn cất Trần Khác.

“Rốt cuộc là ai! Rốt cuộc là ai đã gϊếŧ con trai tôi!” Ông ta lại đau lòng tột cùng.

Đáp án đã sẵn sàng xuất hiện.

Tuy nhiên Tiêu Khản cần một số bằng chứng chắc chắn và xác thực.

“Ông thuê Ngô Đỉnh như thế nào?”

Nữ thư ký ở một bên trả lời cô thay ông chủ: “Tôi liên lạc với người đó trên mạng, thỏa thuận địa điểm xong thì chúng tôi trả tiền, anh giao tranh.”

Điều này phù hợp với lời khai trước khi chết của Ngô Đỉnh.

- Ban đầu là giao dịch trên đó, kế đó, kế đó…

Vấn đề nằm ở phần sau này.

(P5)

“Kế đó anh ta lại lỡ hẹn.” Nữ thư ký cho hay.

Phải rồi, người bị đốt thành than đen thì sao tới đúng hẹn được?

“Câu hỏi cuối cùng.” Tiêu Khản hỏi, “Ethan và Triệu Hà Viễn vừa gặp mặt mà như đã quen vì Triệu Hà Viễn am hiểu đồ cổ lắm đúng không?”

Nếu cô nhớ không lầm, Trần Khác đã từng nói ông ngoại anh ta si mê văn hóa Trung Quốc, là một người sành sõi về Trung Quốc, trong khi Triệu Hà Viễn là một người sống ẩn dật. Hai người như vậy mà có thể thân thiết dù chỉ mới gặp thì nhất định có một chủ đề chung.

Trần Hải lau đi nước mắt ướt đẫm trên mặt, phủ nhận điều này.

“Từ trước tới nay toàn do tôi và thầy Chu phụ trách việc triển lãm, Triệu Hà Viễn chưa bao giờ hỏi, hắn không hiểu những thứ đó.”

Ánh tà dương ngưng tụ thành chùm ánh sáng cuối cùng ở đỉnh tháp, Tiêu Khản nghe thấy một tảng đá lớn trong lòng nặng nề rơi xuống.

Cô lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Tầm Bạch.

Cuộc thẩm tra vừa kết thúc là anh tạm thời bị gọi đi, hẳn anh đã xong việc.

Điện thoại được kết nối, hai người đồng thanh.

“Cô đang ở đâu?”

“Anh đang ở đâu?”

“Tôi đang ở động Ngàn Phật. Hai ta đều sai, cứ mãi đoán căn nguyên xem ai thuê Ngô Đỉnh nhưng không nghĩ rằng Ngô Đỉnh có thể có hai người chủ thuê!” Cô vừa nói vừa bước như chạy tới lối ra của khu thắng cảnh.

Ức đoán từ lâu trước khi Trần Hải ra tay, Ngô Đỉnh đã có người chủ thuê đầu tiên.

Người chủ thuê biết rõ động thái của Trần Hải rõ như lòng bàn tay. Y để Ngô Đỉnh tương kế tựu kế, nhận tiền của Trần Hải, đến Bảo tàng Nghệ thuật Con Đường Tơ trộm tranh, có điều không thể giao bức tranh cho Trần Hải.

Cho nên sau khi tai nạn xảy ra, Ngô Đỉnh sẽ không thông báo cho Trần Hải mà là báo cho y.

Như cô đã nghĩ trước đây, khi cô tranh cãi với nhân viên bảo vệ ở cổng bảo tàng nghệ thuật, Trần Khác vẫn còn sống, còn vụ trộm bẩn thỉu, gϊếŧ người tàn nhẫn… đều trong quá trình tiến hành.

Để ngăn chặn cô xông vào, người kia buộc phải ra mặt và đưa cô ra khỏi hiện trường!

Và y, y mới thật sự là người đứng sau màn.

“Là ai? Là ai!”

Giọng nói của Lâm Tầm Bạch đâm xuyên qua màn hình.

Bước chân của Tiêu Khản càng ngày càng gấp gáp, cây bạch dương hai bên đường liên tục bị ném ra phía sau, vô số con mắt đen cấp tốc hiện lên như đàn ong không xua đi nổi.

Cô đột nhiên nhìn lại.

Non xanh như biển, tà dương tựa máu.

Dẫu cho quá khứ đã trải qua bao lâu, 10 năm, 20 năm, 100 năm... Động Ngàn Phật ở đây, Đức Phật ở ngay đây.

Mắt Phật thông thiên, không ai có thể trốn thoát.

“Là Xuân Sinh!”

“Xuân Sinh là Triệu Hà Viễn!”

Đáng lẽ cô nên nghĩ tới!

Đáng lẽ cô nên nghĩ tới từ sớm khi một người không hiểu đồ cổ lại không hiểu giám định thì sao có thể phát hiện ra sơ hở của bức đồ giả kia?

Đáp án chỉ có một.

Ông ta là Xuân Sinh thật.

Ngay cả khi ông ta không biết gì về đồ văn hóa, ông ta vẫn cầm chắc được tính xác thực của bức bích họa. Bởi lẽ Xuân Sinh là ông ta, ông ta là Xuân Sinh, thế nên cô tuyệt đối không thể tìm thấy bức bích họa từ một “Xuân Sinh” khác!

--------------------

HẾT CHƯƠNG

------oOo------