Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mãnh Tốt

Quyển 1 - Chương 8: Cam Lôi mập mạp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặc dù Quách Tống chỉ thuận tiện nói một câu nhưng nó đã giải quyết được khúc mắc nhiều năm qua của Cam Lôi, vì cái gì mà sư phụ đôi khi đối xử rất tốt với Cam Lôi nhưng đôi khi lại lãnh khốc tới bất nhân tính, chắc như Quách Tống nói, sư phụ đang tôi luyện ý chí cho hắn.

Khi giải quyết được khúc mắc trong lòng, nội tâm của Cam Lôi bỗng dưng buông lỏng, sự khinh miệt cũng như bất mãn đối với Quách Tống cũng tan thành mây khói.

Mập mạp chính là mập mạp, mặc kệ tướng mạo hung ác ra sao, một khi đã thấy vừa mắt thì bản lĩnh khoe khoang tán gẫu liền bạo lộ ra.

- Tiểu đệ à, huynh không phải người thích theo quy củ, quy định của Tử Tiêu thiên cung trong mắt huynh chỉ như đống cứt chó thôi, dựa vào cái gì mà chúng ta phải khổ sở vào rừng đi săn thịt rừng rồi lại dâng nó cho bọn chúng chứ?

Quách Tống suy nghĩ một chút rồi nói:

- Sư phụ nói cho đệ biết là chúng ta dùng nó để đổi lấy đồ dùng hàng ngày.

Cam Lôi lộ ra một nụ cười trào phúng nói:

- Vậy là đệ sai rồi, đồ dùng chúng ta trao đổi với Tử Tiêu thiên cung chỉ có dầu với muối thôi, không có liên quan gì tới củi hay thịt rừng hết.

- Vậy thì vì cái gì?

- Đám lão tạp mao ở Tử Tiêu thiên cung cho rằng, Không Động sơn là địa bàn của bọn hắn, các đạo quán khác nếu muốn tu hành ở đây nhất định phải nộp tô thuế, cho nên mỗi đạo quán đều bị đánh thuế, như Thanh Hư cung chúng ta mỗi năm phải nộp hai trăm cân thịt rừng, trong đó ba mươi cân phải là con lớn.

- Vọn vẻn chỉ là nộp tô thuế thôi sao?

Quách Tống cười nói tiếp:

- Sư huynh à, sự tình không có đơn giản như vậy đâu nhỉ?

Cam Lôi thấy Quách Tống tinh khôn hơn mình nhiều, không dễ bị lừa gạt nên trong lòng thầm mắng tiểu hồ ly rồi hậm hực nói thêm:

- Đương nhiên, còn một thứ nữa chính là độ điệp, nếu chúng ta muốn xuất gia thì phải nhờ Tử Tiêu thiên cung xin triều đình cấp độ điệp, nếu mà chúng ta phá hoại quy củ của Tử Tiêu thiên cung thì nhiều khả năng bọn họ sẽ gạch tên chúng ta ra khỏi danh sách được cấp độ điệp.

Cái lý do này tạm được, Tử Tiêu thiên cung lợi dụng đặc quyền của bản thân để khống chế đạo quán khác, nộp thịt rừng cũng chỉ là một thủ đoạn khống chế khác thôi.

- Sư huynh, vậy đệ cũng có độ điệp sao? - Quách Tống tò mò hỏi.

- Đệ chắc sẽ có, sư phụ đã thay đệ đi làm rồi, bất quá sang năm mới có độ điệp cho đệ.

Quách Tống trong lòng âm thầm suy nghĩ, không biết hôm qua hắn đánh nhau với Trương Hổ Nhi, Tử Tiêu thiên cung có chịu xử lý độ điệp cho hắn nữa không?

Đúng lúc này, Cam Lôi đột nhiên ném cây cuốc ở trong tay ra, "Kít!" một tiếng thét kinh hoàng vang lên, một con thỏ rừng bị cây cuốc đóng đinh trên một cái rễ cây.

Cam Lôi cười to, tiến lên gỡ con thỏ rừng xuống, thỏ rừng này mập mạp, nặng ít nhất bảy đến tám cân, hắn nhìn sang Quách Tống cười nói:

- Vận khí hôm nay không tệ, trưa nay chúng ta có lộc để ăn rồi.

Hắn đem thỏ rừng ném vào trong sọt Quách Tống đang đeo, giống như một tên khoe khoang, dương dương đắc ý nói:

- Thế nào, thấy huynh phi đao thế nào, có muốn huynh dạy cho hay không?

Quách Tống bất vi sở động, hắn liếc mắt nhìn con thỏ rừng, nhàn nhạt hỏi:

- Sư huynh xác định chỉ mang con thỏ này về thôi hả?

Cam Lôi nhướn mày nói:

- Chờ huynh một chút, để huynh đi gϊếŧ một con chồn mang về nộp cho đám tạp mao kia thúi đến chết.

Nói xong, hắn thình lình cảm nhận được cái gì đó, hắn dò xét bốn phía một cái, liếʍ môi một cái nói:

- Gió thổi mạnh, đây là điềm báo không hề tệ, hôm nay có thể săn được một con thú to.

Hắn vung tay lên nói:

- Hôm nay chúng ta không săn được thì không về.

Tục ngữ nói: Lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước.

Bọn họ đang sinh hoạt trên thảm thực vật phong phú ở Không Động sơn, chỉ cần tìm tòi là có thể kiếm được rất nhiều sản vật ở đây, ví dụ như các loài động vật nhỏ, các loại quả hoang dại, các loại nấm, các loại rễ cây có thể ăn được và các loại rau dại.

Đương nhiên muốn tìm được thì không hề đơn giản, trong tự nhiên có rất nhiều nguy cơ, các loài mãnh thú, các loài rắn độc, côn trùng, nấm độc,... hơi không chú ý một tí liền gặp nguy hiểm ngay.

Quách Tống đào được một rễ cây dương xỉ tráng kiện, dài ước chừng hơn hai mươi centimet, bất ngờ một con rết to chui ra từ trong rễ cây và bò lên cánh tay của hắn làm Quách Tống giật mình hất con rết văng ra xa.

- Đừng giẫm chết nó!

Cam Lôi lao tới như một cơn gió, lấy từ trong ngực một cái ống trúc nhỏ và dùng con dao nhỏ vẩy con rết vào trong ống trúc rồi bịt ống trúc lại, cười nói:

- Đây là một dược liệu quý, khi luyện võ đệ nhất định phải dùng đến nó

Ánh mắt hắn trừng lớn nhìn thấy Quách Tống đang ôm rễ cây dương xỉ giống như một đứa bé, hắn thở dài than rằng:

- Thằng nhóc này, đệ thật là một tên nhát gan! Huynh đi đào rễ cây dương xỉ mười năm rồi mà chưa trông thấy trường hợp nào như thế này cả.

Hắn đứng lên đạp xuống đất một vòng, luôn miệng nói:

- Nơi này rễ dương xỉ mọc ít nhất được mười năm, hôm nay chúng ta gặp may rồi.

Hai người cùng nhau động thủ, đào lên hàng trăm rễ cây dương xỉ, cái nhỏ nhất cũng phải to bằng ngón cái, thu hoạch của bọn họ vô cùng phong phú.

Rễ dương xỉ đem phơi khô rồi mài thành phấn và trở thành một loại tinh bột có thể ăn được, cái thứ đen xì trong cơm của bọn họ ăn hàng ngày chính là phấn rễ cây dương xỉ.

Hôm nay bọn họ thu hoạch rất tốt, mới nửa ngày mà đã hái được hơn một nửa giỏ rễ cây dương xỉ, một giỏ rau dương xỉ, măng và sáu củ khoai.

Con mồi gồm một con thỏ, hai con nhím và một con rắn cỏ.

Tâm tình Cam Lôi hôm nay không tệ, hắn từ trong giỏ lấy con thỏ ra rồi mở ngực mổ bụng, Quách Tống mang gổ ra bắt lửa lên, hai người cùng ngồi xuống chuẩn bị đồ nướng.

Bất thình lình, Cam Lôi cảm nhận được cái gì đó, hắn duỗi đầu ngón tay ra, thần sắc trở nên ngưng trọng, hạ giọng nói với Quách Tống:

- Mùi không khí không đúng lắm!

Quách Tống hít một hơi nhưng ngoài mùi máu thỏ trên tay Cam Lôi ra thì hắn cũng không ngửi gì khác.

Sắc mặt Cam Lôi bất thình lình thay đổi, nhẹ nhàng kéo Quách Tống theo, hướng về phía sau Quách Tống nháy mắt ra hiệu, Quách Tống quay đầu lại thì hắn bị dọa tới hồn phi phách tán khi thấy một con gấu đen đứng cách sau lưng hắn khoảng vài chục bước, con gấu cao khoảng hai mét, cơ thể cường tráng, đôi mắt nhỏ của nó đang lạnh lùng nhìn hắn.

- Chạy mau!

Cam Lôi hô lên một tiếng, ném con thỏ trong tay vào mặt con gấu rồi nhanh chân bỏ chạy.

Quách Tống trong lòng khẩn trương, không phải lúc này nên nằm xuống giả chết hay sao? Bọn họ làm sao chạy thoát khỏi con gấu? Hắn nhất thời quên mất điều này, sư huynh béo của hắn không cần chạy khỏi con gấu mà chỉ cần cùng hắn giả chết là được.

Quách Tống cùng Cam Lôi phi nước đại, bọn họ chỉ còn cách cây đại thụ trước mắt một trăm năm mươi bước nữa, Quách Tống hiện tại đang rất tuyệt vọng.

Lúc này Quách Tống cũng hiểu được tại sao sư huynh lại chạy rồi, nằm giả chết chỉ khiến con gấu muốn ăn cả hai, mà con gấu vừa mới ngủ đông xong, nó đã đói lắm rồi, còn quản được con mồi còn sống hay chết chứ, con thỏ Cam Lôi vừa ném liền trở thành mấu chốt cho cả hai chạy trốn.

Lúc đầu đúng là con gấu vừa bị thu hút bởi mùi máu hấp dẫn của con thỏ, nó cũng không vội đuổi theo hai người mà ở lại ăn con thỏ, nhưng khi ăn xong thì con gấu vẫn đói nên nó điên cuồng quay lại đuổi theo cả hai, lúc này cả hai người chỉ cách cái cây một trăm bước nữa thôi.

Cam Lôi chạy nhanh như thiểm điện nhưng Quách Tống tuổi còn rất nhỏ nên hắn đang kéo chậm tốc độ chạy của cả hai.

Tốc độ của gấu thật kinh người, chạy được trăm bước chỉ trong sáu giây, chỉ trong chốc lát, khoảng cách của con gấu và cả hai càng ngày càng gần.

Hai người chỉ còn cách cây đại thụ phía trước vài chục bước nữa, Cam Lôi bất thình lình vác Quách Tống quăng lên trên cây hét:

- Bám lấy cái cây đi!

Quách Tống cảm thấy bản thân bay lên trời, hắn không nghĩ ngợi nhiều liền bám lấy cái thân cây, liều mạng leo lên trên, hắn biết được gấu đen vừa kết thúc ngủ đông, đang ở trong thời điểm nguy hiểm nhất.

Hắn leo lên thêm mấy trượng nữa, trong lòng mới bớt sợ hãi rồi nhìn xuống dưới một lát.

Nhưng hắn không thấy bóng dáng Cam Lôi đâu, cũng không thấy con gấu đen đâu.

- Ta ở chỗ này!

Quách Tống nghe được tiếng la ở trước mặt, lúc này hắn mới thấy được Cam Lôi, hắn leo lên một cây đại thụ khác, con gấu đen thì ở dưới cố vươn lên bắt con mồi.

Quách Tống vội vàng hô lên:

- Sư huynh, huynh thử phi đao xem có thể gϊếŧ được nó hay không?

Cam Lôi hừ một tiếng nói:

- Gϊếŧ nó làm gì, còn không phải tiện nghi cho đám tạp mao ở Tử Tiêu thiên cung sao!

- Không phải hàng năm chúng ta phải nộp cho bọn họ ba mươi cân thịt rừng lớn sao?

- Muốn con to thì chỉ cần nộp cáo hoặc sói là được, thịt của mấy con đó rất khai và khó ăn cũng làm cho đám đó khó chịu tới chết luôn.

Quách Tống cảm thấy mệt với tính khí của Tam sư huynh.

Sau khi nói đến sói với cáo xong, Cam Lôi thình lình nghĩ đến gì đó, con mắt vòng vo mấy vòng xong liền hô Quách Tống:

- Ở lại trên cành cây đi, huynh mang Hùng đại ca tới nhà hàng xóm, rất nhanh sẽ trở về cứu đệ.

- Sư huynh, huynh không chạy thoát nổi con gấu đâu! - Quách Tống gấp gáp hô to.

- Yên tâm đi! Ở trong hoang dã thì không chạy bằng nó nhưng khi ở loạn thạch thì không thành vấn đề.

Cam Lôi từ trên cây nhảy xuống, mạnh mẽ đá một cước vào ót con gấu, ngay sau đó lộn một vòng đáp xuống đất và chạy nhanh vào trong rừng cây nhỏ, ở trong này có rất nhiều loạn thạch to nhỏ khác nhau, cái lớn nhất cao một trượng, cái nhỏ nhất cũng ngang đầu gối của con người.

Gấu đen nằm mơ cũng không nghĩ tới con mồi có thể trêu đùa nó như vậy, nó vồ hụt một cái, phẫn nộ hét lên một tiếng đuổi theo, đừng nhìn thấy Cam Lôi mập mà đánh gia thấp, không có Quách Tống cản trở, hắn lướt nhanh như một cơn gió, kinh nghiệm nhất chính là chạy vòng quanh.

Gấu đen không ngừng bị loạn thạch cản trở, tốc độ của nó không ngừng giảm, dần dần nó không đuổi kịp được Cam Lôi nữa, khoảng cách giữa gấu và Cam Lôi ngày càng xa.

Quách Tống nhảy xuống cây, thu thập sọt cùng công cụ lại rồi một lần nữa trèo lên cây đại thụ nhìn về phía xa, đợi chừng một canh giờ, Quách Tống cảm thấy đói meo, rốt cục cũng thấy Cam Lôi dương dương đắc ý trở về, hai cánh tay hình như đang kéo thứ gì đó.

- Sư huynh, huynh không sao chứ?

- Tiểu đệ, đệ quả thật là phúc tinh của huynh, nhìn xem huynh mang cái gì về nè?

Quách Tống lập tức giật nảy mình, trong tay Cam Lôi là hai con sói gầy đẫm máu, thể trạng của nó cũng không lớn lắm được hắn kéo trở về.

- Sư huynh, đây là có chuyện gì vậy?

- Huynh đem Hùng đại ca tới hang sói, sói cái đang trong thời kỳ dưỡng dục nuôi con, kết quả gây ra một cuộc đại chiến giữa sói và gấu, thế là huynh liền ngư ông đắc lợi, cho đàn sói bảy tám con lao vào con gấu, kết quả là con gấu đập chết hai con sói, mấy con còn lại bỏ đi, con gấu cũng bị thương nặng nên bỏ đi, để lại hai con sói chết cho huynh mang về.

Quách Tống im lặng hồi lâu, hắn thật sự bội phục sự âm hiểm cùng giảo hoạt của Tam sư huynh, thế mà lại dẫn con gấu đến hang sói, chỉ sợ ngoại trừ huynh ấy, không có ai khác trong thiên hạ có thể làm được như vậy.

Cam Lôi thấy sắc trời không còn sớm nữa, liền cười nói:

- Hôm nay đến đây thôi, chúng ta trở về nào!
« Chương TrướcChương Tiếp »