Chương 4

Tiếng đàn piano bỗng chốc ngừng lại, căn phòng trở nên tĩnh lặng.

Lâm Diệu Diệu bị cậu đè lên trên đàn piano, hơi thở nóng rực phả lên khuôn mặt của cô.

Một tay của cậu lần mò vào trong vạt áo rồi nắm lấy một bên ngực mềm mại của cô sau đó xoa bóp thật mạnh.

Hơi thở của cậu dồn dập: “Không ngờ vυ" của cậu lại to nhưng vậy….”

Chỉ mới nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái mà đầṳ ѵú của cô đã tiết ra sữa làm ướt đầu ngón tay của cậu.

“Để cho tôi mυ"ŧ nào….”

Gương mặt lạnh lùng của cậu chợt ửng hồng, đáy mắt cậu ngập tràn du͙© vọиɠ.

Cậu trực tiếp vén áo cô lên rồi rúc đầu vào nhìn đôi gò bồng đào to tròn, căng vểnh của cô, lúc này hai mắt cậu đã đỏ ngầu.

“Vừa mềm vừa to….to quá…”

Cậu dứt khoát vùi mặt vào khe ngực của cô, đôi môi khẽ mơn trớn đầṳ ѵú hồng hào đang dựng đứng lên, đầu lưỡi quét một vòng rồi ngậm vòng trong miệng, sau đó cậu bắt đầu bú ʍúŧ.

“A…nhẹ thôi…sướиɠ quá…”

Tay của Lâm Diệu Diệu vươn ra sau, bấm vào những phím đàn, thế là tiếng đàn chói tai, không có một quy luật nào vang lên.

Cô cong eo, ưỡn ngực mình lên khiến cho bầu ngực càng tiến sâu vào trong miệng của người đàn ông, trong miệng còn phát ra những tiếng rêи ɾỉ yêu kiều.

“Mυ"ŧ em ưm….mυ"ŧ vυ" em mạnh hơn đi….Hứa Tắc Ngôn…”

Lúc cái tên này bật ra khỏi miệng thì cô lập tức mở mắt ra.

Lại mơ thấy cậu rồi, lần này còn gọi tên cậu nữa.

Người đó là chàng trai cô không bao giờ với tới được, Hứa Tắc Ngôn.

Cô bất lực che đi khuôn mặt của mình, bỗng nhiên, giống như nhớ ra cái gì đó, cô vội vàng cúi đầu.

Chỉ thấy trước ngực ướt đẫm, cô lại chảy sữa rồi.



Không cần phải nói, chắc chắn là giấc mơ ban nãy khiến cho hooc môn của cô bị kí©h thí©ɧ.

Lúc này cô đành phải đỡ ngực đứng dậy, lấy máy hút sữa ra rồi bắt đầu hút sữa.

Sau khi hút xong, cô vội vàng thay quần áo nhưng bộ đồ lót duy nhất thì tối qua khi đi tắm cô đã tiện tay giặt sạch rồi.

Lúc này bộ đồ lót ren màu hồng nhạt đang phơi trên ban công ở bên ngoài, cô kéo cửa sổ sát đất ra, chỉ thấy sắc trời vừa mới sáng hơn một chút.

Biệt thự số 6 nằm ở tận cùng bên trong khu và gần một ngọn núi nhỏ.

Mặt bên đối diện với sông, nước sông trong tới mức thấy đáy, ánh nắng sáng sớm chiếu xuống mặt hồ lóng lánh nhìn đẹp đến nỗi không có từ ngữ nào có thể diễn tả được.

Nếu phải cách ly trong một căn phòng như thế này thì e rằng có rất nhiều người muốn tới đây cách ly.

Lâm Diệu Diệu hít sâu một hơi rồi vươn vai.

Bụi hoa tường vi leo hết lên ban công, cô cẩn thận liếc mắt nhìn một cái, thì ra hoa tường vi là leo từ vườn hoa phía dưới lên đây.

Bông hoa màu phấn trắng, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, dính đầy sương sớm, lúc này ánh mặt trời chiếu xuống khiến bông hoa tỏa ra tia sáng lấp lánh.

Đầu ngón tay của cô nắm lấy bông hoa, cô vốn định ngắt một bông nhưng lại cảm thấy không ổn nên cuối cùng cô chỉ khom lưng hít hà mùi hương thơm mê người của hoa.

Hôm qua cô cũng đã giặt sạch áo khoác ngoài, lúc này cô chỉ áo thun mà Tống Diễn đưa cho cô vào ngày hôm qua, vạt áo rất dài, nhưng không che được cái mông nhỏ vểnh lên của cô.

Trừ ngực to ra thì những những chỗ khác trên cơ thể cô đều nhỏ xinh, cái mông không to nhưng rất vểnh.

Lúc này sau cửa sổ sát đất ở ban công tầng ba, một người đàn ông mặc đồ đen đang ngẩng đầu uống nước chanh, anh cụp mắt xuống vừa hay nhìn thấy thiếu nữ ở tầng một. Từ góc của anh lại trùng hợp nhìn thấy cái mông trắng như tuyết, cong vểnh của thiếu nữ, hai chân thon dài trắng nõn đang vươn về phía trước, làn da trông cũng căng bóng, sạch sẽ.

Vì quá xa nên anh chỉ nhìn thấy khe thịt màu hồng nhạt ở giữa hai chân cô.

Yết hầu của người đàn ông trượt lên trượt xuống, đôi mắt dần trở nên thâm trầm.

Nhưng rất nhanh cô lại đứng thẳng người sau đó cô cầm lấy đồ lót phơi ở bên ngoài rồi đi vào phòng.

Lâm Diệu Diệu về phòng thay đồ lót, quần cô chưa giặt, áo khoác ngoài cũng chưa khô.

Thế là, cô nhét vạt áo thun màu trắng vào trong quần dài đen, sau đó nhanh chóng buộc tóc đuôi ngựa lên.



Lúc này ngoài cửa truyền tiếng bước chân, cô vội vàng đi ra ngoài.

Chỉ thấy bên cạnh bệ bếp có một bóng dáng cao lớn, lúc này Lâm Diệu Diệu ngơ ngác.

Rõ ràng là người đàn ông này nhìn vạm vỡ hơn Tống Diễn, nửa thân trên cậu để trần, trên bả vai còn vắt một chiếc không lông nữa.

Dường như cậu vừa mới tắm xong nên sau lưng còn có giọt nước trong suốt chảy xuống, giọt nước từ từ chảy theo cơ thể cường tráng của cậu.

“Chào anh” Cô chào hỏi cậu.

Cậu xoay người lại, gương mặt trẻ tuổi sạch sẽ, trông có vẻ chưa đến 20 tuổi, mày kiếm mắt sáng, khí thế bừng bừng.

Giây phút cậu nhìn thấy cô thì đôi mắt cậu lập tức sáng lên.

Đôi mắt sáng ngời, hốc mắt trông rất dịu dàng khiến người ta lập tức liên tưởng đến nai con trong rừng sâu.

Nai con cười với cô, hàm răng trắng sáng chỉnh tề lộ ra hơn nửa: “Chào chị, em là Lục Kiêu.”

Lục Kiêu nhiệt tình đưa tay về phía cô, Lâm Diệu Diệu chần chừ một lát, nhưng nhìn đôi mắt sáng long lanh như nai con kia thì ma xui quỷ khiến thế nào mà cô vẫn đưa tay ra. “Tôi là Lâm Diệu Diệu.”

Lòng bàn tay cậu to rộng và hơi ẩm ướt, lúc tay cô bị cậu nắm lấy thì cô không khỏi cau mày.

Lục Kiêu lập tức nhận ra điều này: “Xin lỗi, xin lỗi chị Diệu Diệu.”

Cậu đưa túi khăn giấy cho cô nhưng Lâm Diệu Diệu lại nghi ngờ hỏi: “Chị?”

Cô nhớ người bên quản lý nhà đá có nói chỗ này có hai sinh viên đại học S, lẽ nào Lục Kiêu là một trong hai người đó?

Lục Kiêu đứng thẳng người lên: “Vâng, em là sinh viên năm nhất khoa thể dục của đại học S.”

“Tôi là năm 2 khoa ngoại ngữ.”

“Vậy nên em gọi chị là chị không sai đúng không ạ?”

Lục Kiêu mỉm cười, khóe miệng cười nhếch mang theo ý tứ sâu xa.

“Chị ơi, em thấy chị quen lắm, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi không?”