Chương 12: Oan sơn oán dã

"Chờ một chút, ngươi nói ta có thể mượn một phần ba đạo hạnh của ngươi mà không có trở ngại? Vậy giả thiết, một nhà bốn người các ngươi đều ở trong người ta, hơn nữa quyền khống chế ở trong tay ta thì sao? Ta có thể mượn một phần ba sức mạnh từ mỗi thành viên của gia đình ngươi không?

Nếu như được, ta được một trăm quỷ hồn nhập thân, thậm chí, càng nhiều quỷ hồn nhập thân, vậy ta sẽ cường đại đến mức nào?" Tôi nói những lới này với Thành Quyên Nhi, cảm thấy mình sắp cất cánh.

"Phương ca, ngươi thật dám nghĩ điều này sao! Trên lý thuyết quả thật có thể làm được, chỉ tiếc đạo hạnh linh hồn và tố chất thân thể của ngươi đều không đủ, theo ta quan sát, với trạng thái trước mắt của ngươi, nhiều nhất cũng chỉ có thể cho ba quỷ hồn nhập mà thôi, và cũng chỉ có thể mượn một phần nhất định mà thôi.

Và cũng vì thực lực của một nhà chúng ta yếu, ngươi mới có thể mượn đi một phần ba, nếu là thực lực mạnh, vậy ngươi chỉ có thể mượn đi một phần năm hoặc ít hơn, cứ như vậy mà nghĩ, ngươi có thể nghe hiểu ý tứ của ta chứ?

Chỉ riêng sức mạnh quỷ hồn này tăng lên biên độ đều quá cao, nếu có thêm một biên độ đồng thời, thì hồn phách của ngươi sẽ bị hao tổn, nội tạng thân thể cũng sẽ vỡ tan, nghiêm trọng mà nói, sẽ chết." Thành Quyên Nhi như tạt tôi một chậu nước lạnh, tâm tư tôi sôi trào trong nháy mắt bị đóng băng.

"Như vậy mà nói, trên lý thuyết, cường độ linh hồn và tố chất thân thể của ta có thể không ngừng tăng cường, vậy có thể phá vỡ các loại hạn chế mà ngươi nói, cho nên, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta có thể mang theo Bách Quỷ, vả lại không tổn hao chút nào mà còn có thể mượn đạo hạnh của chúng, nhìn đi, khi đó ta liền sẽ rất lợi hại, chậc chậc." Tôi vẫn cứng miệng trả lời

"Hắc hắc, lý tưởng rất vĩ đại nha, ngươi cố lên." Thành Quyên Nhi rất không có thành ý nói một câu, tôi rất tức giận chỉ muốn mắng cô ta.

Cùng Thành Quyên Nhi trao đổi một hồi, làm cho tôi ý thức được tôi có một đường tắt trong nháy mắt tăng cường thực lực, điều này làm cho tôi thêm phần tin tưởng có thể đối phó với đạo thư chú.

Sau nửa giờ sử dụng chân và đi bộ của tôi, tôi đã đi đến chân Ly Sơn.

Tốc độ đi đường này chỉ chậm hơn xe ngựa mười mấy phút, trước kia nào dám nghĩ đến? Mà lúc này, bởi vì mượn một phần ba sức mạnh của Thành Quyên Nhi, tôi dĩ nhiên không có khom lưng thở dốc? Liền cảm giác tố chất thân thể của tôi sắp bắt kịp người sắt rồi. Nhưng đây là hư, khi Thành Quyên Nhi rời khỏi thân thể, tôi sẽ trở về nguyên trạng ban đầu.

"Phương ca, từ bây giờ trở đi, ngươi phải cẩn thận một vạn lần, Ly Sơn ta chưa từng đi vào, mà đạo trấn áp kia quá khủng bố, trong núi này có tồn tại những thứ cực kỳ đáng sợ. Chúng ta chỉ là tới tìm mẹ ta, tìm được liền nhanh chóng rút lui, ngàn vạn lần đừng cùng thứ vô cùng khủng bố kia đối đầu, nếu không sẽ bị đánh chết." Giọng nói run rẩy của Thành Quyên Nhi dặn dò tôi một câu, xem ra, Ly Sơn đúng là nơi ác mộng của đám quỷ quái.

"Thì ra, ngươi thật sự sợ nơi này! Chậc chậc, khi cả nhà các ngươi hù dọa ta, chính là tư thế đệ nhất thiên hạ, xem ra cũng chỉ là hổ giấy." Tôi âm thầm buồn cười, nhịn không được trêu chọc một câu.

"Phương ca, đây là mỉa mai trả thù sao? Đại nam nhân, tâm nhãn sao lại nhỏ như vậy." Thành Quyên Nhi quay đầu lại. Tôi cười nhạt và không tiếp tục chủ đề này nữa.

Thành Quyên Nhi đã bởi vì tới gần địa giới Ly Sơn mà run sợ, tôi không cần phải bỏ đá xuống giếng nữa.

Bốn người Thành Gia hóa thành oán linh, không chạy tới hoàng tuyền địa phủ đầu thai, chứng tỏ bọn họ chết oan. Nếu đã hóa địch thành bạn, vậy thì đừng kích động cô ta nữa.

Hít sâu một hơi, tôi nắm chặt chuôi kiếm của Kiếm gỗ đào, lần thứ hai dùng mũi kiếm nhấc lên một đạo phù, lúc này mới cất bước, chậm rãi đi vào trong.

Liền cảm giác âm phong bỗng nhiên lớn lên, hơn nữa đều xoay tròn, trong không khí tràn ngập khí thối rữa, điều này trong ấn tượng của tôi về Ly Sơn có bất đồng. Cũng đúng, trước kia theo cha mẹ nuôi vào Ly Sơn đốn củi, hái rau dại gì đó, nhưng đều là giữa ban ngày, đây là lần đầu tiên tôi đi một mình vào Ly Sơn lúc buổi tối.

Bốn tuổi linh hồn xuất khiếu, hồn phách của tôi theo bản năng không dám tiếp cận Ly Sơn. Cho nên nói, ly sơn trong đêm đối với tôi mà nói cũng là chỗ mới lạ. Dây thần kinh của tôi bắt đầu căng thẳng.

Sương mù trong Ly Sơn tương đối loãng, nhãn lực của tôi cũng tăng lên không ít, có thể là bởi vì mượn đạo hạnh của Thành Quyên Nhi, mặc dù trong đêm tối cũng có thể nhìn ra thật xa.

Nhưng đôi khi, không thể nhìn thấy rõ ràng ngược lại là một điều tốt. Bây giờ, tầm nhìn mở ra, da đầu của tôi bị tê liệt.

Ngay trong bụi cây cách phía trước không xa, có một bóng đen nằm sấp ở đó, hắn giống như là một con sâu đang nhúc nhích xoay tới xoay lui, tai một khắc nào đó hắn đột nhiên ngẩng đầu để lộ khuôn mặt chỉ còn lại một nửa!

Mồ hôi lạnh đã thấm đẫm quần áo, tôi giả vờ không nhìn thấy thứ chết tiệt kia chậm mà chậm rãi chuyển ánh mắt về nơi khác, trái tim tôi lúc này giống như tiếng trống vậy

Một nửa khuôn mặt người chết một lần nữa nằm xuống, tiếp tục di chuyển trong bụi cây, tốc độ rất nhanh, mười giây sau nó đã rời khỏi tầm nhìn của tôi.

Tôi dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, không nhanh không chậm tiếp tục đi về phía trước.

Kỳ thật, trước khi chính thức vào núi, tôi đã rất lưu ý nhưng không nhìn thấy bạch y nữ quỷ tóc đen kia, nghĩ đến rất có khả năng, bạch y nữ quỷ đã ở trong Ly Sơn, tôi chỉ có thể kiên trì đi sâu vào Ly Sơn.

Mẹ của Thành Quyên Nhi có phải thật sự ở trong Ly Sơn hay không, trước mắt chỉ là suy đoán, cũng có thể cô ta không ở chỗ này.

Nhưng ba quỷ hồn Thành gia tìm khắp nơi mà không thu được gì, cho nên tôi chỉ có thể vào tìm trong Ly Sơn, dù sao tỷ lệ rất lớn là không phải?

"Làm được chuyện này, tôi liền có một nhà quỷ quái làm trợ thủ, đây là một lợi thế rất lớn giúp tôi giải quyết thư chú mộ táng."

Một phần cổ vũ cho mình, nhưng vẫn tiếp tục đi tiếp, cố ý bước chân nhẹ nhàng, đồng thời cầu nguyện có thể nhanh chóng tìm được mục tiêu, nơi quỷ quái này tôi một khắc cũng không muốn ở lâu.

"Cẩn thận, có thứ gì đó." Cảnh cáo của Thành Quyên Nhi đột nhiên vang lên.

Tôi giật mình nhưng không dám dừng lại, mà vẫn vừa đi bộ vừa hỏi: "Ở đâu?"

"Trên cây cách bên phải cách ngươi mười thước, có một hồng y lệ quỷ, cô ta đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, phải cẩn thận ta cảm giác cô ta rất hung dữ." Thành Quyên Nhi chỉ vào một vị trí.

Tôi giả bộ tùy ý chuyển động thân thể sang phải một chút, dư quang khéo mắt hướng ra ngoài mười thước. Như hít phải một hơi lạnh, tôi gần như đã hét lên. Cách tôi mười thước là một gốc cây cổ thụ cao lớn, điều này không đáng sợ, đáng sợ chính là trên cành có một người phụ nữ đang treo cổ.

Cô ta mặc một chiếc áo bào màu đỏ sẫm, cổ treo trong dây thừng, thân thể cùng mái tóc đen uốn lượn theo âm phong lắc qua lắc lại, còn đôi mắt đen nhánh thì nhìn chằm chằm tôi từ trên cao. Chết trong tư thế treo cổ! Vẫn là một nữ quỷ, nhưng đây là một trong những loại quỷ vật hung dữ nhất.

"Chết tiệt!" Tôi thầm mắng một tiếng, cố gắng khống chế dây thanh âm không được phát ra tiếng hét chói tai, cố gắng tự nhiên lại để thân thể xoay trở về, nhưng khóe mắt dư quang vẫn chú ý con quỷ treo cổ, tôi rất sợ cô ta sẽ nhào tới.

Duy trì tư thái bình thường đi về phía trước, đi thẳng qua khúc cua đường núi, con quỷ treo cổ kia cũng không có đuổi theo, lúc này tôi mới thầm kêu may mắn.

"Thành Quyên Nhi, đó không phải là mẹ cô sao?" Tôi hỏi một tiếng, coi như là giảm bớt căng thẳng.

"Mẹ tôi không phải treo cổ, bà ấy bị người ta đẩy ra khỏi sàn sân ga, rồi bị tàu điện ngầm nghiền chết!"

Lời nói của Thành Quyên Nhi đã khiến tôi giật mình một lần nữa