Chương 47: Quá khứ 6

Sáng hôm sau Lương Tư Triết dậy trước, thời gian đã không còn sớm, anh cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, hơn chín giờ sáng.

Tào Diệp nằm nghiêng trên cái giường bên cạnh, ngủ ngon lành, áo ngủ mỏng tang trên người cuộn lên, lộ ra mảng lớn sau lưng.

Đi đến phòng vệ sinh rửa mặt, Lương Tư Triết nhớ đến chuyện xảy ra tối qua, vẫn cảm thấy hơi mất tự nhiên, ngẫm lại mình đúng là có phần kích động.

Anh đứng trước bồn rửa mặt, nhắm mắt lại hất nước lạnh lên mặt mình, xóa sạch chuyện này ra khỏi não, thầm nghĩ coi như chưa từng xảy ra đi, sau này cũng đừng nghĩ lại nữa.

Rửa mặt xong ra khỏi nhà vệ sinh, Tào Diệp đã thức dậy, đang ngồi trên giường cúi đầu ngẩn ra.

“Dậy rồi?” Lương Tư Triết chào cậu, “Chào buổi sáng.”

Trước kia Tào Diệp đều sẽ cười hì hì ngẩng đầu, giọng hơi khàn trả lời anh một tiếng “chào buổi sáng”. Nhưng không ngờ hôm nay cậu lại như mất hồn, nghe thấy giọng Lương Tư Triết bỗng nhiên hoàn hồn lại giống như giật mình, sau đó động tác lúng túng kéo chăn bên cạnh sang, đắp lên giữa hai chân tách ra của mình.

Đầu tiên Lương Tư Triết không hiểu gì liếc cậu một cái, ngay sau đó lập tức phản ứng lại Tào Diệp có thể là “chào cờ” buổi sáng. Anh chợt cảm cảm thấy hơi buồn cười, chuyện này bình thường lắm mà, bản thân anh mỗi ngày tỉnh dậy cũng sẽ “chào cờ”, nhưng đến phòng vệ sinh rửa mặt trở về là đè xuống rồi, trước kia không thấy cậu phản ứng lớn thế này…

Lương Tư Triết không vạch trần Tào Diệp, cúi người kéo phẳng chăn trên giường mình ra, đứng bên giường gấp sơ sơ, sau khi thu dọn xong tất cả Tào Diệp vẫn không có ý định đứng lên, vẫn duy trì tư thế cũ ngồi trên giường. Lương Tư Triết ngồi xuống mép giường chờ cậu, giục một câu: “Còn không đi rửa mặt?”

“Lát nữa em rửa,” Tào Diệp không nhìn anh, trên nửa gương mặt nghiêng về phía anh mang theo chút không thoải mái, trông có vẻ không được tự nhiên, “Anh không đi ăn sáng à?”

“Tôi chờ cậu cùng xuống ăn.” Lương Tư Triết nói.

“Hôm qua anh tự xuống ăn mà.”

“Hôm qua tôi…” Lương Tư Triết vừa mở miệng, đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, thầm nghĩ không lẽ cậu ấy kịp phản ứng sáng sớm hôm qua mình ra ngoài đi mua điều hòa, trong lòng giật thót nhưng vẫn ra vẻ tự nhiên tiếp tục nói hết lời nói dối, “Hôm qua đói tỉnh nên đi trước, hôm nay không đói lắm.”

Anh đợi tiếp tục đấu trí đấu dũng với Tào Diệp, không ngờ Tào Diệp cũng chẳng có ý định tiếp tục vạch trần lời nói dối này, ngược lại như là không cãi lại được, vẻ mặt đau khổ ngồi bất động trên giường.

Biểu hiện của Tào Diệp thật sự khác thường, Lương Tư Triết không nhịn được suy đoán rốt cuộc xảy ra chuyện gì, anh nghĩ chẳng lẽ một đêm trôi qua, Tào Diệp thật sự phản ứng lại tối qua anh đã làm gì trong phòng vệ sinh.

Nhưng cho dù phát hiện cũng không đến nỗi không muốn xuống tầng ăn cơm chứ… Chẳng lẽ Tào Diệp cảm thấy mình làm chuyện này không bình thường?

Cho dù nói thế nào, tối qua mình quả thực nhất thời kích động, nếu Tào Diệp thật sự để bụng, vậy thì mình nói tiếng xin lỗi? Cứ nói sau này sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa? Lương Tư Triết nghĩ vậy, cảm thấy hơi xấu hổ, anh bất chấp khó khăn mở miệng, nhưng vẫn khó mà nói ra: “Ờ thì, có phải cậu…” rất để bụng chuyện tối qua không? Anh vừa mở lời, Tào Diệp lập tức kích động ngắt lời anh: “Anh đừng nói gì cả!”

Lương Tư Triết: “…” Chuyện hình như rất nghiêm trọng, khó chấp nhận đến vậy à? Con trai lớn lên ở nước ngoài lại bảo thủ như thế?

Dừng một lát anh lại mở miệng: “Tôi cảm thấy cậu…” có lẽ có hiểu lầm về chuyện này.

Lại bị cắt ngang một lần nữa, Tào Diệp cắm đầu vào trong chăn giữa đầu gối, vùi mặt vào trong: “Anh còn nói! Là!… Là được chưa?”

Lương Tư Triết: “…” Người nên khó chịu là mình, làm sao người đối diện ngược lại càng không ngóc đầu lên được?

“Em biết sẽ bị anh đoán được!’ Tào Diệp tiếp tục cúi đầu ồm ồm nói.

Trên đầu Lương Tư Triết chậm rãi nhảy ra một dấu hỏi – “Hả?”

“Vậy anh nói phải làm sao?” Tào Diệp tiếp tục không đánh mà khai, ngẩng đầu lên, vén chăn lên đỏ mặt hét: “Ga giường phải làm sao đây hả!”

Lương Tư Triết ngẩn người, hơi kinh ngạc nói: “…Cậu đái dầm?”

“Anh mới đái dầm ấy!” Tào Diệp lập tức vặc lại.

Nếu không phải đái dầm, vậy là…

Lương Tư Triết lại mở miệng, ngập ngừng hỏi: “… Mộng tinh?”

Tào Diệp rặt vẻ buồn bực cúi thấp đầu, ấp úng nói: “Ừm.”

Lương Tư Triết hơi muốn cười, vì hai người họ mỗi người đều giấu chuyện xấu hổ riêng.

Trong thời gian ngắn chuyện xảy ra tối qua cũng không xấu hổ nữa, bởi vì so sánh với nhau, vẫn là chuyện của Tào Diệp xấu hổ hơn.

Mộng tinh thì mộng tinh thôi, nhưng nhìn phản ứng hoảng hốt lo sợ của cậu chủ nhỏ Tào, chẳng lẽ… Lương Tư Triết nhịn cười, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Lần đầu tiên?”



“Anh đừng nói nữa.” Tào Diệp tự kỷ nói.

Thế mà đúng là lần đầu tiên, nhìn thì rõ cao trưởng thành lại sớm nhưng thật ra dậy thì muộn, ngay cả mộng tinh cũng chưa trải qua… Mệt mình từ tối qua đến bây giờ suy nghĩ lung tung một hồi, sợ bị nhìn ra gì đó, kết quả đối phương chẳng hiểu gì cả, rốt cuộc anh có gì phải xấu hổ!

Nhìn từ góc độ chếch phía sau, bóng lưng cúi đầu của Tào Diệp lúc này giống như một đứa trẻ tự kỷ, Lương Tư Triết không nhịn được bật cười thành tiếng: “Tào Diệp cậu thật là…” đáng yêu.

Tào Diệp vừa nghe ý cười trong giọng nói của anh thì bùng nổ: “Anh còn cười!”

Lương Tư Triết không thể nhịn cười được, buồn cười vì mình dậy sớm suy nghĩ lung tung, buồn cười vì phản ứng bối rối của Tào Diệp khi lần đầu tiên mộng tinh, cũng buồn cười vì đoạn đối thoại râu ông nọ cắm cằm bà kia của họ… Buồn cười hơn là rõ ràng mạnh ai nấy nói, lại chó ngáp phải ruồi moi ra lời nói của Tào Diệp.

Tào Diệp quay sang lườm anh, nhưng lườm chưa được bao lâu đã không chịu được, bản thân cũng không kìm được mà cười theo.

Một lát sau Lương Tư Triết vất vả ngưng cười, nắm tay đặt bên môi ho một tiếng, nhìn Tào Diệp lại không nhịn được muốn trêu cậu, “Chúc mừng cậu nhé bạn nhỏ Tào Diệp.” Nói được một nửa câu lại cười, thế là trong tiếng nói trộn lẫn chút ý cười không rõ ràng lắm, “Cậu lớn rồi.”

Tào Diệp có vẻ như cũng không vui lòng nhận lời chúc mừng này, vẻ mặt đau khổ nói: “Lát nữa cô kia đến thay ga giường phải làm sao?”

Tầng năm của Lam Yến cho thuê theo ngày, mỗi ngày đều có nhân viên phục vụ quét dọn phòng và thay ga giường, mặc dù căn phòng của Tào Diệp và Lương Tư Triết ở tầng ba, nhưng bà chủ vẫn sắp xếp nhân viên phục vụ mỗi ngày tới đây quét dọn vệ sinh lúc họ không có trong phòng.

“Chắc cô không quan tâm cái này đâu.” Lương Tư Triết nói.

Nhưng Tào Diệp vẫn rất sĩ diện, bực bội nói: “Chắc chắn cô sẽ thấy.”

“Con của cô ấy còn lớn hơn cậu mà, không cảm thấy kinh ngạc từ lâu rồi.”

“Em không.”

“Vậy đi,” Lương Tư Triết nghĩ ngợi rồi đề nghị, “Cậu thay ga giường, lát nữa cô đến quét dọn, chúng ta lên tầng năm, nhân lúc cô không chú ý sẽ nhét vào trong xe vệ sinh, như vậy được chưa?”

“Được không…” Tào Diệp cũng suy nghĩ một lát, hình như không có cách nào tốt hơn, cậu thỏa hiệp, “Được thôi.”

“Mau đi rửa mặt đi, lát nữa cô tới rồi, giao ga giường xong chúng ta xuống tầng ăn cơm luôn.”

“Ò.” Tào Diệp không tình nguyện xuống giường, ngồi bên giường chậm chạp xỏ dép lê.

Lương Tư Triết liếc qua chỗ cậu vừa ngồi, nơi đó có một vết bẩn quanh rìa rõ ràng.

Chậc, cậu chủ nhỏ thế tới hung hãn ghê. Anh không nhịn được lại muốn cười.

Tào Diệp ngẩng đầu lườm anh: “Không cho cười.”

“Được,” Lương Tư Triết nhịn cười nói, “Không cười.”

“Rõ ràng anh đang cười,” Tào Diệp bất mãn nói, đi vài bước đến phòng vệ sinh, lại vòng về, kéo chăn che vết bẩn kia lại.

Tào Diệp rửa mặt xong, đi tới kéo ga giường xuống, cuộn thành một cục ôm trong ngực.

Lương Tư Triết đứng lên định theo cậu đi ra ngoài, đi tới cửa bước chân Tào Diệp dừng lại, quay đầu nhìn anh: “Anh cũng mang ga giường lên đi.”

Lương Tư Triết nói: “Tôi không cần thay ga giường.”

“Chúng ta cùng thay đi,” Tào Diệp nói, “Nếu không chỉ có mình em thay ga giường sẽ có vẻ rất kỳ lạ.”

“Được thôi.” Lương Tư Triết cười nói.

Hai người chạy bịch bịch lên tầng năm, cô đang quét dọn vệ sinh trong một phòng nào đó, Tào Diệp nhét ga giường cũ xuống tầng dưới xe vệ sinh, nói vào phòng: “Cô ơi, hôm nay bọn cháu sẽ ra ngoài, ga giường thay ra cháu để trong xe, bọn cháu tự lấy ga giường mới nhé.”

Cô trong phòng đáp: “Ơi được, lấy đi, vậy hôm nay không cần quét dọn phòng đúng không?”

“Không cần đâu, cảm ơn cô.” Tào Diệp nói, đoạn lấy hai tấm ga giường mới đựng trong túi nhựa trên xe vệ sinh, đưa một cái cho Lương Tư Triết, một cái mình cầm trong tay, sau đó nắm cổ tay Lương Tư Triết, đi xuống tầng giống như đi trốn.

Nơi ăn cơm trưa là Lương Tư Triết chọn, trước kia đều giải quyết trong quán ruồi nhặng dưới tầng, nhưng hôm nay Lương Tư Triết dẫn cậu vòng đến một nhà hàng ở ven đường cái.

Đẩy cửa đi vào, ngồi xuống xem menu, Tào Diệp nhìn lướt qua tên món ăn và giá cả, ngẩng đầu hơi kinh ngạc nhìn Lương Tư Triết: “Hôm nay chúng ta ăn ngon vậy à?”

“Để chúc mừng mà.” Lương Tư Triết cầm lấy ấm trà, rót trà vào chén sứ trước mặt mình, cầm lên đặt trước mặt Tào Diệp, lại đổi cái chén của cậu đến trước mặt mình.



“Chúc mừng cái gì?” Sau khi nói xong Tào Diệp lập tức phản ứng lại, “Này, anh vẫn nhắc!”

Lương Tư Triết cười một tiếng, không trêu cậu nữa, rót trà xong anh uống một ngụm, sau đó cúi đầu cầm menu Tào Diệp đẩy tới đến trước mặt, cầm bút đánh dấu trên menu. Mặc dù câu “Để chúc mừng” vừa rồi là nói đùa, nhưng Lương Tư Triết thật sự cảm thấy nên dẫn Tào Diệp đi ăn một bữa ngon để chúc mừng, dù sao nói thế nào cũng là một đường ranh giới… đường ranh giới từ con trai bước về phía đàn ông.

Trong lúc đợi món ăn được mang lên, nhân viên phục vụ bưng mấy đĩa nộm nhỏ lên, hai người đều không có hứng thú với nộm, không ai động đũa, Lương Tư Triết nhìn thoáng qua mấy đĩa này, nói với Tào Diệp: “Buổi chiều tôi sẽ ra ngoài một chuyến, gặp mấy bạn học.”

“Anh còn có bạn học ở Bắc Kinh?”

“Bạn cấp ba,” Lương Tư Triết giải thích, “Học đại học ở học viện âm nhạc.”

Tào Diệp “À” một tiếng, nhanh chóng hiểu được quan hệ trong đó, dựa theo quá trình bình thường, bây giờ Lương Tư Triết cũng sẽ học đại học ở học viện âm nhạc.

Cậu không hỏi tiếp nữa, họ rất ít khi trò chuyện về quá khứ, tình cờ nhắc đến Lương Tư Triết cũng sẽ lướt qua rất mơ hồ, rất ít dẫn chủ đề lên người mình. Cậu suy đoán có lẽ Lương Tư Triết không muốn nhắc đến thậm chí là đang trốn tránh nhớ lại quá khứ.

Tào Diệp nghĩ ngợi bèn hỏi: “Đi đâu?”

“Học viện âm nhạc trung ương.” Lương Tư Triết nói. Địa điểm là do anh đưa ra, anh muốn đến xem nơi mình đã từng mong mỏi trong lòng, sau khi trở về sẽ phải hoàn toàn bỏ xuống tưởng niệm với đàn violin.

“Mấy giờ?” Tào Diệp lại hỏi.

“Lát nữa ăn cơm xong sẽ đến đó.”

“Sớm thế…”

“Đi dạo chơi mà.”

“Vậy mấy giờ về?”

“Ăn cơm xong, tám chín giờ?”

“Muộn vậy à…”

Cảm thán lúc sớm lúc muộn khiến Lương Tư Triết cảm thấy hơi buồn cười, anh ngẩng đầu liếc Tào Diệp một cái, Tào Diệp cúi đầu nhìn nước trong ly trà, ngày thường nụ cười vẫn thường trực trên gương mặt dần tắt đi, lúc này trông có vẻ không vui cho lắm.

“Muốn đi cùng không?” Lương Tư Triết hỏi.

“Có thể không?’ Tào Diệp lập tức ngẩng đầu nhìn anh, sự mất mát khó phát hiện trên mặt thoáng cái đã qua, dừng một lát, lại sợ Lương Tư Triết chỉ hỏi câu này xuất phát từ phép lịch sự, cậu lại thử thăm dò bổ sung một câu, “… Bạn học của anh có muốn gặp người ngoài như em không?”

“Gì mà người ngoài với không phải người ngoài,” Lương Tư Triết cười lên, “Đi cùng đi, đúng lúc tôi cũng không quen Bắc Kinh, đi một mình còn sợ bị lạc.”

Tào Diệp gật đầu hai cái tỏ vẻ đồng ý, nắm tay đập một cái lên vai phải của mình, “Em từng đến học viện âm nhạc trung ương rồi, em chỉ đường cho anh!” Nói xong lại cảm thán một câu, “Một mình ở trong phòng chắc chắn sẽ chán chết mất…”

Một lát sau, hình như Tào Diệp muốn nói gì đó, toan mở miệng thì nhân viên phục vụ bưng một món ăn lên, cậu lập tức ngậm miệng, đợi nhân viên phục vụ quay người rời đi, cậu nhìn bóng lưng nhân viên phục vụ đi xa, mới không nhìn nữa mà thấp giọng nói với Lương Tư Triết, “Này, hỏi anh một vấn đề.”

“Cái gì?” Lương Tư Triết nhìn cậu.

“Anh nói nhỏ thôi,” Tào Diệp giảm âm thanh xuống rất thấp, như thể sợ bị người khác nghe được, “Nhưng… anh nghe xong đừng cười nhá.”

“Ừ, tôi không cười.” Lương Tư Triết nói, hơi tò mò chờ câu hỏi của cậu.

“Ờ thì… anh chưa làm bẩn ga giường bao giờ à?”

“Cậu nói chuyện kia hả…” Mặc dù đã hứa không cười nhưng nhịn thật sự không dễ dàng, Lương Tư Triết mấp máy môi, cố gắng để trông mình nghiêm túc hơn, “Thật ra chỉ có lần đầu tiên mới khá mãnh liệt, mỗi lần về sau có lẽ không như vậy nữa.”

“À.” Cánh tay Tào Diệp đặt ngang lên bàn, cúi đầu chống mặt lên mu bàn tay.

Nhân lúc cậu không nhìn về phía mình, Lương Tư Triết lặng lẽ cong khóe miệng lên.

Dáng vẻ này của cậu có loại mất tự nhiên không nói ra được, Lương Tư Triết vẫn không kìm được muốn trêu cậu, “Chắc chắn rồi, cậu là hoàng tử thành ngữ, thiên phú dị bẩm cũng chưa biết chừng.”

“Này!” Tào Diệp lập tức thẳng người lên nhìn anh.

“Đùa thôi.” Lương Tư Triết cười nói.