Chương 1: Mạt thế đổ ập đến

Ngày 13 tháng 1 năm 20xx, hàng loạt thiên thạch từ trên trời giáng xuống, ôn dịch bùng nổ, toàn cầu có hơn 60% người bị nhiễm, những người đó đều chết hết, bệnh viện kín người.

Cùng lúc đó, điện, nước đều biến mất. Toàn thể con người lâm vào sợ hãi hoảng loạn.

Mỗi quốc gia đều có tổ chức duy trì trật tự, tổ chức cứu viện. Tất cả mọi người bị thông báo phải ở yên trong nhà, về chuyện mạt thế gần kề đang được truyền đến ồn ào huyên náo.

Hơn một tháng phải ở nhà khiến tinh thần của nhiều người xảy ra vấn đề, vô số người nhảy lầu tự sát, lương thực sắp hết cũng khiến cho nhiều người bị sốt và sau đó xuất hiện những người thức tỉnh dị năng, bọn họ đi ra ngoài để kiếm thức ăn.

Con người coi những người thức tỉnh dị năng là những đứa con được ông trời tuyển chọn.

Một tháng sau, ngày 13 tháng 2, những người chết lại một lần nữa sống lại. Các thiên tai như động đất, sóng thần, khô hạn, bão tuyết bùng nổ ở khắp mọi nơi. Cả thế giới phải đối đầu với tai nạn lớn nhất từ trước đến nay.

Điện bị cắt, mạng bị mất, nước cũng dừng, lương thực cạn kiệt... Các cơ cấu của các lĩnh vực không thể duy trì trật tự được nữa, và trật tự tan vỡ.

Mạt thế, chân chính tiến đến.

Ngày 13 tháng 3.

Một căn biệt thự bên trong, một chi đội ngũ đang ở phòng khách thảo luận.

Nhiễm một đầu hoàng mao tuổi trẻ nam nhân đứng lên, chỉ vào phòng phẫn nộ nói: “Loại phế vật này tiểu công chúa, nên quăng ra ngoài cho tang thi, bây giờ ai rảnh mà chăm sóc cô ta?!”

Thiệu Thần Nham bình tĩnh nói:

"Lý Lạp, bình tĩnh một chút, dù sao cô ấy cũng là em gái của Bảo Lâm."

Lý Lạp không hề vui vẻ, cậu ta khó chịu:

"Tôi cũng không nói sai mà, vốn dĩ là đồ phế vật, không có dị năng còn nghĩ bản thân mình là ai? Đã mạt thế rồi, chẳng ai chịu nổi cô ta đâu!"

Tiểu đội đội trưởng Thiệu Thần Nham cau mày.

Diệp Bảo Lâm đứng lên, thở dài hòa hoãn bầu không khí:

"Tớ đi xem em ấy, dù sao cũng là em gái của tớ, bố mẹ của em ấy vừa mất, bây giờ chúng ta lại bỏ rơi em ấy thì em ấy không thể sống nổi mất, thôi thì mang người đến căn cứ gần nhất là được."

Một nữ sinh có diện mạo thanh tú tên là Trương Tư Cầm, cô ta gầm lên:

"Chỉ là con gái của mẹ kế, cậu quản con nhóc đó làm gì?"

Diệp Bảo Lâm bất đắc dĩ: “Rốt cuộc cũng có quan hệ huyết thống.”

Nói xong, cô nàng đi đến chỗ cửa phòng đang bị đóng lại.

Trương Tư Cầm bĩu môi, không tiếng động nói: Dối trá, thánh mẫu.

Những người khác cũng rõ ràng có chút không cao hứng, xem ở Diệp Bảo Lâm mặt mũi thượng, cái gì cũng chưa nói, chỉ là dùng ánh mắt cau có nhìn chằm chằm cửa phòng.

Lý Lạp còn nghĩ đến việc chờ Diệp Hàn Sương ra thì sẽ răn dạy cô.

Mạt thế tiến đến, các nơi trật tự sụp đổ, hình thành một đám lớn nhỏ không đồng nhất căn cứ.

Bọn họ bởi vì đủ loại nguyên nhân, mạt thế tiến đến thời điểm đều ở Tứ Xuyên.

Tứ Xuyên có không ít căn cứ, trung tâm, cũng chính là lớn nhất, thuộc về phía chính phủ căn cứ kêu —— Xuyên Tỉnh căn cứ.

Bọn họ là lục tục tụ tập người, mạt thế quá nguy hiểm, bọn họ này đó dị năng giả cùng với người nhà hội tụ ở bên nhau, tạo thành một chi đội ngũ, cùng nhau đi trước Xuyên Tỉnh căn cứ tìm kiếm người nhà, hoặc là đến cậy nhờ Xuyên Tỉnh căn cứ.

Hôm trước, bọn họ đi theo Diệp Bảo Lâm đi bố của mình, đến thời điểm, lại phát hiện bố mình và với mẹ kế đã chết, chỉ có em gái kế còn sống.

Những người khác là không muốn quản, nhưng Diệp Bảo Lâm muốn mang em gái của mình đi cùng.

Nàng là nhất quý giá không gian dị năng giả, tuy rằng không gian rất nhỏ, chỉ có thể tồn trữ vật tư, thời gian tốc độ chảy cùng bên ngoài giống nhau, nhưng có còn hơn không, quan trọng nhất là đồ ăn, dị năng cho được đồ ăn vào trong để mang đi mang lại cũng trở nên quý giá.

Hơn nữa Diệp Bảo Lâm còn có mối quan hệ ái muội với đội trưởng mạnh nhất trong đội là Thiệu Thần Nham, ở trong đội, lời nói của anh rất có uy quyền.

Những người khác không có biện pháp ngăn trở.

Chỉ là đứa em gái Diệp Hàn Sương này của Diệp Bảo Lâm có bệnh quá nặng!

Trước kia ở nhà là tiểu công chúa, bệnh công chúa có trước cả khi mạt thế đến, lúc đấy đã nhiều người khó chịu với tính tình ẩm ương đó của cô nàng, càng đừng nói đến chuyện giờ đã xảy ra mạt thế.

Tiểu đội của bọn họ mới đặt chân ở căn biệt thự này vào hôm qua, bởi vì Diệp Hàn Sương không có dị năng nên bị an bài ở phòng khách, nhưng cô lại không muốn, nháo ầm ĩ muốn ngủ ở phòng ngủ, vì thế Diệp Bảo Lâm nhường phòng cho cô nàng.

Hôm nay buổi sáng bởi vì bị Lý Lạp bọn họ mắng, lại trốn đến trong phòng đi.

Bọn họ sắp xuất phát, cố tình Diệp Hàn Sương còn không có ra tới.

Đều mạt thế, ai còn quan tâm đến loại người có bệnh công chúa này nữa?!

“Gõ gõ ——” Diệp Bảo Lâm gõ cửa.

Bên trong không có người trả lời:

Cô nàng gọi một tiếng: “Diệp Hàn Sương?”

Vẫn là không có người trả lời.

Diệp Bảo Lâm nhíu nhíu mày.

Bọn họ cũng không biết, bên trong Diệp Hàn Sương đã thay đổi người.