Trong phòng, Tam sư huynh Cam Lôi hỏi Cam Vũ:
- Kẻ thù của tiểu đệ tên là gì vậy?
- Tên là Trương Hổ Nhi, hình như được Huyền Hổ cung tuyển chọn.
Cam Vũ nói đến đây, bất thình lình cảnh giác nhìn Cam Lôi một cái nói:
- Tam ca, huynh đừng có ẩu, huynh gây họa cho sư phụ đủ nhiều rồi đó.
- Yên tâm đi! Huynh đâu có biết làm loạn, hơn nữa, huynh còn biết chương pháp đó.
Cam Vũ bĩu môi nói:
- Chương pháp của huynh chỉ có mấy cái chiêu như là bị rắn cắn, hoặc là trượt chân ngã xuống núi, hoặc là tiến nhầm vào ổ sói, ngoại trừ những ám chiêu này ra, huynh còn chiêu gì khác không, đừng tưởng người khác là đồ đần, làm sao mà không biết được đó là huynh làm?
- Khoan đã! Lần này huynh dùng tuyệt chiêu mới, đảm bảo bọn họ đoán vừa không ra vừa giúp cho tiểu sư đệ giải tỏa ác khí.
- Sư huynh!
Thanh âm của Quách Tống bất thình lình truyền đến tai của cả hai, khi cả hai quay lại nhìn thì thấy Quách Tống chẳng biết lúc nào đã đứng ở trước cửa.
Hai người vội vàng cười nói:
- Đệ trở về rồi sao?
Quách Tống đi tới trước mặt cả hai thản nhiên nói:
- Cái tên Trương Hổ Nhi kia đối với đệ là một loại động lực, đệ luôn suy nghĩ phải vượt qua hắn nên mới liều mạng luyện võ, nếu như hắn chết rồi thì đệ sẽ không còn động lực, đệ cảm tạ sự yêu mến của hai huynh nhưng tốt nhất là nên giữ lại hắn!
Cam Lôi khà khà cười khàn một tiếng nói:
- Được rồi! Vậy huynh để hắn lại cho đệ, để tương lai đệ xử lý hắn.
- Tiểu đệ, kiến thức cơ bản sư phụ dạy cho đệ là gì vậy? - Cam Vũ ở bên cạnh tò mò hỏi
Quách Tống gãi đầu nói:
- Đệ cũng không biết rõ, kiến thức cơ bản hai sư huynh đã học là cái gì vậy?
- Đó là cái này!
Cam Vũ gỡ thắt lưng của hắn xuống rồi hướng về phía đầu giường cùng cửa đem hai đầu thắt lưng treo lên rồi nhẹ nhàng nằm lên thắt lưng nói:
- Huynh đã tập nằm ngủ trên thắt lưng năm năm rồi.
- A! Là đi ngủ trên sợi dây!
Quách Tống thán phục một tiếng rồi quay sang Cam Lôi hỏi:
- Còn Tam sư huynh thì sao?
- Còn huynh thì tập nâng tảng đá, mỗi ngày nâng tảng đá bốn mươi cân lên mấy trăm lần.
Hai người cùng nhau hướng về phía Quách Tống hỏi, Quách Tống đáp:
- Đệ luyện Kim kê độc lập!
Quách Tống đáp xong liền đi ra ngoài sân, dùng một chân đứng sừng sững, tay phải giơ kiếm cách đỉnh đầu, tay trái chỉ một thân cây nào đó, không nhúc nhích.
Cam Vũ và Cam Lôi nhìn nhau tự hỏi, đây là đang luyện cái gì vậy?
- Hai đứa không nên quấy rối nó, tự làm cho bản thân bận rộn đi! - Mộc chân nhân ở một bên lườm hai người nói.
Hai vị sư huynh đành hậm hực trở về phòng.
Mộc chân nhân đứng cách đó không xa yên lặng chăm chú nhìn Quách Tống, thấy Quách Tống như lão tăng nhập định, đối với bên ngoài dường như chẳng quan tâm.
Mộc chân nhân gật đầu chắp tay trở về phòng của mình.
Vào buổi đêm đầu tiên, Quách Tống đứng yên trong ba giờ liền, hắn đương nhiên không thể nào đứng bất động liên tục được, hắn chỉ có thể duy trì được mười phút rồi dừng lại, nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục, sau khi luyện xong, Quách Tống cơ hồ bò trở về, toàn thân mệt mỏi, gần như không còn cảm giác gì, lập tức ghé lên giường nằm, không động đậy được.
Cam Phong bưng tới một bát thuốc sền sệt như nước mật, để trước mặt Quách Tống nói:
- Uống đi! Uống xong liền đi ngủ nhé.
Một mùi gay mũi lập tức xộc thẳng vào mũi của Quách Tống làm hắn phải ngồi dậy, cái này cứ như là hương vị của món trứng thối được nấu trong hóa chất ở hậu thế vậy, chỉ ngửi thôi hắn đã muốn ói rồi.
Cam Vũ ở sau lưng vỗ vai Quách Tống cười tủm tỉm nói:
- Thối chỉ là thối một chút thôi, quen mùi này đi, đệ bịt mũi lại rồi uống một hớp, hay để huynh bịt mũi cho đệ?
- Đệ tự mình làm được!
Quách Tống bịt mũi lại, bưng cái bát thuốc lên, không phân biệt mùi vị uống một hơi đến hết, bất thình lình hắn quay người qua một bên nôn khan một trận, Cam Lôi mạnh mẽ lanh lẹ ngay lập tức đè lên ngực và bụng của Quách Tống mới khiến hắn không có phun ra.
Cam Vũ vội vàng đưa cho Quách Tống một bát nước, Quách Tống một hơi uống hết nửa bát nước, thở hổn hển một hơi liền nói:
- Mùi vị kia đúng là mẹ nó muốn tiêu hồn luôn, đệ quả thực muốn chết mất, sư huynh, đệ còn phải uống cái thứ này năm năm nữa chứ!
- Năm năm hay ba năm đều không khác mấy, sau này uống quen rồi thì tương lai nhiều khả năng đệ sẽ rất nhớ nó đó! Có khi đem nửa bát thuốc còn lại uống sạch sẽ luôn.
Cam Lôi bịt mũi Quách Tống lại rồi đem nửa bát thuốc còn lại bỏ vào trong mồm Quách Tống, hắn cười hắc hắc nói:
- Năm đó nhị ca cũng làm như vậy đấy, bây giờ huynh cũng muốn thử xem, ha ha! Rót thuốc cho đệ uống đúng mẹ nó là thoải mái!
Quách Tống tức giận đến trợn mắt, lời nói cũng không nói ra được.
Sau khi uống xong, Quách Tống ngửa mặt nằm trên giường một hồi lâu rồi nói:
- Tứ ca, cái thuốc này tên gọi là gì vậy?
Cam Vũ cười hì hì nói:
- Cái này gọi là tiêu hồn quỳnh tương, còn có tên gọi khác là đứt ruột ngọc dịch, chẳng mấy chốc đệ sẽ được nếm một mùi vị khác nữa.
Cam Vũ vừa dứt lời, bụng của Quách Tống kêu lên một tiếng ùng ục, Quách Tống cảm thấy bụng đau như đứt đoạn,
- A!
Quách Tống hét to một tiếng, nhảy lên một cái liền ôm bụng xông ra ngoài.
Cam Lôi ở phía sau cười lớn hô:
- Ngũ đệ, nhớ đi xa một chút nhé!
Một đêm Quách Tống bị dày vò bảy tám lần liền, vào lúc canh ba, cả người Quách Tống trở nên hư thoát, dù bụng dưới vẫn còn đang đau nhức nhưng hắn không chịu được cảm thấy buồn ngủ, dần mơ màng thϊếp đi.
* * * * *
Hôm sau trời vừa sáng, bụng của Quách Tống không còn đau nữa nhưng toàn thân trở nên đau mỏi khó chịu, lúc đánh răng ngay cả tay của hắn cũng không nâng nổi.
Mặt Cam Lôi nhìn có chút hả hê nói:
- Ngũ đệ, ai bảo đệ ngày đầu tiên lại luyện tập ác liệt như vậy, hơn nữa lại còn là Kim kê độc lập nữa! Hiện tại thì hay rồi, hai cái chân của đệ không đứng nổi nữa rồi.
- Cái tên mập mạp chết bầm như huynh chỉ biết ngồi nói châm chọc thôi.
Quách Tống mạnh mẽ trừng mắt nhìn Cam Lôi một cái, tức giận nói:
- Dù sao hôm nay đệ không hoạt động được, huynh tự mình đi kiếm ăn đi.
- Vậy không được, sư phụ không cho phép làm điều này.
Cam Lôi ngó qua phòng của sư phụ nhìn một chút, thấy phòng đã khóa, chắc sư phụ đã ra ngoài từ sáng sớm rồi, hắn thấp giọng nói:
- Đệ thực sự không thể không đi được, quy củ của sư phụ rất nghiêm, để huynh cõng đệ nhé?
- Không cần huynh phải cõng, đệ tự mình đi được.
Mặc dù cánh tay cùng toàn thân Quách Tống đau mỏi khó chịu, nhưng chân hắn vẫn đi được, hắn cầm một cái trượng trúc làm cái nạng, đi theo Cam Lôi xuống núi.
Đi được một đoạn, đau mỏi trên người Quách Tống dần dần biến mất, có thể sử dụng cánh tay để cầm nắm leo trèo, hắn có chút không hiểu hỏi:
- Tam ca, cái thuốc tối hôm qua đệ uống rốt cuộc là cái gì vậy?
Cam Lôi cười cười nói:
- Người luyện võ đều phải uống thuốc, tuy nhiên, thuốc của mỗi người được phối theo nhiều phương thức khác nhau, có người thì ăn đại lực hoàn, có người thì uống thư kinh hoạt lạc tán, nói thật thì huynh không biết phương thức phối thuốc của sư phụ, nhưng huynh có nghe đại ca nói qua, đơn thuốc sư phụ phối được tạo thành từ bốn mươi mấy loại dược liệu khác nhau, huynh cảm thấy thuốc hôm qua đệ uống, so với thuốc bọn huynh từng uống còn khó uống hơn gấp mười lần,
- Vậy nó có tác dụng gì vậy? - Quách Tống lại hỏi.
- Chính là bốn chữ, mạnh gân khỏe xương, về sau đệ sẽ hiểu rõ hơn.
Hai người vừa nói, vừa tiếp tục đi xuống núi.
* * * * *
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái đã trôi qua nửa năm, sáng sớm mỗi ngày Quách Tống đi theo Cam Lôi ra ngoài kiếm ăn, sau khi trở về thì chẻ củi, sau đó thì luyện Kim kê độc lập, sau cùng là uống thuốc rồi đi ngủ.
Mỗi ngày đều như thế, hắn cũng dần dần thích ứng với loại sinh hoạt cường độ cao này, chỉ là thỉnh thoảng kỷ niệm về vợ con đột ngột đánh tới, để hắn đắm chìm trong bi thương to lớn, lúc này, hắn như phát điên khổ luyện, dùng thân thể cực độ mệt mỏi để quên đi nội tâm bi thương.
Buổi sáng hôm nay, Cam Lôi cùng Cam Vũ đi Thanh Ngưu quan bán thuốc, xong rồi lại xuống núi mua chút vải vóc, đạo bào của bọn họ đã rách mướp, nhất định phải đổi thôi.
Quách Tống cũng phát hiện ra một đặc điểm, đạo bào bọn họ mặc thường ngày mặc dù rất cũ kỹ, nhưng lại không có rách rưới, các vết vá cũng không nhiều, nhưng mỗi lần hạ sơn thì lại cố ý ăn mặc rách tung tóe, hình như chính là đặc biệt muốn cho người khác xem, thời gian bọn họ trải qua ở Hương Sơn gian khổ biết bao.
Nhưng tại sao lại làm như thế, Quách Tống nghĩ mãi vẫn không ra, mang đến cho hắn một cảm giác, ở Thúy Bình phong đang giấu một thứ bảo bối nào đó, một cái gì đó mà người khác đã tìm ra rồi nhưng không muốn cho ai biết.
Không có Cam Lôi ở đây, Quách Tống chỉ có thể một mình đi kiếm ăn, hắn thấy sắc trời hôm nay không tốt lắm, thấy vậy nên hắn chuyển sang bổ củi.
Như Tứ sư huynh nói, lao động chính là luyện võ, Quách Tống cũng dần cảm nhận được câu nói này,
Tỉ như chẻ củi chẳng hạn, trên thực tế đây chính là đang luyện kiếm, lúc hắn mới lên núi thì hắn phải dành một ngày mới bổ hết được hai trăm cây củi, một tháng sau, hắn chỉ cần một canh giờ liền có thể bổ được năm trăm cây củi.
Mà giờ đây, chỉ với nửa canh giờ, hắn có thể bổ được một ngàn cây củi, tốc độ bổ đao bây giờ không thua kém gì Cam Vũ.
Tuy rằng lúc trước Cam Vũ giúp hắn chặt thân cây ra từng đoạn cho hắn bổ, nhưng bây giờ Cam Vũ ném công việc chặt thân cây cho hắn tự chặt.
Quách Tống kéo một cái thân cây tùng dài hơn một trượng qua, hắn dùng đao bổ củi gọt sạch cành cây, rồi tiện tay dùng một đao bổ xuống, "Cạch! Cạch! Cạch!" liên tiếp tám đao, chém đứt thân cây làm tám đoạn, xong rồi dùng chân đá từng đoạn sang một bên.
Lúc này, Quách Tống đột nhiên cảm thấy có ai đó, vừa quay đầu lại, chỉ thấy sư phụ Mộc chân nhân đứng một bên cười híp mắt, hắn có chút ngượng ngùng gãi đầu nói:
- Tam ca đi ra ngoài rồi ạ, con đợt lát nữa huynh ấy về liền đi hái đào, quả đào đã chín rồi ạ.
Mộc chân nhân tiến lên phía trước nhìn cây tùng một chút, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
- Vượt dự liệu của ta một chút, con thế mà có thể một đao chặt đứt thân cây.
- Vài ngày trước, con phải bổ hai đao mới chặt đứt được thân cây, bắt đầu từ hôm qua, con phát hiện ra sức mạnh của con đã gia tăng đáng kể, một đao có thể chặt đứt thân cây.
- Không tệ! Không tệ!
Mộc chân nhân vuốt râu khen ngợi:
- Sớm hơn nửa năm so với dự tính của ta, con bây giờ luyện Kim kê độc lập một lần có thể đứng bao lâu?
- Dạ, ước chừng đứng được nhiều nhất trong một lần là hơn một canh giờ, còn thông thường thì đứng được hơn nửa canh giờ ạ.
Mộc chân nhân hài lòng gật đầu nói:
- Nửa năm liền có thể được một canh giờ, so với ta năm đó thì đã nhanh hơn nhiều rồi đấy, năm đó ta phải luyện một năm mới có thể đứng được một canh giờ.
- Con không dám tự mãn, sẽ tiếp tục cố gắng gấp bội ạ.
Mộc chân nhân mỉm cười nói:
- Hôm nay không cần đi hái đào, đi theo ta!
Mộc chân nhân quay sang phía tây sườn núi rồi đi tới, đây chính là nơi Quách Tống suýt chút nữa bị lạc vào sáng sớm ngày leo núi thứ hai, phía dưới là vực sâu vạn trượng, các vách đá cao khoảng năm trăm mét, nhìn tựa như một con dao sắc nhọn, sáng bóng như gương, nhưng trên đó lại mọc rất nhiều dây leo cổ thụ, dây nào dây nấy đều to lớn như cánh tay.
Mộc chân nhân nhẹ nhàng tung người nhảy xuống vách núi phía bên dưới, Quách Tống giật nảy mình, vội vàng chạy tới gần vách núi nhìn xuống thăm dò, mây và sương mù khiến cho hắn không thể nhìn thấy rõ, hắn chỉ mập mờ thấy sư phụ của hắn đang treo lơ lửng bên dưới vách đá cao ba trượng, tay đang nắm lấy dây leo cổ thụ.
Mộc chân nhân chỉ sang dây leo bên cạnh, cười tủm tỉm nói:
- Nhảy xuống bắt lấy nó đi!
- Cái gì? - Quách Tống bỗng dưng trợn hai mắt nhìn sư phụ hét.