Chương 28: Chỉ nhân tình khủng

Tôi ức chế cảm giác sợ hãi, chậm rãi đứng dậy nói: "Đi đánh thức tất cả những người đang ngủ đến trung đường tập hợp."

"Các ngươi không nghe được học trưởng phân phó sao? Đi mau!" Từ Sưởng chật vật đứng lên hung tợn trừng mắt nhìn đám người ám chỉ.

"Cái này đi, cái này đi." Các nam sinh sợ hãi, ý thức được Từ Sưởng phẫn nộ sắp nổ tung, không dám chậm trễ bang bang chạy lên lầu, đi gọi người còn chưa xuống.

Tôi kéo một chiếc ghế và ngồi đó chờ đợi.

Từ Sưởng được Nam Cung Ức và Tiêu Các đỡ ngồi trên ghế gỗ ở bên kia, trên mặt âm trầm giống như một đầm nước chết.

"Phương học trưởng, dám hỏi cậu học trường phái nào? Tôi là Thiết Sa Chưởng." Nam Cung Ức bỗng nhiên lên tiếng.

Tôi cười nhạt một tiếng, nói: "Thiếu Tháp Ma làm quen, ta và ngươi không quen biết." Trên mặt cười, nhưng nói chuyện cực kỳ không khách khí.

Lời này kí©h thí©ɧ Nam Cung Ức nghiến răng nghiến lợi, lông mày dựng thẳng chỉ thiếu chút nữa là nhào tới.

Từ Sưởng vội vàng giữ chặt cánh tay hắn, mới xem như là ngăn cản.

Bọn họ lên lầu chạy xuống, trên mặt vô cùng hoảng hốt cùng khó hiểu.

"Phương học trưởng, không còn ai, các phòng trên lầu đều trống rỗng, chỉ có chín người chúng ta ở đây."

"Làm sao có thể?" Từ Sưởng lập tức đứng lên.

"Các ngươi, có biết nơi này ở đâu không?" Tôi âm lãnh nói qua một câu.

"Nơi này không phải là nhà cổ có chữ Hải sao, còn có thể ở đâu?" Trên mặt Từ Sưởng đầu tiên là không hiểu, sau đó lóe lên tia khinh thường.

"Nơi này là nhà cổ hàm tự." Tôi đưa ra câu trả lời mờ nhạt.

"Sao!" Từ Sưởng và chín người khác đều ngây ngốc như khúc gỗ, ngay sau đó trong mắt hiện ra sự sợ hãi.

Một lúc sau họ trở về với thực tại, và sau đó người la hét có, người chạy loạn cũng có!

Từ Sưởng coi như trấn định, dẫn Nam Cung Ức và Tiêu Các chạy lên lầu, vài phút sau mấy người bọn họ hoảng sợ chạy xuống.

"Phương học trưởng, huynh nói không sai, kết cấu nơi này tương tự như nhà cổ chữ Hải, nhưng lầu hai có mười chín gian, rõ ràng thôn trưởng đã giới thiệu qua, lầu hai nhà cổ có chữ Hải chỉ có mười tám gian, trời ạ chúng ta làm sao có thể ở trong nhà cổ hàm tự? Trong căn nhà cổ có chữ Hải kia chẳng phải là...? " Từ Sưởng đang nói bỗng nhiên đừng lại.

"Các nữ sinh ở trong ngôi nhà cổ có chữ Hải." Nam Cung Ức và Tiêu Các tiếp lời.

Đi tìm bọn họ, xảy ra đại sự rồi! Tôi không thể ngồi yên và đứng dậy ngay lập tức.

"Các ngươi, đang làm cái gì vậy?" Trong mê hoặc mang theo lời hồ nghi từ cửa truyền đến.

Trong trung đường bỗng nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người không la hét chậm rãi quay đầu nhìn lại.

"Aaaa!" Một đạo lôi đình hiện lên, người ở cửa hiện ra.

Hắn ta cầm một chiếc ô trắng, trên mặt là sự kinh ngạc nhìn chúng tôi, chính là Quảng Phác của học viện điện ảnh.

Trên trán tôi lại thấm ra mồ hôi lạnh, nhìn rõ ràng vị trí đầu vai Quảng Phác lộ ra một nửa khuôn mặt. Một nửa khuôn mặt của người giấy.

Mực phác họa ánh mắt trống rỗng đang nhìn chằm chằm vào trong phòng.

"Aaaa, quỷ!" Các học sinh trong phòng sững sờ vài giây sau đó liền la hét.

Tất cả bọn họn đều láo loạn cả lên, Từ Sưởng vội vàng trốn ở phía sau Nam Cung Ức cao lớn. Vấn đề là Nam Cung Ức cũng sợ, hắn run rẩy trốn ở phía sau Tiêu Các. Được rồi nam hán tử thô kệch này lại sợ quỷ? Tiêu Các không có chỗ trốn, liền trốn sau lưng tôi.

Các chàng trai khác chạy đều lên lầu, cố gắng tránh xa trung đường rộng lớn đang có một người giấy.

Tôi không nhúc nhích, mà là nhìn thẳng vào ánh mắt như đang xem kịch của Quảng Phác, chậm rãi nói: "Ngươi có vui không?"

Lời này vừa nói ra khỏi miệng, tất cả các nam sinh đang chạy lên lầu đều dừng chân lại.

Ba người Tiếu Các trốn sau lưng tôi run lên, tất cả đều dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Quảng Phác.

"Ai da, bị ngươi phát hiện, không có vui gì hết." Quảng Phác nở nụ cười, tiện tay buông ô trắng xuống, móc tay ra sau người giấy đã bị kéo đến trước mặt hắn.

Là một người giấy nữ, cao đại khái khoảng một mét năm, nhìn vô cùng giống người thật nên trong hoàn cảnh tối tăm thoạt nhìn vô cùng khϊếp sợ.

Bên trong có thể sử dụng lau sậy và thanh gỗ hoặc các vật dụng khác để làm khung, bên ngoài dán giấy trắng, trên đó sơn với tất cả các loại đồ trang trí buộc giấy.

Người giấy trước mắt này ánh mắt trống rỗng, là bởi vì dựa theo phong tục dân gian người giấy không thể điểm mắt, các lão nhân đều nói sau khi cho người giấy điểm mắt liền tương đương để cho nó sinh ra linh tính sẽ phát sinh những chuyện đáng sợ.

Loại truyền thuyết này đã có từ từ lâu, ước định tục thành, những người thợ làm người giấy sẽ không tùy ý điểm mắt cho người giấy.

"Quảng Phác, ngươi đang làm gì vậy?" Từ Sưởng giận dữ, từ phía sau nhảy ra, chỉ vào Quảng Phác mặt vặn vẹo gào thét.

Bị một người giấy dọa vỡ lá gan, học sinh trong phòng đều cảm thấy vô cùng mất mặt.

Kỳ thật nếu là dưới tình huống bình thường sẽ không như thế, nhưng khi Quảng Phác cõng người giấy trở về trung đường thì đã bóp chặt ý thức của bọn Từ Sưởng.

Tôi lập tức hiểu được, Quảng Phác tuy rằng đùa giỡn hù dọa Từ Sưởng, nhưng Từ sưởng lại không dám động vào người này, điều này đã nói lên Quảng Phác không tầm thường, ít nhất thì gia thế của hắn cũng sẽ không thua kém Từ Sưởng, thậm chí có tư cách làm cho Từ Sưởng phải kiêng kỵ.

"Quảng học trưởng, ngươi đừng hiểu lầm, chúng ta không phải bị ngươi dọa, thật sự là chim sợ cành cong chịu không nổi." Tiêu Các cười hì hì tiến lên hòa giải, thuận thế che đi cánh tay Từ Sưởng đang chỉ vào Quảng Phác.

Từ Sưởng hừ lạnh một tiếng, không lên tiếng nữa.

Quảng Phác chỉ cười lạnh mà không để ý tới Tiêu Các, mà quay đầu nhìn về phía tôi, tươi cười thu liễm, nhàn nhạt hỏi: "Phương bạn học vì sao lại xuất hiện ở đây vậy?" "Tại sao ngươi trở về từ bên ngoài?" Thay vì trả lời, tôi hỏi lại hắn ta.

Quảng Phác đưa tay xoa xoa cằm, lẳng lặng nhìn chằm chằm tôi một lức, lại nhìn phản ứng bọn Từ Sưởng nghẹn không dám lên tiếng, con ngươi hắn chuyển động một chút, ngưng giọng nói: "Nửa đêm không ngủ được, tiếng sấm quá lớn, ta lại nghe được hậu viện nhà cổ có động tĩnh, giống như chuột chuyển nhà.

Do sự tò mò, từ cửa sổ tầng hai đến khu vườn phía sau, sau đó dưới một cái cây cổ thụ tìm thấy điều này, cảm thấy rất thú vị lên đã cõng nó vào đây, tiếp theo thì ngươi biết rồi."

Quảng Phác ngậm miệng lại, mắt hàm ý thâm ý nhìn tôi, ánh mắt rơi xuống trên kiếm gỗ đào có đạo phù triển, khóe miệng cười càng thêm thần bí.

Lần đầu tiên huynh muội Quảng Phác tiến vào tầm mắt của tôi, liền cảm giác hai người bọn họ vô cùng quái dị, từ trường phát ra không giống như những người khác, giờ phút này phần cảm giác quái dị này càng nặng.

Thử hỏi, ai nửa đêm phát hiện người giấy ở hậu viên nhà cổ âm u khủng bố, sẽ phản ứng như vậy? Cõng về sao? Chỉ riêng hành vi này đã khiến tôi phát lạnh khắp cả người rồi?

Người giấy chỉ sử dụng khi có truyện, điều này ai mà không hiểu cơ chứ? Nghe Quảng Phác nói? Liệu ai tin?

"Thật là vui, cho muội muội ngươi."

Đáy lòng tôi mắng, trên mặt không lạnh không nóng: " Quảng huynh rất có hứng thú, bội phục, bội phục."

"Phương bạn học khách khí rồi." Khóe miệng Quảng Phác nhếch lên rất cao, tà khí bốc lên thẳng tắp.

Tôi rất muốn tiến lên bẻ cái miệng của hăn đi, vừa định nói cái gì chợt có cảm giác quái dị, nhìn về phía người giấy đặt trên mặt đất.

Liếc mắt một cái liền nhìn rõ ràng, không khỏi sợ hãi mà lùi về phía sau một bước dài, bởi vì trong hốc mắt người giấy kia đã xuất hiện hai chấm mực, mà tôi nhớ rõ khi nó đặt trên mặt đất thì trong hốc mắt trống rỗng không có gì. Ai đã điểm mắt cho nó?