Quyển 1 - Chương 14: Lối vào mật động

Vào ngày thứ hai, Quách Tống không thấy Mãnh Tử xuất hiện, có lẽ nó đang dưỡng thương nên Quách Tống không dám đến gần tổ của Mãnh Tử làm phiền.

Đến ngày thứ ba, Mãnh Tử vẫn không xuất hiện, thế rồi đến giữa trưa ngày thứ tư, Quách Tống không nhịn được liền tóm lấy một cái dây leo để từ từ trèo lên tổ của Mãnh Tử.

Tổ của Mãnh Tử nằm bên trong một cái khe nhỏ hẹp chỉ cao khoảng bốn thước và rộng hai thước, được hình thành từ một vết nứt ở vách đá trung tâm.

Khi Quách Tống trèo lên đến gần cái tổ thì thấy các nhánh cây bày bừa bên trong tổ, còn Mãnh Tử thì nằm gục bên trong tổ, cái đầu nằm nhũn bên ngoài tổ, hai cái chân chĩa thẳng lên trời, Quách Tống giật nảy cả mình, Mãnh Tử chết rồi sao?

Quách Tống vội vàng trèo vào trong cái khe và thử chạm vào đầu của Mãnh Tử thì chỉ thấy cái đầu lắc lư mềm nhũn như một sợi dây thừng được cột trên vách đá.

Phần gáy vẫn còn vết thương, chắc đây là phần gáy bị con cáo lúc trước cắn đứt, dù Mãnh Tử vẫn có thể bay về tổ nhưng vết thương quá nặng nên qua đời.

"Chiêm chϊếp!"

Một tiếng chim hót bất thình lình truyền đến, Quách Tống cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện một con diều hâu nhỏ chui ra từ phía dưới Mãnh Tử. Không! Hiện tại nó mới chỉ là một con gà con trọc lông, trên thân nó không hề có một cọng lông nào, đôi mắt to khác thường đang tò mò nhìn hắn.

Quách Tống vội vàng cầm thi thể Mãnh Tử lên thì thấy bên dưới Mãnh Tử có ba con diều hâu nhỏ khác, hai con đã chết và chỉ còn lại con vừa rồi hắn thấy vẫn sống.

- Nhóc con đáng thương, mẹ của mày mất rồi, giờ phải làm sao với mày bây giờ?

Quách Tống đặt thi thể Mãnh Tử xuống chỗ khác rồi đưa tay định nâng niu con diều hâu nhỏ lên, bất ngờ Tiểu Ưng lại cắn mạnh ngón tay của hắn và làm cho ngón tay của hắn chảy máu.

Quách Tống vội vàng đút ngón tay vào miệng rồi quay qua mắng:

- Cái con này, không biết tốt xấu gì hết, nếu không phải bây giờ tao đang đau thì sẽ đánh mày rồi.

Quách Tống nhìn xung quanh cái tổ thì vô tình phát hiện một tia sáng lóe lên sâu bên trong khe đá. Quách Tống ngẩn người ra, hắn không nhìn lầm chứ! Kia chẳng phải là một thanh kiếm sao?

"Chiêm chϊếp!"

Tiểu Ưng ngó đầu ra bên ngoài tổ dò xét, cũng may lúc này nó cũng trở nên hiền hơn, không còn cự tuyệt khi Quách Tống đưa tay ra nữa.

Quách Tống cũng cẩn thận từng li từng tí nâng Tiểu Ưng đặt vào trong lòng rồi sau đó hắn nhanh chân chạy về đạo quán.

Hắn từ nhỏ đã thích nuôi động vật, mặc dù đã từng nuôi chó nuôi mèo nhưng hắn có khát vọng nuôi một con diều hâu oai phong lẫm liệt đứng trên bờ vai của hắn, cái loại cảm giác này làm hắn vô cùng chờ mong.

Nhưng vì sinh sống trong thành phố nên việc nuôi diều hâu rốt cục cũng chỉ là một giấc mơ, nhưng hắn không ngờ khi trọng sinh đến triều Đường thì lại có thể ước mơ của mình, làm sao hắn có thể không mừng được.

Quách Tống chạy một hơi về đạo quán, Tứ sư huynh Cam Vũ đang bổ củi thấy vậy liền hỏi:

- Bắt được con gà đó ở đâu vậy? Nhỏ như vậy chỉ sợ không nấu nổi một nồi canh đâu.

- Gà cái đầu huynh, đây là Tiểu Ưng, là con của Mãnh Tử, Mãnh Tử qua đời và con của nó không ai nuôi nên đệ đã nhận nuôi nó.

Cam Lôi lúc nào cũng ở trong bếp cũng từ phòng bếp bước tới cười nói:

- Con gà con này là con của Mãnh Tử hả?

Quách Tống lập tức cảnh giác nhìn Cam Lôi nói:

- Sư huynh, Tiểu Ưng là của đệ, huynh đừng có suy nghĩ muốn chiếm lấy nó!

- Đệ đâu có biết nuôi diều hâu đâu, nếu đệ mà nuôi thì nó sẽ chết đó, để cho huynh nuôi đi, huynh sẽ nhận nó làm con trai của huynh, sư đệ à, cứ giao nó cho huynh nuôi.

Quách Tống nhẹ nhàng, nghiêm nghị nói:

- Sư huynh à, đây là diều hâu của đệ, lần này đệ không thể cho huynh được rồi.

Cam Lôi thấy sư đệ không chịu cho mình nên hậm hực nói:

- Ai mà thèm giành với đệ, chính huynh sẽ tự đi tìm cho mình một con, Mãnh Tử đâu chỉ có một đứa con!

- Quả thật Mãnh Tử còn có hai con nhưng mà hai chúng nó qua đời rồi, chỉ còn lại con này là còn sống.

- Được rồi, huynh không tranh với đệ, huynh đi gánh nước đây.

Hắn xách thùng nước lên rồi vừa đi vừa nhỏ giọng lẩm bẩm nói:

- Mình đối xử với nó còn tốt hơn cả bố mẹ của nó, vậy mà nó lại đối xử với mình như vậy là sao?

Quách Tống mặc kệ Cam Lôi liền chạy về phong ngủ rồi đặt Tiểu Ưng lên giường của hắn.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi chạy vào trong bếp lấy cá khô mang về phòng cho Tiểu Ưng ăn, khi về đến phòng thì thấy Tiểu Ưng đang hoảng hốt hét gọi "Chiêm chϊếp!", nó đang cố vỗ cánh bay lên nhưng do chưa có lông nên không bay được.

Quách Tống xé cá khô làm từng miếng nhỏ rồi ném cho Tiểu Ưng ăn, Tiểu Ưng mở miệng ra ăn từng miếng được ném rồi ngửa cổ nuốt vào bụng.

Sau khi ăn hết hai con cá khô, Tiểu Ưng dường như đã có lại sức lực nên giơ đôi cánh của bản thân vận động.

Cam Vũ đứng ở bên cửa nhìn rồi cười nói:

- Sư đệ, diều hâu rất dễ nuôi, khoảng chừng hai ba tháng là nó có thể bay được, nhưng nếu đệ muốn biến nó thành thú cưng của bản thân thì sẽ khó khăn lắm đấy, sư phụ đã từng nói người thảo nguyên muốn nuôi diều hâu đều phải khiến cho diều hâu vâng lời và khuất phục trước họ, đây là một việc vô cùng khó khăn, chỉ khi nào làm được như vậy thì đến khi đó nó mới nhận đệ làm chủ nhân của nó.

- Kỳ thật thì không sao cả, nó có tự tiện bay đi cũng không sao, chỉ là cái chết của mẹ nó có liên quan đến đệ và trong lòng đệ cảm thấy áy náy nên đệ muốn nuôi nó để đền bù cho nó.

- Tính tình của đệ không hề tệ, huynh đề nghị đệ nên mang tổ của nó về đây, nếu Tiểu Ưng nhận ra tổ của nó thì nó sẽ ở lại đây, bằng không thì nó sẽ tự động bay đi và nhiều khi còn bị mèo rừng tha đi.

Quách Tống gật đầu nói:

- Cảm ơn huynh nhắc cho đệ biết, đệ đi lấy tổ đây.

- Có muốn huynh đi cùng không?

- Không cần đâu ạ, huynh giúp đệ trông Tiểu Ưng nhé, đệ lo cái tên mập chết bầm kia lại giở trò nữa.

Sau khi nhìn Quách Tống nhảy qua vách núi, Cam Vũ trong lòng thở dài, mặc dù hắn có thể nhảy qua vách núi nhưng hắn chỉ có thể duy trì độ rơi hai mươi trượng, nếu so với sư đệ thì kém quá xa.

Quách Tống nhảy được một lát liền đến được cái tổ, thấy cái tổ chim vẫn còn ở đó, hắn đem Mãnh Tử nhẹ nhàng đặt sang một bên, hắn tìm một ít bùn đất cùng bột đá rồi đem chôn Mãnh Tử cùng hai đứa con khác.

Lúc này, hắn nhìn lại thanh kiếm ở bên trong thì hắn lập tức ngẩn người ra.

Thanh kiếm này không có chuôi, chỉ có một nửa thanh kiếm cắm vào vách đá, còn mũi kiếm thì chĩa ra ngoài.

Đây là có chuyện gì xảy ra vậy?

Chỉ có một trường hợp duy nhất được tạo ra khi mũi kiếm chĩa ra ngoài, đó chính là ai đó đã đâm thanh kiếm xuyên qua vách đá, cho nên chuôi kiếm hiện đang trong vách đá.

"Chẳng lẽ bên trong vách đá là một khoảng không?"

Quách Tống trầm ngâm một hồi rồi quyết định từ từ tiến vào bên trong vách đá, hắn mạnh mẽ vung một cước vào vách đá và những vách đá mỏng như tấm gỗ bị đá văng ra xa, từ bên trong lộ ra một cái động khổng lồ cao ba thước.

Quách Tống ngây người một lúc rồi dùng lực tách từng miếng đá xung quanh ra, bất thình lình, một bộ xương ngã xuống dọa cho Quách Tống sợ hãi hét lên.

Chỉ có phần đầu là vẫn còn tóc, trên bộ xương vẫn còn bộ đạo bào, có lẽ vì thời gian nên đạo bào gần như rách nát.

Hắn thình lình hiểu ra, hóa ra các đạo sĩ này đang dựa lưng vào vách đá, do hắn gỡ vách đá ra nên bộ xương mất thăng bằng và ngã xuống.

- Tiền bối, xin lỗi!

Quách Tống vội vàng thì thầm xin lỗi rồi nhanh chân tiến vào trong động, hắn cẩn thận bước qua từng bộ xương một, may là hắn không đυ.ng phải bộ xương nào.

Hắn tiện tay nhặt lên một thanh trường kiếm, một nửa đoạn kiếm đã bị rỉ sét nhưng độ sắc bén vẫn còn.

Hắn từ từ tiến vào thăm dò thì thấy bên trong hiện lên một ánh sáng mờ nhạt và có một bộ xương trắng ở bên trong hốc tường sâu khoảng năm thước, cao và rộng khoảng bốn thước, ngồi xếp bằng ở trong đó, hình như ở phía bên phải hốc tường có một tảng đá lớn đang lấp đi cái khe ở đó.

Bên trên hốc tường khắc đầy các vết chém của rìu khiến cho Quách Tống nổi hết cả da gà, cái hốc này chắc là do bộ xương tiền bối mở ra.

Hắn từ từ lách qua hốc tường, đi xuyên qua ánh sáng mờ nhạt thì thấy bên trong là một tòa sơn động rộng lớn, bên dưới là một cái hồ nước sâu, bốn phía sơn động phân bố mấy chục cái động lớn nhỏ khác nhau, bên trong lờ mờ xuất hiện bóng người nhưng chắc đó có lẽ là một bộ xương thôi.

- Phía dưới là ai đó? - Đột nhiên phía trên đỉnh đầu Quách Tống có một tiếng hét hỏi vang lên.

Cái giọng này nghe rất quen, Quách Tống ngay lập tức vừa mừng vừa sợ hỏi:

- Sư phụ, là người sao?

- Quách Tống? - Mộc chân nhân sửng sốt hỏi.

Rất nhanh, một sợi dây thừng được ném xuống, Mộc chân nhân ở phía trên nói:

- Tự mình leo lên đi.

Quách Tống cầm lấy cái dây rồi leo lên, khi lên được mười trượng thì thấy Mộc chân nhân đang ngồi trong một hang đá, lạnh lùng nhìn hắn hỏi:

- Con vào đây bằng cách nào?

- Dạ thưa sư phụ, Mãnh Tử đã qua đời, lúc con dọn dẹp tổ của nó thì phát hiện trên vách đá có một thanh kiếm đang cắm vào đó, chính là thanh kiếm này ạ.

Quách Tống cầm thanh kiếm trong tay lên đưa cho sư phụ rồi giải thích tiếp:

- Thế là con liền dùng chân đạp vách đá ra thì thấy cái mật động này ạ.

Mộc chân nhân nhanh chóng rời khỏi huyệt động và tiến về phía Quách Tống, lúc này sắc mặt Mộc chân nhân trở nên hòa hoãn hơn nhiều, ông cầm thanh kiếm trong tay Quách Tống lên nhìn rồi nói:

- Ta cảm thấy rất ngạc nhiên, cái hang này vô cùng bí mật, lối vào của hang vừa nhỏ vừa uốn lượn và có rất nhiều lối đi như mê cung vậy, không có người dẫn đường thì con tuyệt đối không có khả năng vào đây cũng như ra khỏi đây, có vẻ như vị đạo sĩ Hoằng Tế này suýt chút nữa là có thể đυ.c thông vách đá để thoát khỏi đây rồi.

Trên chuôi kiếm Mộc chân nhân đang cầm có khắc hai chữ Hoằng Tế, không biết vị đạo sĩ này sống vào thời kỳ nào.

- Sư phụ, đây chính là Linh Tịch động sao? - Quách Tống tò mò hỏi.

Mộc chân nhân cười lạnh một tiếng rồi trả lời:

- Linh Tịch động nhìn từ bên ngoài vô cùng đẹp, nó trông như là Động Thần Tiên vậy, nhưng thực chất đây là lăng mộ của đạo sĩ mà thôi!

- Nhưng Ngụy Tiên cô nói, Linh Tịch động tiên cơ dạt dào, người đắc đạo đông đảo.

- Tiên cơ dạt dào thì ta chưa cảm nhận được, nhưng quả thực có nhiều người đã đắc đạo, Quách Tống à, trong này có năm mươi ba đạo sĩ đã vũ hóa, trong đó có hai mươi mốt người tu thành nhục thân bất hoại, mặc dù họ không thể nhục thể phi thăng nhưng họ đã tu đan đắc đạo.

Quách Tống nhìn qua mấy cái huyệt động khác thì phát hiện có đạo sĩ nhục thân bất hoại, dù đã vũ hóa mấy trăm năm nhưng diện mạo của họ vẫn như cũ, vẫn sinh động như thật, làn da và cơ bắp cứng lại như đá, mặc dù đây là xác khô nhưng huyệt động lại vô cùng ẩm ướt nên trông họ vẫn còn nguyên.

Quách Tống vẫn còn tương đối mờ mịt, hắn vẫn không rõ nhục thân bất hoại có gì trân quý nữa.

- Sư phụ, nhục thân bất hoại chính là tu đan đắc đạo sao?

- Nhục thân bất hoại, linh hồn bất diệt, đương nhiên là họ đã đắc đạo rồi.

Mộc chân nhân hướng về phía Quách Tống vẫy tay nói:

- Con tới đây ngồi với ta, ta có lời muốn nói với con.

Quách Tống đến bên cạnh Mộc chân nhân ngồi, Mộc chân nhân thở dài nói:

- Vào cái ngày mà ta nhận con làm đồ đệ, ta đã an bài sẵn kết cục của ta ở đây rồi, con cũng thấy đấy, ta đào sẵn cái huyệt động sâu hai thước và rộng một thước ba như thế này, thế mà hôm nay con lại vào được đây, làm ta có thế thấy được thiên ý trong cõi u minh, Tôn tiên nhân nói không sai, sau khi ta thu nhận đệ tử được mười năm thì sẽ vũ hóa cùng quan môn đệ tử, vì vậy nên ngài đã giúp ta đi đến tận bây giờ, ta còn cân nhắc làm sao để có thể giúp con vào được đây nhưng bây giờ con lại xuất hiện ở đây, có thế thấy thượng đế đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ rồi.