Chương 12: Phu quân và huynh trưởng
Người Dịch: Diệp Lam Khuê
Về vấn đề tại sao ‘Quý ông Hoàn Hảo’(1) Yến Tư Thành có thể thích một Lý Viện Viện phì nhiêu và đơn giản, tại thời điểm rời khỏi chuyến tàu điện ngầm từ trường đại học ra trung tâm thành phố, Chu Tình đã hỏi đến lần thứ năm, cuối cùng đều bị Lý Viện Viện tỉnh bơ chuyển sang đề tài khác. Tuy không có đáp án mà bản thân mong muốn, Chu Tình vẫn cảm thấy mình và Lý Viện Viện trò chuyện rất vui vẻ.
Đợi đến khi hai cô gái đã dạo phố được một lúc, Chu Tình mới bừng tỉnh hiểu ra, dọc đường đi cô cứ bô bô nói một tràng, nhưng cô căn bản đâu phải là người nắm quyền điều khiển chủ đề câu chuyện đâu.
Mà hiện tại, cái nhận thức này cũng chẳng còn quan trọng, bởi vì Chu Tình vừa trông thấy quần áo, giày dép, có cả túi xách nữa.
Thích chưng diện là bản chất trời sinh của phụ nữ, bất kể là phụ nữ ở thời đại nào.
Ánh mắt Lý Viện Viện bất giác bị số lượng quần áo nhiều vô tận hấp dẫn. Lý Viện Viện thấy Chu Tình khi thì cầm cái áo giơ lên ngực, khi thì cầm cái quần dán lên chân, cô cũng bắt chước theo, chọn một món rồi làm điệu bộ áp nó vào người.
Quần áo nơi này, hoàn toàn không cần cắt vải đặt may, những thứ được bán ra đều là thành phẩm sao…
Có điều, như thế thì sao có thể vừa vặn…Độ rộng vai không chênh lệch nhiều, nhưng vòng ngực quá nhỏ, chiều dài tương đối ổn, nhưng chắc phải xén bớt một miếng thịt thật to trên cái bụng mới có thể mặc vào…
Chu Tình nhìn cô:
“Cậu thích cái này hả, kiểu dáng không tệ, để mình giúp cậu tìm coi có cỡ lớn hơn không.” Mấy đầu ngón tay của cô nhanh chóng thọc vào giá áo lùa qua lùa lại, “Aizz không có, lớn nhất cũng chỉ có cỡ L.” Cô lấy một cái ướm lên người Lý Viện Viện, “Không được, coi bộ vẫn hơi chật.”
Lý Viện Viện giựt giựt cái áo:
“Chỗ này không thể cắt may dựa theo vóc dáng sao?
Chu Tình lườm cô một cái:
“Cậu nói thử xem được hay không…Cậu thấy mình mặc cái này thì có bị đen không?”
Lý Viện Viện trả lời, sau đó lại quay về phía đủ loại quần áo xinh đẹp, khoa tay múa chân lựa mấy món, cuối cùng hết hy vọng nhận ra, quần áo ở đây quá nhỏ, cô mặc không vô.
Nhưng hoa văn này thật sự rất là đẹp đó, nếu là cô của trước đây, nhất định sẽ vừa…
Lý Viện Viện lắc lắc đầu, nhìn chính mình bên trong tấm gương lớn, quần bò áo tay ngắn vô cùng giản dị, dáng người tuyệt đối hoa lệ đấy nhé. Cơ thể từ trên xuống dưới đều bằng nhau, với cái bụng là điểm nhấn cao nhất(2), từ cổ đến mắt cá chân có thể vẽ ra một hình cung có độ cong hoàn mỹ. Tuy những người ở đây năm lần bảy lượt cường điệu rằng tròn trịa mượt mà như thế này thật khó coi, nhưng với quan niệm nét đẹp truyền thống của Lý Viện Viện, cô vẫn cảm thấy bản thân hiện tại không có chỗ nào là không tốt.
Cô nghĩ cô nên hòa nhập vào tập quán của thời đại này để sinh tồn, nhưng không cần thiết vì ánh mắt của người khác mà đón nhận khiếu thẩm mỹ của bọn họ.
Thân thể cường tráng, gương mặt phú quý, đây là những thứ trước kia cô hằng mơ ước nhưng cầu không được. Chính vì vậy, trời cao đã ban cho cô, cô phải quý trọng, làm người thì không nên nửa vời, cũng không thể đòi hỏi quá nhiều.
Chu Tình mua xong hai bộ quần áo, hứng thú mua sắm vẫn không được tiêu trừ, ngược lại càng tăng mạnh, tiếp tục kéo Lý Viện Viện đi sắm thêm một chiếc váy và một đôi giày. Thấy tay mình cầm không xuể, Chu Tình chồng hai cái túi đưa cho Lý Viện Viện để nhờ cô xách hộ.
Lý Viện Viện chớp mắt mấy cái, sau đó mới nhận lấy túi đồ từ tay Chu Tình.
Giúp người khác xách đồ, đây có lẽ là…lần đầu tiên.
Chu Tình đi dạo đến mệt lử, ầm ĩ kêu đau chân. Sau khi vào một tiệm thức ăn nhanh ngồi nghỉ, Chu Tình xua tay nói:
“Viện Viện mua giúp mình một ly Cola, mình sắp chết mất thôi, chân mình muốn gãy luôn rồi.”
Lý Viện Viện ngây ra nhìn cô trong chốc lát mới cầm bóp tiền đi mua Cola.
Làm chân chạy việc vặt giúp người khác mua đồ, đây…cũng là lần đầu tiên.
Thời điểm xếp hàng liên tục bị người phía sau đùn đẩy, sắp đến lượt lại bị một kẻ từ đâu nhảy ra chen hàng, trả tiền mua đồ ăn, còn phải tự mình mang về, những thứ này…đều là lần đầu tiên.
Cô bưng mâm thức ăn trở lại bàn, Chu Tình vừa lướt Weibo vừa lơ đễnh cầm ly Cola bắt đầu uống.
Lý Viện Viện lại có vẻ ngẩn ngơ, Chu Tình đảo mắt nhìn qua:
“Cậu sao thế?”
“Có một loại…”, Lý Viện Viện khẩy nhẹ vài giọt nước đọng bên ngoài ly Cola của Chu Tình, “Có một loại cảm giác giống như chỉ đến ngày hôm nay cuộc sống mới thực sự bắt đầu.”
Chu Tình thậm chí chẳng buồn nhấc mắt:
“Cậu lại nhìn thấy nỗi buồn của nắng(3) sao? Đại tài nữ khoa văn học của chúng ta đang định sáng tác thơ ca gì gì đó ngay bây giờ hả?”
Kỳ thực Lý Viện Viện đúng là rất muốn làm thơ, nhưng sau khi quan sát tiệm thức ăn nhanh ồn ào náo nhiệt, cô cầm ly Cola hút một hơi, để cho thứ hương vị kí©h thí©ɧ ấy tràn ngập khắp khoang miệng:
“Không làm được.”
Cuộc sống như thế và việc ngâm thơ viết văn dường như không quá ăn khớp với nhau, có lẽ cô chỉ cần tham dự vào cách thức sinh hoạt của bọn họ là tốt rồi.
Cho đến thời điểm hiện tại, ngày thứ năm từ lúc cô đến nơi đây, Lý Viện Viện rốt cuộc cũng có được một chút cảm giác chân thực rằng bản thân đang sống tại một thế giới khác. Hoặc là, bởi vì Tư Thành không ở bên cạnh, không ai chìu theo những thói quen cũ của cô hay đối xử với cô như kiểu trước kia nữa.
Điện thoại di động của Lý Viện Viện đột nhiên rung lên, cô lấy ra xem thử, là Yến Tư Thành gọi tới:
“Tư Thành.”
Ánh mắt của Chu Tình đang ngồi đối diện bỗng dưng sáng rực, dán cứng ngắc vào Lý Viện Viện.
“Điện hạ, ta học xong rồi…” Giọng nói của Yến Tư Thành nghe giống như có vài phần suy kiệt, hẳn là đã học đến mệt lử, “Ngươi muốn ăn cái gì không, để ta mang về.”
“Ta…”
Hắn chỉ mới thốt ra chữ đầu tiên thì đứa bé ngồi gần Lý Viện Viện đột nhiên gào khóc, la ầm lên đòi ăn cánh gà. Lý Viện Viện nghiêng người, tận lực tránh khỏi tiếng ồn:
“Hôm nay ta và Chu Tình ra ngoài dạo phố. Ta có để tờ giấy nhắn tin trên bàn đó.”
Cô nói xong, bên kia nửa ngày cũng không có phản ứng.
Lý Viện Viện cầm chiếc di động xem xét một chút, màn hình đen thui, mặc cho cô bấm thế nào cũng không sáng.
Chu Tình nhìn lướt qua, vẻ mặt thất vọng hơn Lý Viện Viện nhiều:
“Hết pin rồi?”
Hết…pin?
“Chắc thế.”
“Trời đất, cậu đi ra ngoài thì tại sao không chịu sạc đầy pin điện thoại trước hả! Mình còn muốn nghe chuyện(4) mà!” Chu Tình cắn ống hút, hơi buồn bực, “Nói đi, cậu thực sự không cặp với Yến Tư Thành sao?”
Lần thứ sáu…
Lý Viện Viện trầm mặc không đáp, Chu Tình tiếp tục hỏi:
“Vậy hai ngày nay cậu ngủ chỗ nào? Chắc không phải ở cùng với cái tên Tiểu Bàn gì gì kia đi, tên cậu ta căn bản nghe không ra tí thiện cảm nào cả. Có thể có cái tên chính thức nào đó không?”
“Mình nhớ cậu ấy họ Giang.”
“Không biết tên luôn? Những cái khác thì sao, chuyên ngành nào, bao nhiêu tuổi, đang học cái gì? Tính cách thế nào, thích cái gì, có bạn gái chưa?”
Gặp phải nguyên một hệ thống câu hỏi như thế, Lý Viện Viện ngớ ra:
“Không biết.”
Lý Viện Viện xác thực chưa hề truy hỏi tên thật của Tiểu Bàn, càng không cần nói đến việc biết thêm những điều còn lại.
Chu Tình ngả người dựa vào lưng ghế:
“Vậy cậu thích cái gì ở cậu ta?!”
“Có lẽ là…nhất kiến chung tình.”
Chu Tình bĩu môi:
“Tuy không biết Tiểu Bàn của cậu là cái dạng gì, nhưng mà chỉ nghe tên thôi mình đã thấy xác suất cậu nhất kiến chung tình với Yến Tư Thành lớn hơn nhiều rồi.”
Lý Viện Viện nhấp một hớp Cola, cuối cùng cho vấn đề này một câu trả lời trực tiếp:
“Mình và Tư Thành hoàn toàn không có khả năng.”
Chu Tình cảm thấy kỳ quái:
“Tại sao? Cậu sợ Yến Tư Thành không thích cậu à? Hay cậu không thích Yến Tư Thành?”
“Không liên quan tới mấy thứ này, chỉ là…”
Chỉ là…cái gì?
Ngay cả Lý Viện Viện cũng không giải thích được…
Từ nhỏ đến lớn, trong hoàn cảnh sống của Lý Viện Viện, chưa từng có ai nói cho Lý Viện Viện biết cô và Yến Tư Thành còn có khả năng trở thành vợ chồng. Cô luôn không được sủng ái nhưng vẫn là một công chúa, thân phận đặc thù khiến đối tượng hôn nhân của cô chỉ có thể là vương công quý tộc hoặc hoàng thân quốc thích. Nếu người nào dám to gan tùy tiện nghị luận về hôn sự của công chúa, thậm chí đồn đãi xằng bậy rằng cô và trưởng thị vệ có tư tình, kẻ đó sẽ bị chém đầu để đền tội, nói không chừng còn liên lụy Yến Tư Thành phải chịu hình phạt nặng nề, lưu đày biên cương.
Yến Tư Thành của cô, quả thật không giống với những người hầu khác, bởi vì hắn là người bạn từ nhỏ cùng cô trưởng thành, lại lớn hơn cô năm tuổi, nhiều lúc cô dùng thái độ đối với huynh trưởng để đối đãi hắn. Yến Tư Thành là người nhà, nhưng cô không hề nghĩ tới chuyện hắn sẽ trở thành người chồng mà cô tôn trọng(5).
Yến Tư Thành hình như cũng chưa từng có ý nghĩ này thì phải.
Lý Viện Viện than một tiếng:
“Tóm lại chính là, hoàn toàn không có khả năng.”
Chu Tình cắn ống hút, thở dài vô cùng tiếc nuối:
“Thế thì Tĩnh Ninh sẽ thất vọng chết mất. Nếu hai người các cậu ở cùng nhau thì tốt biết mấy, nhất định sẽ thành câu chuyện hoàng tử và cô bé Lọ Lem đó.”
Hoàng tử…và cô bé Lọ Lem ư…?
Lý Viện Viện cười cười không đáp.
Dạo phố đến ba giờ chiều, Lý Viện Viện tiếp tục theo Chu Tình vào một cửa hiệu mỹ phẩm, Chu Tình đi mua kem lót(6), Lý Viện Viện thì bắt đầu đi vòng quanh quầy trưng bày xem phấn má hồng, xem đến mẫu phấn màu đỏ phi tử được trộn thêm bột vàng lóng lánh, Lý Viện Viện vừa trông thấy nó liền đứng bất động tại chỗ.
Ngày trước cô thường xuyên phát bệnh, sắc mặt luôn nhợt nhạt, cho nên phấn hồng là thứ cô thích nhất. Cô tự xưng rằng bản thân đã dùng qua mọi loại phấn tốt nhất của Đại Đường, nhưng trước giờ vẫn chưa thấy loại sản phẩm nào lấp lánh như vậy. Cô chẳng cần thử, lập tức xoay người căn dặn:
“Giúp tôi gói lại cái này.”
Nhân viên bán hàng lại in một tấm phiếu đưa cho cô.
Lý Viện Viện ngốc một hồi mới hiểu ra, đây là thủ tục mua hàng hóa.
Đi dạo hơn nửa ngày, trong tay rốt cuộc có thể xách lên món đồ thuộc về mình, Lý Viện Viện thật vui vẻ. Hôm nay được thử nghiệm quá nhiều ‘lần đầu tiên’ của đời người, tất cả đều khiến cô cảm thấy đặc biệt mới mẻ.
Nhưng nhìn bóp tiền của Yến Tư Thành, Lý Viện Viện suy nghĩ, cô không thể để Yến Tư Thành nuôi hoài như vậy, tốt xấu gì ngày trước việc phân phát tiền lương cho hạ nhân trong phủ công chúa đều dựa vào cô, cô nuôi dưỡng bọn họ rồi mới an tâm thoải mái để bọn họ hầu hạ, lần này tuyệt đối không thể làm ngược lại.
Cô nhất định phải tìm một biện pháp kiếm tiền.
Chu Tình mua xong kem lót liền quay lại, trông thấy nhãn hiệu trên chiếc túi giấy Lý Viện Viện giữ trong tay, rõ ràng hơi sửng sốt:
“Mẹ nó, cậu lượm được của cải từ trên trời rơi xuống à(7)!”
Lý Viện Viện đoán chừng thứ này đã vượt quá mức tiêu xài của “Lý Viện Viện” trước kia. Lúc ở Đại Đường, cô hoàn toàn không có khái niệm đối với tiền bạc, hiện tại đổi sang cái thời đại dùng ‘giấy’ để mua đồ thì càng mù tịt, nhưng sau khi Chu Tình thốt ra câu đó, Lý Viện Viện âm thầm ghi nhớ kỹ trong lòng, thứ này rất quý, cho nên sau này không được mua những loại sản phẩm như vậy nữa.
Không đợi Chu Tình tiếp tục phát biểu ý kiến, điện thoại di động của cô vang lên, Chu Tình đem đống đồ trên tay nhét hết vào ngực Lý Viện Viện, tay chân luống cuống bắt điện thoại:
“Trương Tĩnh Ninh, không phải cậu đang trên lớp sao?”
“Ông trời của tôi ơi! Chu Tình, Lý Viện Viện có ở bên cạnh cậu không?!”
Chu Tình ngẩn ra:
“Có đây.”
“Yến Tư Thành nhà nó tìm người tìm tới điên rồi, lão tử đang ngồi học trong lớp thì bị lôi ra ngoài đó! Mình chắc chắn sẽ bị giáo sư hận chết! Cậu chuyển máy cho Lý Viện Viện mau lên! Ê anh đừng gấp, đừng cướp điện thoại của tôi mà…”
Tiếng nói nhỏ dần, điện thoại bên kia đã đổi chủ:
“Alô?”
Một giọng nam khá trầm thấp truyền đến, Chu Tình nhìn Lý Viện Viện tròn trĩnh đứng trước mặt, có chút phản ứng không kịp.
Giọng nói sốt ruột bên kia liên tục truyền đến:
“Thiên Ninh? Người đang ở đâu? Ta tới đón người.”
Trong nháy mắt, Chu Tình thấy Lý Viện Viện đang ôm một đống đồ trông càng tròn hơn, nhất thời có chút ngây ngẩn:
“Cậu ấy đang ở cạnh tôi, anh đợt chút.”
Chu Tình lại luống cuống tay chân ôm lấy đống đồ từ trong lòng Lý Viện Viện, sau đó đưa điện thoại cho cô:
“Mẹ nó, cậu còn nói các cậu không có tư tình, quỷ ông quỷ cụ cũng không tin.”
Lý Viện Viện không nói tiếng nào, thành thành thật thật nhận máy:
“Alô?”
“Thiên Ninh!”
Tiếng gọi dường như vừa phá tan mây đen vạn dặm, giọng nói của Yến Tư Thành cùng với một tràng chửi bới văng tục của Trương Tĩnh Ninh lọt vào tai Lý Viện Viện:
“Người ở chỗ nào? Có thể sẽ gặp nguy hiểm, ta tới đón người.”
“Tư Thành.”
Lý Viện Viện né tránh ánh mắt đang híp lại đánh giá của Chu Tình, bước qua một bên.
“Ta chỉ là ra ngoài đi dạo, không có chuyện gì, hồi nãy điện thoại hết pin nên không thể nói tiếp với ngươi. Nhưng mà sáng sớm ra cửa ta có để lại tờ giấy trên bàn, ngươi có nhìn thấy không?”
Yến Tư Thành nín thinh, hiển nhiên là hắn không nhìn thấy.
Yến Tư Thành tan học liền gọi cho Lý Viện Viện, nhưng vừa nghe đến tiếng gào khóc từ bên cô truyền lại thì đã cúp máy, tiếp đó bất luận hắn cố gắng thế nào cũng không gọi được, trong lòng Yến Tư Thành đều gấp đến phát hỏa, làm sao còn thời gian về nhà đọc tờ giấy Lý Viện Viện lưu lại. Thật vất vả trải qua thiên tân vạn khổ tìm tới Trương Tĩnh Ninh, bấy giờ mới nhận được tin tức của Lý Viện Viện.
Trương Tĩnh Ninh ở phía sau nói thêm vào:
“Xác nhận rồi ha! Yên tâm rồi ha! Chỉ là ra ngoài chơi, không có chuyện gì ha! Bây giờ vẫn còn nhiều thời gian mà, anh có cần tới nỗi như vậy không?! Anh nhanh trả di động cho tôi, tôi phải về lớp học đó! Anh có nhìn thấy mặt giáo sư lúc anh lôi cổ tôi ra ngoài không?! Ổng nhất định sẽ đánh rớt môn này của tôi, anh có tin tôi đem bán Lý Viện Viện nhà anh ngay tức khắc không hả?!”
Cúp điện thoại xong, Lý Viện Viện liền đón lấy ánh mắt đánh giá của Chu Tình.
“Ha ha.” Chu Tình cười khẽ, “Tối nay về phòng ngủ một chuyến đi, chúng ta cần đàm luận nhân sinh thật kỹ lưỡng nha.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ta bổ sung xong lại phải ra ngoài rồi ~
(1) Nguyên văn: cao phú soái (cao: tài giỏi, phú: giàu có, soái: đẹp trai) – nghĩa theo ngôn ngữ mạng: Mr. Perfect.
(2) Ý văn: vòng bụng là bự nhất, có độ cao trội hơn mấy vòng còn lại – hãy tưởng tượng, Viện Viện mà nằm ngửa thì body nhìn như 1 ngọn đồi, đỉnh đồi là cái bụng á!
(3) Nguyên văn: dương quang minh mị ưu thương (dương quang minh mị: ánh mặt trời tươi sáng/ tươi đẹp)
(4) Nguyên văn: thính thính bát quái (hóng chuyện nhảm)
(5) Nguyên văn: cử án tề mi – nâng khay ngang mày; vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)
(6) Kem lót: makeup base, lớp kem cơ bản/ đầu tiên khi trang điểm, dùng trước foundation.
(7) Nguyên văn: phát cái gì hoành tài – hoành tài: tiền tài từ trên trời rơi xuống, của cải bất hợp pháp/ không chính đáng