Chương 23: Mạc Văn Hành

Tóc tôi như dựng đứng hết cả lên rồi!

Giọng nói kiều mị của sư muội, đối với những người con gái khác thì rất bình thường, nhưng đối với sư muội thì lại không bình thường một chút nào cả.

Còn nữa, lúc này trong phòng còn có thêm một tiểu nữ quỷ nữa chứ?

Nếu là bình thường, nhất định sư muội đã phát hiện được ra ngay có điều gì đó không bình thường rồi, hiện tại nhiệt độ trong phòng đã giảm đi mấy độ, vậy mà sư muội không hề hay biết.

Vốn dĩ sư muội bát tự toàn dương, tuy không có âm dương nhãn, nhưng mà độ linh mẫn của sư muội còn cao hơn tôi nhiều, vậy mà sư muội không hề phát giác ra tiểu nữ quỷ, điều này khiến cho tôi thực sự rất lo lắng.

Tôi vô cùng lo lắng, rốt cuộc là như thế nào đây?

Một lát sau thì sư muội đã dọn xong cơm, sư muội tự tay đơm cho tôi một bát cơm.

Tôi kinh sợ vội đưa tay nhận lấy.

Tôi có thể nhìn vào ngọn đèn mà thề! Bao nhiêu năm nay đều là tôi đơm cơm cho sư muội, vậy mà sư muội đôi khi còn vùng vằng chuyện đơm ít đơm nhiều. Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây, sư muội lại đi đơm cơm cho tôi, hỏi làm sao tôi không kinh sợ cơ chứ?

Sư muội chỉ mỉm cười, hai chúng tôi bắt đầu ăn cơm.

Sư muội không hề nhìn thấy, cách chỗ cô ta chỉ chưa đầy một mét, còn có một tiểu nữ quỷ, nó đang chống tay vào cằm, đôi mắt lanh lợi của một bé gái đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của sư muội.

Nếu như sư muội trông thấy cảnh tượng này, nhất định sư muội không thể ăn uống một cách ưu nhã như thế được!

Chờ đã, ưu nhã?

Tôi kinh hoàng đưa mắt nhìn sư muội.

Tôi nhận thấy, mỗi một động tác của sư muội lúc này trông giống như mọt khuê nữ đài các, miếng cơm đưa vào miệng được nhai chầm chậm từ tốn, không hề phát ra một tiếng động nào.

Trong đầu tôi hiện ra những động tác ăn uống của sư muội ngày trước. vừa ngồi xuống mâm, nếu là những thứ thức ăn mà sư muội thích, đôi đũa trong tay của sư muội múa như bay, ăn còn nhanh hơn cả tôii, ăn xong còn có một điệu bộ rất thục nữ, đó là lấy tay xoa bụng than thở, no quá!

Nhưng mà người con gái đang ngồi trước mặt tôi lúc này lại quá thục nữ, đúng như hình tượng mô phạm trong sách giáo khoa.

Tôi ngồi ăn cơm mà không cảm nhận được hương vị của thức ăn, tôi quay sang nhìn tiểu nữ quỷ, tôi phát hiện ra nữ tiểu quỷ cũng đang nhìn tôi lắc đầu, cô bé biểu thị không nhận ra điều gì bất thường.

Trong lòng tôi nặng trĩu, tôi ý thức được sự việc còn phức tạp hơn cả tôi tưởng tượng, ngay đến nữ tiểu quỷ cũng không nhận ra có thứ tà vật nào, nhất định là không có liên quan gì đến âm khí hay những thứ tương tự, vậy thì rốt cuộc sư muội bị làm sao vậy?

Tôi đặt tay dưới gầm bàn ra hiệu, nử tiểu quỷ hiểu được ý tôi, nó hóa thành một đạo hồng quang chui vào trong áo tôi, bởi bên tróng áo tôi có hình người bằng giấy, đó là nơi mà nữ tiểu quỷ trú ngụ.

Nữ tiểu quỷ đã bị mất đi đa phần trí nhớ, ngay cả tên của nó nó cũng đã quên, tôi phải đặt cho nó một cái tên khác chứ chẳng nhẽ lại cứ gọi nó là tiểu nha đầu? Một nữ tiểu quỷ xinh xắn dễ thương như vậy, nhất định phải đặt cho nó một cái tên đẹp mới được.

Thu lại tư duy, tôi và một miếng cơm vào trong miệng, sau đó tôi cất tiếng hỏi sư muội: Phương Nhu, ta thấy muội má đỏ hồng, thỉnh thoảng lại cười ngây ngốc, chắc sư muội có chuyện vui gì phải không? Có phải đã có người con trai nào đó đang theo đuổi muội? Cho nên muội......!

Tôi thử hỏi thăm dò, tôi phát hiện ra má sư muội lập tức đỏ bừng lên như một quả hồng chín.



Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy sư muội đỏ mặt, bình thường sư muội giống như một nam tử, làm gì có điệu bộ bẽn lẽn xấu hổ kia?

Thấy điệu bộ bẽn lẽn xấu hổ của sư muội, trong lòng tôi lại càng thêm lo lắng.

Chẳng lẽ thực sự đang có một người con trai theo đuổi sư muội? trông khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc của sư muội, đó khẳng định là sư muội đã có bạn trai rồi, cho nên mới thay đổi đến như vậy! Chẳng lẽ sức mạnh của tình yêu mạnh đến thế hay sao? Tôi không sao có thể tin tưởng được!

Sư huynh, kỳ thực......!

Tiểu sư muội buông bát xuống, trên khuôn mặt biểu lộ sự căng thẳng.

Loại biểu tình này tôi chưa bao giờ thấy ở sư muội, một cảm giác rất khó chịu dâng lên trong lòng, nó giống như vừa mới nuốt phải một con ruồi nhặng vậy. Xong tôi vẫn phải nén lại chờ nghe sư muội nói tiếp.

Ha ha ha, sư muội đã lớn rồi, bắt đầu biết xấu hổ rồi, không biết sư muội có điều gì đang giấu diếm ở trong lòng vậy? Nếu sư muội không muốn nói, sư huynh sẽ không ép muội phải nói.

Tôi lấy lùi làm công, để thăm dò phản ứng của sư muội.

Quả nhiên, câu hỏi của tôi đã có tác dụng.

Sư huynh, không phải là như vậy, có việc gì muội giấu giếm huynh đâu? ... sư huynh thật đáng ghét!

Lúc này đôi má của sư muội càng ửng đỏ, một cảm giác hạnh phúc đang từ từ xuất hiện trên khuôn mặt của sư muội.

Trong lòng tôi càng trầm trọng thêm.

Cảnh tượng ngày trước hiện lên trong đầu tôi, ngày trước, sư phụ hy vọng tôi và sư muội lớn lên sẽ trở thành một đôi vợ chồng, nhưng mà như tình trạng hiện nay, hiển nhiên sư muội đã có ý trung nhân rồi, đáng tiếc lại không phải là tôi. chuyện vợ chồng có lẽ không thực hiện được nữa rồi....., ôi! Chẳng lẽ ngũ biệt tam khuyết đã bắt đầu có

hiệu lực với tôi, chẳng lẽ tôi sẽ lại cô đơn cả đời giống như sư phụ?

Nghĩ đến cảnh một mình cô độc đi hết cả một cuộc đời, có khi còn không được như sư phụ, bời vì sư phụ dù sao còn có hai chúng tôi, nghĩ đến đây, một viễn cảnh vô cùng thê lương hiện lên trong đầu tôi.

Thu lại cảm xúc, tôi cười nói với sư muội: Ôi chao, nhìn sư muội kìa, rõ ràng là sư muội đang xấu hổ, sư muội hãy nói đi, bất luận là sư muội thích ai, sư huynh cũng đều chúc phúc cho sư muội!

........Có điều, sư muội vẫn còn nhỏ tuổi, suy nghĩ còn chưa chín chắn, có những việc sư muội chưa thể tự quyết được, cho dù người ta có thề non hẹn biển, sư muội đừng nên nghe theo......!

Thực sự tôi chỉ có thể nói được đến thế, bởi vì chỉ cần nghe thấy trong lòng sư muội đã có hình bóng của một người đàn ông khác, tôi đã cảm thấy đau lòng rồi.

Câu nói sau cùng đã nói lên tình cảm của tôi, tôi không muốn cho bất kỳ người đàn ông nào đến gần sư muội của tôi.

Sư huynh thật đáng ghét! Muội đâu có phải là một người con gái như thế......, nhưng dù sao cũng cám ơn sư huynh......!

Sư muội mắng tôi một câu, sau đó đôi mắt rơm rớm nước mắt, cảm xúc của sư muội chuyển biến gần giống như Lâm Đại Ngọc rồi, thực sự sư muội đã khiến cho tôi trợn mắt trợn mũi, không biết phải nói gì hơn.

Sư muội đừng bày ra cái bộ dạng đó có được không? Tôi chỉ muốn hét lên như vậy, có điều nghĩ đến sự tình có lẽ rất phức tạp, tôi chỉ có thể nín nhịn.

Sư huynh, người ta đối với muội rất tốt, người đó chính là chủ cửa hàng nơi muội làm việc, anh ta tên là Mạc Văn Thành!

Ý muội nói là chủ cửa hàng bán thức ăn nhanh, nơi muội làm việc? Tôi truy hỏi, nghĩ đến người chủ cửa hàng nơi sư muội làm việc, tôi không hề có ấn tượng gì, tôi chưa bao giờ gặp anh ta.



Đúng là anh ta, sau khi anh ta tốt nghiệp đại học, gia đình anh ta đã bỏ tiền ra, anh ta đã mua một căn nhà mặt đường....., sư huynh, đó không phải là một quán anh nhanh, đó là một cửa hành ăn nhanh kiểu ý truyền thống! sư muội Phương Nhu nhấn mạnh.

Tôi nghe mà chỉ muốn bật cười, cái gì là quán ăn nhanh truyền thống kiểu ý? Cứ gọi nó là cửa hàng ăn nhanh có được không? Chỉ là một quán ăn mạo danh tên, sao sư muội lại nói tốt cho anh ta như vậy?

Trong lòng tôi vô cùng chua xót.

Sư muội nói đúng, đó chính là một cửa hàng ăn nhanh truyền thống của ý! Mạc Văn Thành quả là người rất có bản lĩnh, năm nay anh ta bao nhiêu tuổi rồi? tôi tiếp tục hỏi.

Mạc Văn Thành năm nay 25 tuổi! Sư muội thấy tôi thay đổi sắc mặt, sư muội vội nói: Tuổi tác của anh ta lớn hơn muội không bao nhiêu, có điều anh ta rất có trách nhiệm, anh ta đối với muội cũng rất tốt. anh ta luôn chăm sóc muội, muội đang định chấp nhận anh ta.....!

Khi nói những lời này, sư muội cúi gằm mặt xuống, trên khuôn mặt thoáng rạng ngời hạnh phúc, hai tay vân vê gấu áo.

Trông điệu bộ của sư muội như vậy, chứng tỏ là trong lòng sư muội từ lâu đã có anh ta, lần này sư muội định thương lượng với sư huynh, hay là thông báo cho sư huynh đây?

Trong lòng tôi thầm nói, nhưng trên khuôn mặt tôi không hề biểu hiện ra, có điều tôi bắt đầu có ý đối địch với Mạc Văn Thành.

Loại cảm giác của tôi lúc này không khác gì bảo vật trên tay tôi bị người khác đoạt mất, lúc này đây tôi thực sự rất muốn đánh người.

Anh ta lớn hơn sư muội bảy tám tuổi, sư muội...., mà thôi, đây là cuộc sống của sư muội, tôi không muốn nói nhiều, có điều tôi phải tìm gặp anh ta, tôi muốn cảnh cáo anh ta, chừng nào chưa đến ngày tân hôn, tuyệt đối không được động đến dù là cái móng tay của sư muội, nếu không...hừ! tôi nghiến răng nắm chặt nắm đấm.

Sư muổi mỉm cười nói: sư huynh yên tâm, anh ta là một người quân tử!

Có mà ngụy quân tử! tôi thầm nghĩ. Tôi tiếp tục hỏi: bao giờ thì sư muội cho huynh gặp được anh ta?

Hai ngày nay được nghỉ, ngày mai anh ta rảnh rỗi, hay là muội sắp xếp trưa ngày mai huynh gặp anh ta có được không? Sư huynh, huynh là người thân duy nhất của muội, việc này sư huynh nhất định phải quan tâm rồi, nếu huynh không đồng ý tiếp nhận anh ta, muội sẽ từ chối anh ta....! Phương Nhu nắm chặt tay biểu lộ sự quyết tâm.

Có điều tôi biết, những lời nói này đều là giả, bởi khi một người con gái đã thích một người con trai, sư muội đâu cần để ý đến cảm xúc của tôi.

Một bữa cơm cứ thế là trôi qua, tôi đề cập với Phương Nhu việc tôi đã chính thức bước vào nghề, nhưng mà ngay cả một nữ tiểu quỷ đang ở trong nhà, Phương Nhu còn không thèm để ý đến, lẽ nào cô ta để ý đến chuyện tôi chính thức bước vào nghề ư? Tâm tình của sư muội còn đang ở chỗ Mạc Văn Thành, tôi không hề nhận nhầm.

Tôi đem ba lô từ ngoài cửa vào trong nhà, sau đó lấy ra một vạn đồng cùng với hơn chục đạo phù cho vào trong túi quần, đương nhiên kiếm gỗ đào thì không thể mang đi, cho nên tôi đem cất nó vào trong phòng ngủ.

Sau đó tôi nói với sư muội, tôi có việc phải đến công ty chuyển phát nhanh có việc, buổi chiều tôi sẽ quay trở về, sau đó tôi sẽ cùng sư muội ăn cơm tối.

Sư muội Phương Nhu lập tức gật đầu đồng ý, sau đó sư muội đi thu dọn bát đũa. Bình thường những việc này đều là do tôi làm, điều này khiến cho tôi càng thêm lo lắng.

Tôi bước ra khỏi nhà và gọi một chiếc xe taxi, tôi bảo người lái xe chở tôi đến quán ăn nhanh của Mạc Văn Thành. Tôi muốn đi tìm hiểu một chút về cái tên Mạc Văn Thành này.

Được thôi! Người lái xe gật đầu đồng ý, chiếc xe liền nổ máy rồi phóng vυ"t đi.

Hơn mười phút sau, một quán mỳ ăn nhanh đã hiện ra trước mắt tôi. tôi trả tiền rồi bước xuống xe, sau đó tôi chầm chậm tiến vào trong quán mỳ.

Hoan nghênh quý khách! Một nhân viên phục vụ bước tới chào đón tôi, cô nhân viên phục vụ đó hướng dẫn tôi ngồi xuống một chiếc bàn ăn, tôi gọi một bát mỳ.

Tôi thầm nghĩ, chắc bát mỳ này phải mấy trăm đồng, nhưng thực tế chỉ mấy chục đồng. thực tình mà nói, hương vị của nó cũng rất bình thường, không có gì là đặc sắc cả. có lẽ vì giá cả cũng rẻ, cho nên khách tới mua cũng khá đông.