Chương 31: Làm bộ loạn yêu

Dịch giả: Đóa Hoa Vô Thường

"Tại sao ngươi lại có thể làm như vậy?" Quảng Nhung không hài lòng hét lên ở phía sau

"Thân là học trưởng, trong lúc nguy cấp lại bỏ lại đại gia hỏa mà đi? Không có nghĩa khí!" Một nữ sinh tóc ngắn thân thiết với Quảng Nhung ở đó thêm lời.

"Đúng vậy, vốn tưởng rằng là nhiệt tình giúp người, thật ra chính là tới đây nhìn một cái? Phát hiện thật sự có chuyện thì ngược lại lòng bàn chân bôi dầu trượt đi, truyện gì đây?" Một nữ sinh khác phụ họa theo.

Không có nào nam sinh nói chuyện, lý do rất đơn giản, sau khi bị tôi đánh thì họ đã trung thực.

"Các ngươi, câm miệng" Khương Miểu bỗng nhiên tức giận mắng một tiếng, phía sau tôi yên tĩnh trở lại.

Nhưng bước chân không dừng lại, tôi đã đi tới cửa rồi.

"Phương học trưởng xin đừng bước." Khương Miểu hét lên, tôi chỉ có thể dừng bước nhưng không quay đầu lại.

Thay vì tiếp tục nói chuyện với tôi thì cô ta quay ngược lại về hướng các nữ sinh quát lớn.

"Các ngươi đang nói gì vậy hả? Phương học trưởng qua tấm tới chúng ta mới nửa đêm chạy tới đây, nếu Phương hộc trưởng không đến thì lúc này chúng ta đều không biết mình đang rơi vào nguy hiểm, sợ là không thể đợi tới sáng sơm liền giống như những bạn học kia không hiểu sao mà mất tích, đây vốn nghĩa nghĩa khí vậy các ngươi còn yêu cầu cái quái gì nữa? Đứng ở điểm cao đạo đức chỉ trích Phương học trưởng, các ngươi ai có tư cách này?" Khương Miểu thật sự nổi giận, ngữ điệu càng ngày càng cao.

"Ngươi dựa vào cái gì mà chỉ trích ta, ngươi là hoa khôi đại học y khoa, cũng là thiên kim nhà giàu, vậy ta cũng là hoa khôi của học viện điện ảnh, năm ngoái còn tham gia sản xuất phim, chính là một nữ minh tinh trong tương lai!

Luận thân phận cùng địa vị làm gì có chỗ nào kém hơn ngươi? Đến lượt ngươi dạy ta cách làm người sao? Không phải ngươi cũng chỉ có khuôn mặt xinh hơn và thế lực gia tộc vững chắc hơn, còn ở đây giả bộ thánh nữ gì đây? Ai mà không muốn có một người cha tốt chứ?" Quảng Nhung không ngồi nữa, tôi thấy cô ta đứng đậy làm ra vẻ với Khương Miểu.

Xem ra tôi đoán không sai, huynh muội Quảng Phác tuyệt đối xuất thân bất phàm, chẳng những không xem Từ Sưởng ở trong mắt, Khương Miểu cũng không giống chim xuất chúng "Ngươi!" Khương Miểu, tức giận nói không nên lời.

Tôi nghĩ cô ta được các nam sinh và các cô gái ở Đại học Y coi như một nữ thần, được các nữ sinh coi là thần tượng, mặc cho ai không dỗ dành? Có lẽ còn chưa từng ăn quắp như vậy.

"Quảng Phác, ngươi chẳng lẽ cứ để muội muội nhà ngươi ở đó làm loạn sao? Ta khuyên ngươi ngươi lên nghĩ đến hậu quả, Khương Gia không phải là thứ mà Quảng Gia các ngươi các người có thể chọc đến." Từ Sưởng nổi giận nhảy ra như một người bảo vệ hoa.

Quảng Phác cũng không nhịn Từ Sưởng nói: "Chỗ nào cũng có ngươi, ngươi ăn phải cái gì vậy."

"Nam Cung Ức, đánh hắn cho ta! Mẹ nó, đã sớm nhìn hắn không vừa mắt rồi." Từ Sưởng tức giận mất đi lý trí.

Tôi im lặng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Nam Cung Ức giống như gấu chó nhào tới, sau đó "bành một tiếng" cằm của hắn bị trúng một cước vô cùng mạnh.

Trong điện quang thạch hỏa chân trái gầy gò của Quảng Phác giống như một cái lò xo, dùng tốc độ nhanh như một tia sét nhằm vào cằm Nam Cung Ức đá một cái, lòng bàn chân vừa vặn đạp vào cằn của Nam Cung Ức.

Đồng tử của tôi co lại. Thật không ngờ Quảng Phác lại có thân thủ tốt như vậy? Thật là ngoài dự đoán.

Nhưng điều làm cho tôi giật mình chính là Nam Cung ức tuy rằng kêu lên một tiếng liền ngã về phía sau nhưng cánh tay hắn lại quá dài, bàn tay hắn vung qua vẫn trượt qua mặt Quảng Phác.

"Aaaa!" Quảng Phác kêu lên thảm thiết bay ngang sangmột bên, lần này chỉ là quét qua mà lực mạnh như vậy, nếu là trực diện thì mặt hắn không sưng lên cao mới là lạ.

Lưỡng bại câu thương. Cảnh tượng này khiến các nữ sinh hoảng sợ la hét.

"Ca Ca!" Quảng Nhung nhào tới, đỡ Quảng Phác đang đập ngã vào bàn.

Bên kia, Tiêu Các nặng nề cũng đỡ Nam Cung Ức nửa ngồi dậy, tràng diện không khống chế được, mọi người phát ra tiếng thét chói tai, vô cùng bối rối.

"Ngươi dám đánh ca ca ta, ta cào chết ngươi." Quảng Nhung không khống chế được tức giận liền buông Quảng Phác ra liền nhào tới trên người Từ Sưởng, hai tay liều mạng hướng trên mặt Từ Sưởng cào cấu.

"Aaaa!" Trên mặt Từ sưởng thoáng chốc liền bật máu, rồi lại thêm bảy tám vết máu, hắn ta đau kêu la thảm thiết, theo bản năng mà đẩy ngã Quảng Nhung, vung nắm đấm định đánh vào mặt cô ta.

Nghĩ từ khi nào Từ thiếu gia hắn đã chịu thiệt thòi lớn như vậy

"Đủ rồi!" Khương Miểu liều mạng đập bàn một cái, khiến tất cả bọn họ dừng lại.

Từ sưởng rốt cuộc cũng thu hồi nắm đấm đang hướng về phía Quảng Nhung, Quảng Nhung còn tỏ vẻ không phục ngồi trên mặt đất ngẩng cao mặt, ý tứ ánh mắt chính là ngươi có giỏi thì cứ đánh vào mặt ta đi.

Từ Sưởng tức giận như muốn ngất đi.

Quảng Phác bò đến trước người muội muội, ngửa đầu vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Từ Sưởng.

"Ấu trĩ!" Tôi lắc đầu mắng một tiếng.

Ngươi nói lại lần nữa. Quảng Phác đứng lên nhào tới, quay đầu giận dữ. Sự tức giận của anh ta không có nơi nào để phát ra, vừa vặn nhìn trúng tôi.

"Ta nói, các ngươi cực độ ấu trĩ." Nhìn chằm chằm vào đôi mắt âm độc của hắn, tôi không chút khách khí lại nói một lần nữa, ngữ khí vô cùng âm lạnh.

"Ngươi muốn chết hay sao?" Mặt Quảng Phác vặn vẹo, nắm tay nắm chặt, khóe miệng vết máu hết sức rõ ràng.

Chỉ bằng ngươi. Tôi khinh thường đánh giá hắn.

Quảng phác mắt trợn tròn, rất muốn động thủ.

"Quảng ca, đừng động thủ!" Một nam sinh của trường điện ảnh chạy đến và giữ hắn ta lại rồi nói một vài từ vào tai hắn ta.

Lúc tôi thu phục bọn Từ Sưởng, Quảng Cảnh không có ở hiện trường, nhưng hiện tại hắn hẳn là biết vì sao Từ Sưởng rất cung tất kính với tôi.

Nghe nam sinh thì thầm, sắc mặt Quảng Phác thay đổi, thật vất vả mới ổn định được tâm tình, nặn ra ý cười nói: "Phương bạn học không cần tức giận, tôi chỉ là bởi vì Tiểu Nhung mới thất thố, mong phương bạn học đừng trách."

Hắn nói lời này xong liền đi qua đỡ Quảng Nhung đứng dậy.

"Mau xin lỗi Phương học trưởng." Hắn ta đã ra lệnh.

"Ca!" Quảng Nhung vẻ mặt khó hiểu.

Quảng Phác dùng sức véo cánh tay Quảng Nhung, còn mắt hắn ta ra hiệu.

Quảng Nhung sửng sốt nhưng sau đó liền hiểu rõ, trầm mặc vài giây sau đó xoay người nhìn về phía tôi, trên mặt xuất hiện hoa văn cười không tự nhiên, nhẹ giọng nói: "Phương học trưởng, tôi nói truyện không biết chừng mực mong học trưởng đừng trách tội!" Nói xong những lời này mí mắt cô ta liền đỏ lên, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.

Dung mạo cô ta so với Khương Miểu thì vẫn kém những cũng đủ xuất chúng, nếu không sao cô ta có thể làm mỹ nữ hoa khôi của học viện điện ảnh cơ chứ.

Đây chính là cố ý lấy lòng tuy rằng nhìn rất thuận mắt những tôi biết đó chỉ toàn là giả dối.

Tôi thản nhiên một chút, khoát khoát tay nói: "Quên đi, ngươi không làm loạn nữa là tốt rồi"

Nụ cười của quảng Nhưng trở lên cứng đờ như muốn đổi sắc, nhưng rốt cuộc là học điên xuấ lên vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười.

Tôi không để ý đến cấu trúc mạch não và huynh muội họ khác nhau với người bình thường, mà là nhìn về phía Khương Miểu.

Vừa rồi có phải cô đã gọi ta lại.

Khương Miểu chậm rãi đi tới, hương thơm nhàn nhạt theo đó mà đến, làm cho trong lòng tôi khác thường. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, đối mặt với một cô gái xinh đẹp như vậy, thực sự là thử thách ý chí của người đàn ông

"Phương học trưởng nếu ta không đoán sai, hẳn là sẽ biết một ít thủ đoạn âm dương, có lẽ chính là pháp sư bắt quỷ trừ tà trong truyền thuyết?" Cô ta hỏi như vậy khiến cho mọi người đều tò mò nhìn chằm chằm vào tôi.

Khương học muội ta cũng không được tính là pháp sư gì đó, chuyện cấm kỵ kim ốc hung sát này, ta không đủ khả năng để có thể can thiệp." Tôi buông tay cô ta ra.

"Không đủ sao. Điều đó có nghĩa là, anh có thể có một số lông thú?" Khương Miểu giảo hoạt chuyển động tròng mắt.

Tôi không thể nói dối cô ta, chỉ có thể gật đồng ý bảo đúng rồi.

"Vậy Phương học trưởng có thể giúp chúng tôi lần này không. Giúp tất cả chúng tôi thoát khỏi nguy hiểm và tìm kiếm các bạn học đang mất tích. Tục ngữ nói, cứu người một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, huống chi đây không chỉ là một mạng người.

Học trưởng yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi bỏ công vô ích, ta sẽ trả học trưởng mười vạn tiền thù lao, được không?" Khương Miểu nhẹ giọng nói nhỏ.