A Lục giống như bị dọa, cuống quít rụt tay về, người như thế nào nói tới liền tới? Người này đi đường cũng không phát ra âm thanh?
Chợt nhớ phu quân hai chân tàn tật, thế chắc cũng bình thường, có lẽ xe lăn chất lượng quá tốt, bánh xe chạy mà không phát ra tiếng.
Rốt cuộc là Thế tử gia, chất lượng cuộc sống hàng ngày hẳn là rất tốt.
Không nghĩ nhiều, A Lục chạy nhanh ngồi thẳng sống lưng, bên tai nhớ tới lời A Nương dạy dỗ: ”Cô dâu, cần mang nét ý cười, chờ phu quân lâm hạnh, hầu hạ liền làm vợ người ta.”
Bỗng chốc trên đầu nhẹ bẫng, nàng biết khăn voan đỏ đã được xốc lên, liền học theo bà tử trước khi ra cửa dặn dò, thấy phu quân trước tiên muốn cười, hơi giơ khóe miệng không được nhe răng, sau đó lại nũng nịu mà kêu một câu: ”Phu quân__”
Chỉ là đối phương không nói chuyện, bên tai lại vang lên một trận sột sọa thanh âm. A Lục mặt hơi hơi nóng lên, xấu hổ nói: “Phu quân, chúng ta còn không có uống rượu hợp cẩn đâu?”
Vừa dứt lời, trong tay liền nhiều ra một vật cứng, A Lục men theo hoa văn mà sờ soạng, hẳn là một cái chén rượu.
Không đợi nàng lên tiếng, đối phương liền bắt lấy tay nàng cầm chén rượu đưa đến nàng bên miệng, nồng đậm mùi rượu ập vào mặt.
A Lục lập tức đã hiểu, đây là rượu hợp cẩn, nhưng nhớ lại chính mình vừa rồi có xấu xa ý tưởng, cảm thấy có chút ảo não.
Bất quá cũng không hẳn, dù sao bọn họ cũng là phu thê đã bái lạy thiên địa cao đường.
Không chút hàm hồ mà mở miệng, uống cạn chén rượu đi xuống.
A Lục lại không biết, bộ dáng chính mình bây giờ tột cùng có bao nhiêu mê người, tuyệt mỹ gương mặt trang điểm càng làm người không thể dời mắt. Cho dù hai mắt mù, nhưng trong đó lại hắc bạch phân minh chứ không vô thần như những người mù khác.
Ngược lại, nàng càng hấp dẫn người chính là hai mắt này, phảng phất giống thâm trầm, hơi không lưu ý liền bị cuốn hút vào.
Làn da bóng loáng non mịn, chỉ cần nhẹ nhàng véo đã để lại vệt đỏ mê người.
Một giọt rượu ngon trượt theo khóe miệng nàng, chậm rãi lăn qua cái cổ mịn rồi nhập vào cổ áo. Vốn là một gương mặt hại nước hại dân, lúc này vô luận là nam tử có định lực cao nào cũng vô pháp chống đỡ.
Nam nhân ngửa đầu uống cạn chén rượu, hướng phía sau ném đi phát ra một tiếng vang thanh thúy.
A Lục chưa kịp phản ứng liền bị đẩy ngã ra giường.
“A____!”
Ập vào trước mặt là một hơi thở xa lạ, thiêu đến hai tai nàng đều đỏ, đáy lòng run rẩy lợi hại. A lục vẫn không quên lời A Nương dạy dỗ, mềm nhẹ mà kêu một tiếng: ”Phu quân__!”
Chỉ là không biết vì sao đối phương chậm chạp không đáp lại, chỉ có thô trầm hít thở mang theo độ ấm phun lên da cổ non nớt của nàng.
Ấm áp hơi ẩm, lập tức kích phát mẫn cảm của nàng, mang theo từng trận rùng mình, ngay cả tâm xấu xa cũng không tự giác mà biểu lộ ra ngoài.
A Lục mặt càng đỏ hơn, thanh âm đặc biệt êm tai: ”A Lục lần đầu là vợ người, mong phu quân thương tiếc.”
Kiều hoa run rẩy, càng hiện ra nhu nhược, sao có thể bất động dung.
Trước người kiêu ngạo đột nhiên bị bàn tay to bao trùm, cách vải tơ tằm sang quý, từng chút từng chút mà xoa bóp bộ ngực sữa của nàng, A Lục đã khi nào chịu qua đối đãi như vậy, lập tức liền không nhịn xuống được mà kêu lên: “Ân__”
Mới một chút nàng liền ngừng thanh âm, khẽ cắn môi đỏ. Thật kì quái, nàng vì cái gì sẽ kêu ra cái âm thanh này thẹn thùng?
Vì cái gì thân mình nàng sẽ càng ngày càng phát mềm, cả người vô lực? So với khi bệnh nặng một hồi còn mềm nhũn hơn?
Khi tâm tư A Lục luân chuyển, lại không biết rằng chính mình bộ dáng đã làm nam nhân nhẫn nại sắp đến cực hạn rồi. Đôi mắt sáng ngời kia hận như không thể đem nàng nuốt vào bụng.
Tầng tầng quần áo bị cởi bỏ, lộ ra kia là đỏ thẫm yếm thêu kim phượng, bao lấy kia bộ ngực ngạo nhân, da thịt trắng nõn đánh sâu vào thị giác, trên đó nhô lên tiểu đậu đậu rõ ràng mà sừng sững. Giống như mời người đến hái đào tiên, dụ người đi lên cắn một ngụm. Nam nhân yết hầu co rút, cự long thức tỉnh.