Chương 11: Quá khứ 4

Tâm trạng Trịnh Dần thả lỏng, nhanh như chớp lái xe đến đường chính.

Anh ta cảm thấy thao tác lần này hẳn có thể trị Tào Diệp mấy ngày, không có tiền, thằng bé này không quậy được gì.

Anh ta hiểu cu cậu Tào Diệp này, ham chơi, dễ gây chuyện, nhưng cũng có nhiều ưu điểm, ví dụ như không ra vẻ, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, biết nói đùa. Khoảng thời gian này để cu cậu ở lại Lam Yến, đoán chừng nhiều lắm là cậu sẽ phàn nàn ngoài miệng đôi lời, chứ không thật sự nổi nóng với người khác. Lần sau gặp mặt, cu cậu nhất định sẽ quên sạch sành sanh chuyện này.

Con trai của Tào Tu Viễn sẽ không kém. Trịnh Dần nghĩ.

Thái độ của Trịnh Dần đối với Tào Diệp, còn để bụng hơn người làm cha đẻ là Tào Tu Viễn nhiều. Từ mười năm trước anh ta đã đi theo Tào Tu Viễn, làm trợ lý kiêm nhà sản xuất của y, sinh nhật hằng năm của Tào Diệp anh ta chưa từng vắng mặt.

Tất cả tác phẩm của Tào Tu Viễn, cho dù là những bộ phim y quay, hay là đứa con độc nhất Tào Diệp, anh ta đều vô cùng để tâm.

Lần này cũng giống vậy. Kịch bản mà Tào Tu Viễn muốn quay, là một câu chuyện tội phạm xoay quanh một thiếu niên sống trong cái hẻm chật hẹp. Kịch bản do Chu Như – cộng tác cũ của họ sáng tác, nói ra khiến người ta khó có thể tin, nhưng sự ra đời của kịch bản này thực sự liên quan chặt chẽ đến Tào Diệp.

Đêm đó Chu Như và Tào Tu Viễn ngồi một bàn uống rượu, nghe nói mấy ngày nay con trai Tào Diệp của Tào Tu Viễn trở về từ nước ngoài, cô hào hứng nói kiểu gì cũng phải gặp một phen.

Trịnh Dần mở một tấm ảnh trong điện thoại ra cho cô xem. Đó là tấm ảnh được chụp vào sinh nhật năm ngoái của Tào Diệp, hôm đó Tào Diệp vừa chơi CS người thật dã ngoại cả buổi chiều với đám bạn, trận chiến đó đội của họ thua thê thảm, quần áo trên người cậu rách mấy chỗ, ống quần và ống tay áo dính bụi đất bẩn thỉu, cả người trông lem luốc. Lúc Trịnh Dần lừa cậu chụp ảnh, cảm xúc cậu dở tệ, sắc mặt không tốt, trên lưng còn đeo quà sinh nhật Trịnh Dần vừa tặng cậu mấy phút trước — một cây đàn violin giá trị không nhỏ.

Khi ấy Chu Như khổ vì linh cảm cạn kiệt, hai năm liền không viết được tác phẩm mới, ai ngờ sau khi nhìn thấy tấm ảnh này, cảm hứng của cô lóe lên, đêm đó trở về dùng máy tính gõ ra mạch truyện chính của câu chuyện.

“Một thiếu niên sống trong hẻm chật hẹp bị cây đàn violin đắt đỏ trên lưng đè không thở nổi.” Chu Như nói cô muốn viết một câu chuyện như vậy, cao quý và nghèo hèn đan xen, ngõ hẹp và đô thị va chạm, liên quan đến cuộc sống không thể thoát ra và số mệnh không thể tránh thoát.

Theo lý thuyết, nhân vật ra đời vì Tào Diệp, không ai thích hợp diễn hơn Tào Diệp, nhưng Tào Tu Viễn lại chậm chạp không chịu quyết định.

Hai ngày trước họ đến Nham Thành khảo sát cảnh, Tào Tu Viễn bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, nói rằng muốn đến trường trung học âm nhạc trực thuộc gần đó xem thử. Cũng vì đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này, họ đã dẫn Lương Tư Triết từ Nham Thành cách ngàn dặm xa xôi đến Bắc Kinh.

Nhưng về chuyện có quyết định Lương Tư Triết đóng vai này không, Tào Tu Viễn vẫn chưa có lời khẳng định, chỉ bảo Trịnh Dần ném Lương Tư Triết đến hoàn cảnh tương tự đợi trước.

Trịnh Dần làm việc chung với Tào Tu Viễn nhiều năm, đương nhiên biết dụng ý của y: Lương Tư Triết không có bất kỳ kinh nghiệm diễn xuất nào, nếu thật sự quyết định anh diễn vai chính, vậy tất cả hành động của anh gần như đều xuất phát từ bản năng và kinh nghiệm sống trước mắt. Có điều tình huống hiện tại là, nhìn từ hoàn cảnh sinh hoạt đêm đó của Lương Tư Triết, điều kiện trưởng thành của anh xem ra quá tốt, có lẽ anh cũng không thể biết thiếu niên trong hẻm chật hẹp sẽ sống như thế nào. Cho nên, anh cần đặt mình vào trong hoàn cảnh của người khác để quan sát và trải nghiệm, để hòa nhập vào môi trường đó.

“Vậy Tào Diệp thì sao?” Lúc ấy Trịnh Dần hỏi Tào Tu Viễn, “Có cần theo qua ở cùng không?”

“Cậu có thể thuyết phục nó, vậy thì đi cùng.” Tào Tu Viễn nói.

Xe dừng ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ, suy nghĩ trong đầu Trịnh Dần dừng lại, lấy điện thoại ra gọi điện cho Tào Tu Viễn: “Anh Viễn, em đưa Tiểu Diệp qua rồi… Nó rất ngoan, đúng, anh yên tâm đi…”



***

Tào Diệp sắc mặt không tốt đi về, vừa đi vừa uất ức tìm kiếm tờ một trăm tệ khi nãy mình tiện tay ném đi.

Cậu định dùng một trăm tệ đến phụ cận gọi xe taxi, qua chỗ bạn bè.

Nhưng mà, không tìm được.

Một trăm tệ kia đã biến mất không còn hình bóng, như thể chưa bao giờ tồn tại.

Tào Diệp cảm thấy bực bội, ngẩng đầu liếc nhìn già trẻ trai gái bận bịu tứ phía bên cạnh hẻm, lúc này đây đang cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn “Cậu chủ gặp nạn” tìm tiền khắp nơi trên mặt đất, hiếm lạ giống như xem kịch.

Biểu cảm trên mặt họ quá giống nhau, thế nên Tào Diệp nhất thời không đoán ra đến cùng là ai nhặt được tiền của mình, cậu đứng tại chỗ, lên tiếng không cao không thấp, cũng không biết là hỏi ai: “Ai nhặt được một trăm tệ của tôi?”

Đương nhiên không có ai mở miệng trả lời cậu. Có ngu mới thú nhận mình nhặt được tiền.

Tào Diệp dừng hai giây, cũng cảm thấy câu hỏi này rất ngớ ngẩn, câu giơ tay túm tóc mình một cái, mất hứng tiếp tục đi về.

Đi đến Lam Yến, Lương Tư Triết vẫn đứng ở cửa, Tào Diệp không biết những mặt tiền quán hàng bẩn thỉu hỏng bét và cổ xưa này có gì đáng nghiên cứu, chẳng lẽ đang căn cứ vào độ dày của cặn dầu phán đoán thời gian tồn tại của mỗi quán ư?

“Ê.” Cậu đứng bên dưới đá ven đường, hơi nâng cằm lên, cất tiếng gọi Lương Tư Triết đứng trên bậc thang.

Lương Tư Triết đang suy nghĩ lát nữa cơm tối ăn gì, sau khi nghe thấy tiếng gọi này, anh chậm rãi chuyển ánh mắt từ dãy mặt tiền kia lên mặt cậu.

“Đằng ấy có thấy ai nhặt được một trăm tệ của tôi không?”

Ánh mắt Lương Tư Triết dừng trên mặt cậu một lát, tích chữ như vàng mở miệng nói: “Không.”

“Nhọ quá… thôi,” Tào Diệp cảm thấy tiếp tục dây dưa với một trăm tệ kia đoán chừng cũng không có hồi kết, lại hỏi vấn đề tiếp theo, “Vậy đằng ấy có biết cây ATM ở gần đây không?”

“Không biết.”

Tào Diệp lại định mở miệng, lúc này bà chủ hấp ta hấp tấp chạy từ trong quán ra, cô lớn giọng, người chưa đến tiếng đã đến trước: “Đợi sốt ruột rồi đúng không? Sếp Trịnh đi rồi à?”

Tào Diệp bực mình “Ừm” một tiếng.

Bà chủ làm nghề này nhiều năm, bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện đã thẩm thấu vào mỗi một tế bào trong cơ thể, dễ dàng nhìn ra cậu không vui lòng ở đây, bèn đi lên phía trước thiện ý dỗ dành: “Đừng nhìn môi trường tầng một bình thường, tôi để lại cho các cậu là phòng tốt nhất chỗ chúng tôi, các cậu đi lên nhìn sẽ hài lòng, đi thôi hai anh đẹp trai…” Nói được nửa câu, ánh mắt thoáng nhìn thấy vali bị ngã cách đó không xa, “Ơ? Đó là vali của hai cậu hả?” Nói xong cô toan đi tới đỡ lên.



Tào Diệp sải bước chân trước cô một bước, cảm xúc không hề bị bà chủ thay đổi, trong giọng điệu vẫn không hăng hái cho lắm: “Là của tôi, để tôi tự đỡ.” Nói rồi cậu đi tới, cúi người cầm chỗ xách tay bên trên vali, xách nó lên đi lên bậc thang.

Cầu thang gỗ cũ kĩ phát ra tiếng kẽo kẹt theo từng bước chân, Tào Diệp đi phía trước nhất, Lương Tư Triết xách vali hành lý chậm hơn cậu hai bước, bà chủ đi sau cùng, ngẩng đầu nhìn hai thiếu niên bảo: “Tầng ba, căn phòng trong cùng.”

Tầng ba là nhà khách ẩn, giá cả rẻ, điều kiện rất tệ, người ở đây chỉ vì ham rẻ, có vài người thuê ở nhiều năm.

Hành lang không thông ánh sáng, chỉ dựa vào đèn trần thưa thớt lờ mờ trên đỉnh đầu tản ra ánh sáng yếu ớt, đưa mắt nhìn quanh, một cánh cửa gỗ cổ xưa trông đen ngòm, không hiểu sao hơi đáng sợ.

Hai cái vali kéo phát ra tiếng lộc cộc trên nền đá cẩm thạch nhân tạo, Tào Diệp giơ tay đẩy cánh cửa cuối hành lang ra, không đẩy được, cửa đang khóa.

“Chìa khóa ở chỗ tôi,” Bà chủ tăng tốc bước chân chạy đến, lấy chìa khóa từ trong túi ra, “Hôm nay vừa quét dọn sạch bóng,” Đang nói thì xoay chìa khóa mở khóa, cầm chốt cửa đẩy vào trong, “Vào nhìn xem thế nào?”

Căn phòng rất rộng, hướng phía nam, gần đến bảy giờ tối, trong phòng vẫn sáng sủa. Trang trí trong phòng tuy hơi đơn sơ, nhưng quả thật sạch sẽ gọn gàng, không ăn khớp với hoàn cảnh tầng dưới. Nếu không đẩy cửa tự mình đến xem, chỉ suy đoán từ điều kiện hành lang, không ai sẽ nghĩ đến căn phòng này lại rộng thoáng như vậy.

Tào Diệp dừng lại đứng ở cửa, Lương Tư Triết nghiêng người bước vào, dựa vali vào bên tường, sau đó đi trong phòng nhìn một vòng. Hai chiếc giường đôi trải ga trắng tinh, khe hở ở giữa đối diện với một chiếc TV treo tường không lớn, một mét bên cạnh là một chiếc tủ quần áo bốn cửa sơn bóng kém chất lượng dựa sát tường, vị trí gần cửa sổ bày một cái bàn gỗ vuông không lớn. Trừ cái đó ra, trong phòng không còn trang trí nào khác.

Cũng được, Lương Tư Triết nghĩ, tốt hơn tưởng tượng khi vừa mới bước vào rất nhiều.

Nhưng anh vừa ngẩng đầu, đối diện với Tào Diệp đứng ở cửa, đối phương hơi cau mày, chỉ thiếu điều viết câu “Cái nơi hủi gì thế này” lên mặt.

Tào Diệp muốn nói thẳng ra, nhưng thái độ của bà chủ trước mắt quá nhiệt tình, khiến cậu không đành lòng làm cụt hứng, thế là cậu miễn cưỡng nuốt lại câu nói đã vòng đến đầu lưỡi, đổi một cách nói uyển chuyển hơn: “Phòng đôi? Hai chúng tôi đều ở đây?”

“Đúng rồi,” Đối diện với con trai cao quý của Tào Tu Viễn, bà chủ cười làm lành nói, “Tiểu tổ tông, đây là căn phòng tốt duy nhất ở chỗ tôi, tôi đi đâu dọn ra căn thứ hai giống thế này cho cậu? Không tin đúng không? Tôi dẫn cậu đến sát vách nhìn xem, lấy sáng kém xa nơi này, diện tích căn phòng cũng rất nhỏ, nếu cậu vui lòng ở một mình ở đó, tôi cũng không ngăn cậu.”

Trên thực tế sắp xếp cho họ ở căn phòng này là Trịnh Dần nói ra trước, anh ta thật sự sợ Tào Diệp học cái xấu, ngộ nhỡ ngày nào đó Tào Diệp tâm huyết dâng trào dẫn gái về phòng thậm chí là ở chung, anh ta không có cách nào giải thích với Tào Tu Viễn được. Để cậu ở cùng phòng với Lương Tư Triết, không chắc Lương Tư Triết có chịu trông chừng cậu không, nhưng trên cơ bản có thể tránh được tình huống dẫn gái về phòng.

Mà về phần bà chủ, đương nhiên cũng không nói dối, Trịnh Dần thật sự ra tay hào phóng, nhưng đúng là điều kiện ở chỗ cô cũng có hạn, không dành ra được căn phòng thứ hai. Ngay cả căn phòng trước mắt này, cũng là tạm thời sửa lại từ phòng giường tầng cho tám người ở.

Tào Diệp thật sự ra ngoài nhìn thoáng qua căn phòng bên cạnh, chỉ một cái lướt mắt thôi, ý định ở phòng riêng của cậu đã bay sạch.

Bà chủ cũng không nói dối, phòng bên quá nhỏ, diện tích khoảng mười mét vuông, bị một cái giường ở giữa chiếm hơn nửa không gian, phòng vệ sinh ở trong góc trông chật chội đến đáng thương, người đứng ở bên trong tắm rửa hẳn cũng không xoay người được.

“Không lừa cậu đúng chứ?” Bà chủ đi theo cậu, “Biết các cậu đều cao quý nên đặc biệt dành ra một căn phòng tốt nhất của chúng tôi, tôi nói này tổ tông nhỏ, cậu ở tạm đi, tôi xuống lầu làm việc, các cậu tự dọn dẹp.”

Nói xong dẫn Tào Diệp ra ngoài và khép cửa lại. Lại đưa hai chiếc chìa khóa cho họ, không kéo dài thời gian nữa mà xuống lầu tiếp tục làm việc.