Mẫu tóc em đưa anh đã có kết quả chưa?
Diệp Cẩn Dao mở cửa phòng đi vào, Poseidon đưa tầm mắt lên nhìn một cái lại cúi xuống, chanh chua.
- Chưa có!
Đường Dạ nuốt không trôi thái độ của Poseidon trực tiếp giáng một cú đấm vào đầu.
- Ăn nói đàng hoàng chút.
Poseidon ấm ức lên tiếng trách móc.
- Mọi người đều là đồ tiêu chuẩn kép.
Cả phòng được một trận cười to trước thái độ của Poseidon. Cứ thử tưởng tượng một người đàn ông trưởng thành to cao tỏ ra ấm ức, miệng trách móc nhưng không dám nói to xem hệt như hình ảnh chó lớn bị đổ oan nhưng không thể biện minh đành ngậm ngùi trốn một góc rêи ɾỉ.
Poseidon đáng thương chỉ có thể trốn một góc phòng vẽ vòng tròn*.
* Cách giới trẻ nguyền rủa hay để chửi thầm trong lòng chút oán giận ( đại loại vậy đó ).
- Được rồi được rồi, đừng trêu ghẹo anh ấy nữa đi.
Vân Tịch lên tiếng cắt ngang tiếng cười của mọi người, cũng như giải vây cho Poseidon.
Poseidon từ trong góc tường phi như bay về phía Vân Tịch ngồi, điên cuồng cọ cọ má mình vào cô ấy, cảm động.
- Vẫn là Tịch Tịch thương anh nhất, lần đầu được em đứng về phía anh.
Poseidon sướиɠ run người. Trước nay Vân Tịch luôn ưu tiên cho Diệp Cẩn Dao và Diệp Thiên trước, sau mới đến người yêu là anh. Cho dù hai người kia chọc anh tức giận đến bỏ đi, Vân Tịch vẫn đứng về phía hai người họ.
Chuyện này....
Vẫn là lần đầu tiên đi.
Vân Tịch ghét bỏ đẩy mặt Poseidon ra.
- Chậc, có người chưa gả đã bênh vực chồng tương lai, sau này gả rồi chắc là có sắc quên luôn đám người này a~
Diệp Thiên cố ý kéo dài cuối câu, liếc mắt khinh thường Vân Tịch bám đứng chị em. Đường Dạ và Lãnh Nam ở một bên xem kịch không dám nhúc nhích sợ bản thân bị lôi vào.
Tiếng gõ cửa cốc cốc phá vỡ không khí vui nhộn bên trong, người bên ngoài kính cẩn lên tiếng.
- Thưa điện hạ có hầu tước tiểu thư nhà Azaria cầu kiến.
Được sự cho phép của người bên trong, người hầu mở thông báo cho người gác cổng thông qua camera ở hành lang. Chỉ mấy phút ngắn ngủi cửa đã mở ra, một cô gái xinh đẹp, ăn mặc lịch sự xuất hiện. Cô gái nho nhã đặt tay phải lên ngực, cúi người hành lễ.
- Tham kiến hoàng thái tử điện hạ, đại công chúa, nhị công chúa điện hạ.
"Hử" Diệp Cẩn Dao ngạc nhiên, tròn mắt nhìn.
Là cô ấy.
Larissa- người cô đã gặp ở Lục Dao.
Poseidon trở lại bộ dạng cao lãnh, dáng ngồi ngay ngắn, lười biếng đưa mắt nhìn Larissa, tựa như nhìn đời bằng nửa con mắt, chậm rãi " Ừ" một tiếng.
Mọi người: -....-
Lật mặt cũng nhanh quá đi.
- Đại công chúa, thần nghe cha nói người muốn tuyển quản gia riêng. Thần muốn tự ứng cử mình.
Larissa chân thành khẩn cầu, đôi mắt phút chốc trở lên sáng rực mong đợi, cả người cứng đờ vì sợ bị từ chối.
Diệp Cẩn Dao ngơ ngác không hiểu chuyện gì, đưa mắt nhìn Poseidon.
Cô, tuyển quản gia riêng á???
Poseidon nhún nhún vai: Là phụ thân và mẫu hậu làm ra, anh không hề liên quan.
Diệp Cẩn Dao hiểu ý bất lực thở dài.
Không liên quan cái b**p.
Không liên quan nhưng anh biết không nói.
Diệp Cẩn Dao nhịn không được chửi thề trong lòng.
Bỗng Diệp Cẩn Dao để ý thấy một điều, ở đây ngoài cô ra ai cũng điềm nhiên như không. Ý gì đây? Tất cả đều biết ngoại trừ cô.
- Đừng hoảng, quốc vương chỉ là muốn có người bảo vệ em, không để chuyện lần trước xảy ra. Họ cũng chỉ là quá lo cho em thôi.
Đường Dạ giải thích.
Diệp Cẩn Dao đỡ chán, đôi mắt sâu thăm thẳm bất giác có chút chán nản không nói thành lời.
Chuyện bé xé ra to quá rồi đó.
- Nhưng không phải Larissa đang làm ở Lục Dao sao? Vả lại Larissa là hầu tước tiểu thư sao có thể làm quản gia riêng cho tôi được chứ, đây cũng không phải xã hội phong kiến.
Larissa!
Larissa lòng vui như mở hội. Cô ấy không ngờ Diệp Cẩn Dao vẫn còn nhớ tên mình. Larissa vẫn luôn mong muốn được gặp công chúa trong lời đồn, chỉ là chưa từng nghĩ tới bản thân đã gặp qua rồi.
Ba năm trước.
- Cha, người sao vậy?
Larissa vừa đi làm về đã thấy dáng vẻ mặt nhăn mày nhó cả người khó chịu của cha mình ở phòng khách.
- Cũng không phải chuyện lớn, chỉ là thua trong tay hai đứa nhóc vắt mũi chưa sạch nên thấy trong người không thoải mái lắm.
Hầu tước Azaria bóp bóp mi tâm, bất giác thở một hơi dài, chán nản bất cần đời ngả người ra ghế.
- Ý người là hai cô gái người kể hôm trước?
Hầu tước phất phất tay.
- Đúng, nhắc đến lại đau đầu. Tại sao Quốc Vương và Vương Hậu muốn báo đáp ơn cứu mạng không tặng thứ gì đó, cứ nhất quyết phải nhận làm con gái chứ.
Larissa nho nhã ngồi ở ghế đối diện, bình tĩnh rót hai cốc trà, đẩy một cốc về phía hầu tước.
- Cha cũng biết Quốc Vương và Vương Hậu luôn muốn có con gái, nhưng vì sức khỏe nên đành từ bỏ. Giờ lại có hai cô gái cứu mình, đương nhiên lòng tự khắc yêu quý muốn nhận làm con rồi.
Larissa uống một ngụm trà, nói tiếp.
- Không phải cha và mọi người đưa ra bài kiểm tra sao? Sao vậy, không đạt yêu cầu.
Nói đến đây Hầu tước Azaria lại càng đau đầu hơn. Lần đầu gặp hai cô gái kia đã mạnh miệng kêu cứ ra bất kì đề bài nào để đánh cược, nếu không làm được thì không cần bất cứ quà báo đáp nào, còn ngược lại thì tất cả phải tôn trọng cô ấy dù cho họ có là công chúa hay không.
- Không phải, ngược lại làm rất tốt là đằng khác. Hai cô gái đó đã giúp cho mối quan hệ giữa hoàng thất và tổng thống tốt đẹp, hòa hoãn hơn.
Đôi mắt Larissa bỗng sáng rực tựa như nhìn thấy tín ngưỡng của mình, càng nói càng phấn khích.
- Thật sao? Họ đã làm cách nào vậy!
Mối quan hệ giữa hoàng thất và chính trị gia luôn ở phía đối địch nhau mà không rõ lí do là đều ai cũng biết. Hiện tại lại có thể bắt tay làm hòa, đúng là quá đỉnh.
- Ta không biết, chỉ biết phía tổng thống cho người mang quà đến, cũng như thẳng thắn nói về mối quan hệ đó một cách nghiêm túc. Nghe nói là do có người đứng phía sau phá hoại chính sách của họ rồi đổ tội cho hoàng thất nên mới dẫn đến hiểu lầm.
Hầu tước Azaria ngồi dậy, Larissa biết ý đưa tách trà cho cha mình. Hầu tước nhận lấy, uống một ngụm.
- Vậy họ có dáng vẻ ra sao? Có xinh đẹp không?
Hầu tước xụ mặt nhìn con gái. Đứa con gái này của ông người yêu thì chưa có, lại suốt ngày hỏi con gái nhà người ta có xinh đẹp không, chắc không lẽ...?
- Con hỏi làm gì? Cha cũng chưa nhìn thấy, nói chuyện đều cách một bước màn. Đợi đến lúc phong hiệu mới được nhìn, nhưng Quốc Vương nói công chúa sẽ không lộ mặt trước công chúng nên các đại biểu, đại thần đều phải giữ lời.
Larissa thất vọng, oán ghét nhìn hầu tước, hận không thể đoạt xá cha mình.
Cô " hừ" lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Chút chuyện nhỏ cũng làm không xong.
- Con... tạo phản a.
Hầu tước Azaria tức giận chỉ về phía Larissa, nghiến răng nghiến lợi gằn ra từng chữ.
Mà nữa năm sau đó, hai công chúa kia đã làm vang danh thiên hạ một lần nữa nhờ chuyện một lưới túm gọn đám gian thần con sâu bỏ dầu nồi canh chuyên vơ vét tài sản công vào túi, cũng càng làm Larissa thêm ngưỡng mộ.
( Hiện tại)
- Tôi viết đơn từ chức rồi. Ngưỡng mộ hai vị công chúa đã lâu, nay có cơ hội gặp, muốn trợ giúp cho hai vị. Mong người chấp nhận.
Larissa lần nữa cúi người tỏ thành ý.
- Không cần xa lạ vậy đâu, cô cũng từng giúp tôi mà. Lúc đó chỉ có cô chủ động giúp tôi, tôi vui lắm.
Diệp Cẩn Dao bước tới đỡ Larissa đứng dậy, cho người mang ghế đến cho Larissa ngồi.
Đôi mắt Đường Dạ thâm sâu khó lường, quan sát kĩ lưỡng từng cử chỉ nhỏ của Larissa, ngay cả chi tiết nhỏ nhất. Anh chầm chậm cất giọng hỏi.
- Sở trường của cô là gì???
Larissa bị ánh nhìn chăm chú của Đường Dạ dọa toát mồ hôi lạnh, nhưng vừa nghe tới câu hỏi biết bản thân có cơ hội liền hào hứng phối hợp trả lời.
- Tôi từng học song ngành Luật và kinh tế, là thủ khoa đầu vào của ngành Kinh tế học của Đại học Cambridge. Ngoài ra như các vị đã biết nhà Azaria chuyên về quân sự, vì thế từ nhỏ tôi đã học qua một chút võ. Tuy không gọi là siêu hạng nhưng cũng có thể đối phó với người khác, đảm bảo có ích.
Đường Dạ suy tính gì đó sau đó đồng ý luôn, cả quá trình diễn ra trong chớp mắt làm Diệp Cẩn Dao không kịp trở tay, cô hoang mang nhìn Đường Dạ một hồi lại nhìn qua những người khác. Nhưng ai cũng né tránh cái nhìn của Diệp Cẩn Dao. Cô tức giận đập mạnh xuống bàn.
- Tạo phản à? Muốn leo lên đầu em ngồi đúng không? Không dạy dỗ lại các người các người liền tưởng em muốn ăn chay niệm phật à?
Mọi người sợ hãi chạy túi bụi, Diệp Cẩn Dao vay vung loạn xạ đuổi theo, vừa chạy vừa rượt khắp nơi tạo ra hiện trường hỗn loạn. Larissa bị bỏ lại một mình trong phòng ngơ ngác không biết làm gì.
- Azaria tiểu thư, theo dặn dò của Đường thiếu gia nhắn cô mai đến bắt đầu công việc.
Larissa ngu ngơ "ồ" một tiếng, theo bước người hầu đi về.
Diệp Cẩn Dao đuổi đến phòng Diệp Minh thì mất dấu vết, cô gõ cửa thăm dò, bên trong có tiếng Diệp Minh phát ra.
- Ai vậy?
- Là chị! :Diệp Cẩn Dao nhẹ giọng, ôn hòa đáp.
Diệp Minh ra mở cửa, Diệp Cẩn Dao bước vội vào, liếc ngang liếc dọc quan sát, ở trong tủ sát tường có góc áo quen thuộc thò ra. Cô giả vờ như không thấy, vui vẻ ôm vai bá cổ Diệp Minh.
- Đang làm gì vậy?
Diệp Minh bỗng quát lớn dọa Diệp Cẩn Dao giật mình không nhỏ, cô ôm ngực không khỏi bàng hoàng, trái tim trong ngực đập nỡ mất một nhịp, suýt lên cơn nhồi máu cơ tim luôn.
- KHÔNG CÓ GÌ, CÓ NGƯỜI TRONG NÀY Á. CHỊ TÌM NHANH RỒI ĐI RA ĐI!
Diệp Minh nhận thấy mình hơi quá, mặt đỏ ửng, giọng nói nhỏ đi rất nhiều, thập phần mang ý tự trách.
- Xin lỗi!
Diệp Cẩn Dao vô tư cười lớn, đưa tay vỗ vai Diệp Minh.
- Không sao không sao, chị em với nhau cũng không phải chưa từng cãi nhau. Cái người lầm lì, rắn mặt như em cũng không phải lần đầu lớn tiếng với chị.
Diệp Minh bị chọc đến đỏ mặt, cậu một tay che mặt, một tay chỉ về phía cái tủ.
Chuyện hồi bé, lôi ra trêu hoài.
- Người ở đó!
Đánh trống lảng sao?
Muộn rồi!
Cô ngửi thấy mùi mờ ám rồi, drama người khác cô có thể không hóng, nhưng drama của em trai nhỏ tuyệt đối không thể bỏ qua.
Còn chuyện khác...
Tính sau.
- Đang nhắn tin cho Tiểu An sao?
Mặt Diệp Minh vốn đã ửng đỏ lại bị Diệp Cẩn Dao nói trúng càng thêm ngại ngùng, vành tai nhịn không được cũng đỏ theo, ngay cả núi lửa phun trào cũng không nóng bằng mặt cậu nhóc lúc này. Diệp Cẩn Dao biết cô đã đoán đúng liền thừa thắng xông lên.
- Này là ở chỗ chị không vui bằng ở bên cạnh Tiểu An bé nhỏ sao? Aiya~ một ngày không gặp như cách ba thu, Diệp Minh nhà chúng ta đã không gặp An An Tử vài ngày rồi, liệu sẽ nhớ đến mức nào đây a~
Ngữ điệu mờ ám, âm cuối kéo dài, nụ cười đầy ẩn ý của Diệp Cẩn Dao làm Diệp Minh chịu không nổi bịt miệng cô lại, chần chừ.
- Không có, chỉ là báo cho cô ấy đó chị còn sống thôi, hôm chị xảy ra tai nạn cô ấy lao đến hỏi thăm. Vừa biết cảnh sát xác nhận liền khóc thét nên. Suy sụp đến mức nghỉ ở nhà để giáo viên gọi hỏi em có biết lí do không. Người ngoài không biết có khi còn tưởng cô ấy mới là em gái chị đó.
Diệp Minh cho Diệp Cẩn Dao xem bức ảnh Hạ An mới gửi, là bức ảnh Hạ An đang học may vá quần áo để tiếp tục kinh doanh cửa hàng / Tiệm may hạnh phúc/ của Diệp Cẩn Dao. Có thể thấy được sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Hạ An thông qua các sản phẩm lỗi trong hình.
Diệp Cẩn Dao cảm nhận thấy đằng sau như có nhiều thêm mấy người, cô quay đầu nhìn. Quả nhiên mấy người kia đều tụ họp lại đây hóng hớt. Mấy người kia thấy mình bị phát hiện liền lùi lại mấy bước, chỉ có mình Vân Tịch đứng yên vẫn không phát giác ra chuyện gì, vô tư chỉ vào bức ảnh, tò mò.
- Cửa hàng của Dao Dao à? Cô bé kia là ai vậy?
Quả thực trong ảnh còn có cả Sở Nhiên đang giúp đỡ Hạ An cầm bản phác họa đã cũ, đôi mắt nàng thâm quầng tựa gấu trúc.
- Đó không phải con gái tổng thống Hoa quốc à?
Diệp Cẩn Dao " ừ" một tiếng, gật đầu.
- Là bạn gái em trai Diệp Minh à?
Diệp Thiên túm cổ áo kéo Vân Tịch đang dí sát mặt vào điện thoại như sắp nuốt chửng nó lại, không kiên nhẫn giải thích.
- Không phải! Chỉ là bạn của chị thôi, em dâu đây nè! Thanh mai trúc mã hàng thật giá thật.
Diệp Thiên cướp điện thoại trong tay Diệp Minh, lướt sang một tấm hình khác.
Ảnh là Hạ An chụp chung với Diệp Minh trong lễ khai giảng năm học trước.
Diệp Minh như muốn phát điên với mấy người này. Cậu giận dỗi thẳng tay đuổi tất cả ra ngoài. Căn phòng trở về với vẻ yên tĩnh, Diệp Minh ngại ngùng tựa đầu vào cửa.
Lôi cậu ra chọc hoài.
Bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên, trái tim Diệp Minh phút chốc hẫng nhịp, cậu bị dọa không ít.
[ Nếu em muốn mời Tiểu An đến cứ tìm người này bảo, anh ấy sẽ cho người đi đón, biệt phủ này nhiều phòng lắm, không sợ. Nhưng phải trong trường hợp ba mẹ Tiểu An cho phép đó.]
[Ảnh ]
Hôm sau, kết quả báo cáo giám định được đích thân Poseidon đưa đến phòng làm việc của Diệp Cẩn Dao.
Diệp Cẩn Dao nhìn kết quả trên giấy độ tương đồng 99,99% mi tâm hơi nhíu lại, tâm trạng có chút phức tạp.
- Giám định của ai vậy? Thần thần bí bí, ngay cả anh trai cũng giấu sao.
Poseidon lắm chuyện tò mò hỏi liền bị Diệp Cẩn Dao ném cho một cái trừng mắt.
- Cút đi! Cút rồi thì gọi Tiểu Tịch Tịch đến đây.
Diệp Cẩn Dao đặt tờ giám định xuống bàn, cầm điện thoại bấm một dãy số, chờ vài giây mới có người bắt máy.
- Ngài có nhà không? Cháu có chuyện muốn tìm.
- Ừm, liên quan đến chuyện lần trước chúng ta nói đó.
Ngón tay Diệp Cẩn Dao không an phận, theo thói quen dùng ngón trỏ thon, dài gõ gõ bàn chờ đợi. Đợi được bên kia có tiếng đồng ý, Diệp Cẩn Dao cũng tắt máy.
Tiếng giày cao gót cộp cộp vang lên trong không gian yên lặng, dáng người con gái uyển chuyển bước đi nhưng không mất đi khí chất mạnh mẽ.
- Tìm chị sao?