Chương 35: Angels of death.

Lâu rồi không gặp. Chị Diệp Ly!

Diệp Ly ngơ ngác nhìn Lục Tử Dương. Bản thân cô không nhớ là trước đây có từng tiếp xúc qua. Ngoài biết người trước mặt là ai qua mấy kênh tin tức thì hoàn toàn chưa gặp ngoài đời thật. Cô thận trọng nhìn anh, giọng điệu có chút hoài nghi.

- Lục tổng, ý ngài là sao??

Lục Tử Dương biết rõ là Diệp Ly sẽ không nhớ mình mà. Hồi nhỏ anh cũng không tiếp xúc nhiều với Diệp Ly cho lắm, ngoài những lúc ăn cơm, chạm mặt nhau thì hầu như không hề nói chuyện. Tóm lại với Diệp Ly, anh không phải người quan trọng nên qua 16 năm, không nhớ cũng mà chuyện bình thường.

Diệp Cẩn Dao cũng cạn lời luôn rồi. Hồi trước đến chính bản thân cô cũng không khẳng định được đó Tử Dương là anh trai nhỏ của cô thì nói gì đến chị cô. Người cả một mùa hè năm đó, chỉ ngày ngày ru rú ở trong phòng học bài,

- Chị hai, đây là anh trai nhỏ hồi xưa em cứu được đó.

Cố Tâm và Tiểu An nghe vậy liền tò mò muốn được nghe kể chuyện lại. Hai người mắt sáng hơn đèn, nhìn chằm chằm cô.

- Chị Cẩn Dao, chị kể em nghe đi!

Cố Tâm dùng bàn tay nhỏ của mình lay lay tay Cẩn Dao.

- Mẹ nuôi, Tâm Tâm cũng muốn nghe.

Cẩn Dao cong môi cười, nắm lấy bàn tay nhỏ xíu kia. Cô dẫn Cố Tâm và Tiểu An vào trong nhà trước, bỏ mặc luôn đám người kia.

- Đi thôi, vào trong nhà rồi mẹ nuôi kể cho nghe.

Tiểu An và Cố Tâm rất rất mong chờ được nghe kể. Cố Tâm vui đến mức vừa đi vừa đung đưa tay.

Sau khi nghe kể lại, ánh mắt của Tiểu An và Cố Ly y chang nhau, lấp la lấp lánh nhìn cô. Mặt cười của Cố Ly lập tức cong tít như cầu vồng.

- Mẹ nuôi ngầu quá đi. Con cũng muốn giống như mẹ nuôi vậy.

Tiểu An không ngừng tiếp thêm mấy câu khen ngợi sau Cố Tâm.

- Đúng vậy, chị ngầu quá sá luôn. Chị dũng cảm thiệt đó. Em cũng muốn trở thành người mạnh mẽ như vậy.

Cẩn Dao tức giận gõ nhẹ vào cái đầu nhỏ của cô bé.

- Không được bắt chiếc mẹ nuôi, nguy hiểm nắm. Sau này con có gặp chuyện như vầy thì chạy đến báo cho người lớn là được rồi.

Cái mặt bánh bao của cô bé xị xuống, cô bé gật gật đầu. Nhưng chưa đến một lúc sau thì đã tươi cười trở lại. Như nghĩ ra nhớ ra điều gì đó, cô bé nhìn Cẩn Dao với ánh mắt mong chờ.

- Con nghe ông bà ngoại nói là mẹ nuôi cùng mẹ Diệp Thiên đi du lịch. Vậy mẹ nuôi có mua quà cho Tâm Tâm không??

Cẩn Dao vui vẻ nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé.

- Đương nhiên là có rồi. Sao mẹ nuôi có thể quên mua quà cho Tâm Tâm dễ thương nhà ta được. Con ra chỗ bác Đường Dạ, thích gì thì cứ lấy.



Cố Tâm vui vẻ nhảy thụp cái từ ghế xuống. Cô bé chạy lon ton đến chỗ Đường Dạ. Đúng là trẻ con mà, mặt vừa mới bí xị, song lại có thể vui vẻ cười nói được ngay.

Hôm nay vẫn là ngày nghỉ lễ của người giúp việc trong Lục Bảo nên nhà vẫn trống không. Ở nhà rất buồn chán nên Cẩn Dao kéo Lục Tử Dương đến quán ăn nhỏ, thay đổi phong cách ăn uống cho khác với thường ngày của anh.

Xuyên qua thành phố tấp lập, hào nhoáng những ánh đèn, dòng xe cộ vội vã qua lại. Đó là một quán nằm cạnh trường cao trung mà cô từng học. Nó nằm giữa những hàng cây xanh mơn mởn. Ngồi đây có thể phóng tầm mắt nhìn thấy cả một vùng không gian rộng lớn mà không bị một vật gì ngăn cản. Đây là trường học, phải cách bốn năm mươi mét mới xuất hiện nhà cửa nên không có vật gì ngăn cản tầm nhìn cũng là chuyện bình thường. Đúng, đây là quán của ba Minh ca ca.

Cẩn Dao dường như quên mất hôm nay vẫn là Tết, có học sinh đâu mà mở cửa buôn bán. Trước mặt cô là cảnh tượng vắng tanh, đến ma cũng chả thèm ngó tới. Cô ngại ngùng liếc nhìn Tử Dương, gãi gãi mặt.

- Em quên mất thời điểm này quán vẫn chưa mở bán lại.

Tử Dương dịu dàng nhìn cô, giọng nói trầm thấp đầy mê lực.

- Không sao đâu. Về nhà anh nấu cho em ăn.

Hai người vừa xoay lưng bước đi thì một giọng nói khàn khàn cất lên.

- Là Cẩn Dao phải không?

Cẩn Dao quay người lại, trước mắt cô là ba của Minh ca ca. Gương mặt hiền hậu, cái nhìn thân thiện,nụ cười hiền từ, nhìn một cái liền có thiện cảm. Ông chính là cựu cảnh sát được người dân trong khu mến nhất.

Cẩn Dao cười cười.

- Là cháu. Cháu định đến đây ăn nhưng quên mất hôm nay quán vẫn chưa mở lại.

Ông thân thiện nhìn cô, nụ cười như người cha hiền từ đang mỉn cười với cô con gái.

- Vậy đến nhà bác đi. Bác nấu cho cháu ăn. Mà người đứng cùng cháu là ai vậy?

Bấy giờ ông mới để ý Lục Tử Dương. Bởi vì trời tối nên ông cũng không nhìn rõ được khuôn mặt của y. Ông nhíu mắt lại để nhìn cho kĩ nhưng ông có tuổi rồi, mắt cũng kém đi. Nhíu mấy đi nữa thì cũng không nhìn rõ.

- Là bạn trai cháu đấy ạ!

- À! Vậy hôm nay cháu định dẫn bạn trai ra mắt bác à? Đi về nhà thôi nào.

Cẩn Dao xoay người lại, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay anh. Đứng dưới làn gió nhẹ đầu xuân, ánh trăng sáng từ trời cao, cô cười như một bông hoa bách hợp trắng thanh nhã và thuần khiết trong không gian bao la.

Cẩn Dao đi trước, thỉnh thoảng ngoái lại thúc giục anh đi nhanh nhanh chút và mở to mắt cười hào hứng. Anh mỉn cười nhẹ nhàng, vui vẻ để cô nắm tay kéo đi. Làn gió thổi qua mái tóc cô dập dờn, mùi hương thiếu nữ làm Cẩn Dao càng trở lên quyến rũ hơn.

Hai người đi theo người ba Minh ca đến trước một căn nhà có thiết kế giống nhà ba mẹ cô. Tại sao à! Tại vì ngày trước ba cô là chủ công trình xây dựng căn nhà này. Hai người này thân thiết lắm nên để nhà có thiết kế giống nhau, chỉ khác mỗi màu sắc và nội thất.

Minh ca ca vừa ra mở cửa cho ba, nhìn thấy Cẩn Dao làm anh ngạc nhiên. Anh theo bản năng mà lùi lại phía sau.

- Em lại gây ra tội gì rồi đúng không?? Lần này làm gì mà để gọi ba anh đến đón??

Bác của cô giận dữ gõ mạnh vào đầu Minh ca, trách móc anh.



- Con bé tính tình đáng yêu như vậy. Sao con nói như thể con bé là thứ phiền phức vậy!

Minh ca không dám cãi lại lời của ba, ông nói gì anh liền gật đầu cho qua chuyện hết. Cẩn Dao đứng phía sau lè lưỡi, làm mặt quỷ với Minh ca. Minh ca ca nhìn thấy mà tức ói máu với cô. Anh mắng là vì ai? Anh trách cô hai câu liền bị ba mắng. Đây là ba anh mà, sao bênh cô hoài thế? Cô đã cho ông bùa mê gì mà ông quý cô hơn cả đứa con trai ruột này vậy? Anh 41 tuổi rồi mà còn bị ba mắng như một đứa con nít trước mặt người ngoài vậy.

" Con mới là con ruột của ba mà!"

Ông đang trách móc anh thì nhớ ra mình còn phải nấu cơm cho Cẩn Dao mới thôi không nói với Minh ca nữa. Ông dẫn hai người vào trong phòng bếp chờ. Ông thay quần áo, khoác lên mình chiếc tạp dề màu xanh với hoạ tiết đại dương. Cẩn Dao nhìn chiếc tạp dề thì có hơi bất ngờ, vì đó là chiếc tạp dề cô tặng ông vào ba năm trước. Vậy mà ông lại bảo quản kĩ đến mức bây giờ nhìn vẫn y như đồ mới.

Ông bắt tay vào sơ chế thức phẩm, lọc cá, thái rau, cắt thịt,... tất cả đều làm rất thành thạo. Chưa đầy một tiếng sau, đồ ăn đã sẵn sàng được bưng lên. Cẩn Dao nhanh nhảu ra giúp đỡ. Một bàn ăn thịnh soạn được bày trước mắt cô. Ngoài mấy món chính như viên trân châu áp chảo, thịt nướng sốt hành, cá chua ngọt, trứng cuộn, cánh gà chiên coca, còn có hai dĩa rau tươi xào tỏi, cuối cùng là nồi canh đậu nành. Sắc, hương vị đều đầy đủ, làm người ta không kiềm được mà nuốt nước bọt...

Một nhà bốn người vô cùng vui vẻ ăn. Hôm nay vợ con của Minh ca ở bên ngoại nên đáng lẽ hai ba con anh sẽ ăn ở ngoài, nhờ có sự xuất hiện của Cẩn Dao anh mới được ăn cơm ba nấu. Trong lòng Minh ca không khỏi thắc mắc rốt cuộc anh có phải được nhặt về không. Lần nào Cẩn Dao tới chơi ông cũng sẽ đích thân xuống bếp nấu cho cô ăn dù trong người có cảm thấy mệt hay muộn đến mấy. Nhưng bình thường anh đều phải nấu vì quán ông rất đông nên mỗi ngày đều rất mệt.

Thấy Cẩn Dao hầu như chỉ gắp rau, ông liền gắp vào bát cô vài miếng thịt.

- Cháu ăn nhiều thịt vào, đừng chỉ ăn rau không. Đừng vì giảm cân mà làm tổn hại sức khoẻ.

Cẩn Dao cười khúc khích.

- Cháu không có giảm cân mà là tại mấy ngày trước cháu ăn khá nhiều thịt nên sợ bị khó tiêu mới ăn rau thôi ạ! Bác quên cháu làm bác sĩ à? Cháu biết thế nào là tốt cho sức khoẻ mà.

Ông chợt nhớ ra việc gì đó, liền buông đũa xuống.

- Cháu còn nhớ việc lần trước bác kể cho cháu nghe không???

Cô gật gật đầu. Ông nói tiếp.

- Hôm trước, đồn cảnh sát chỗ Minh nhi làm có nhận được một bao bì không tên. Con biết trong đó là gì không???

Cẩn Dao lắc lắc đầu, cô rất hiếu kì với câu chuyện của ông. Nhưng khi biết nó là gì thì sự hiếu kì trong cô hoàn toàn biến mất.

- Là tội chứng phạm tội của ông giám đốc hôm trước bác kể con nghe đó. Nó được gửi đến từ tổ chức Angels of death. Lúc đến nhà ông ta thì ông ta đã chết, chỉ có mấy người liên quan là sống. Trên mặt ông ta có khắc hình ngôi sao ngược, biểu tượng của tổ chức đó đó.

Ông vừa nói vừa bật tivi, chuyển đến kênh về tin tức này cho cô xem.

- Tổ chức bí ẩn Angels of death lại đưa ra một tội chứng kết án tên tội phạm trong bóng tối nữa. Từ trước đến giờ chúng ta vẫn chưa biết rốt cuộc mục đích của họ là gì.......

Angels of death là một tổ chức bí ẩn, bắt đầu xuất hiện từ 5 năm trước. Tổ chức này lấy kí hiệu nhận biết là ngôi sao ngược. Họ luôn gửi tội chứng của tội phạm mà đến cả cảnh sát cũng không biết. Nhưng kẻ cầm đầu tội phạm sẽ bị họ đoạt đi tính mạng và những người liên quan sẽ bị trói với nhau tại nhà nạn nhân. Ban đầu thì chỉ là một số công ty nhỏ, viên chức cấp thấp của nhà nước, càng ngày thì tổ chức này động đến cả những gia tộc lớn. Gia tộc đứng thứ 4 thể giới cũng bị họ tra ra hết những tội ác đã làm. Đến giờ vẫn chưa ai biết người của tổ chức đó trông như thế nào. Người duy nhất thấy được họ đã mất cách đây 2 năm. Ông là cựu cảnh sát quốc tế, nhìn thấy họ cách đây cũng 4 năm rồi, lúc đó tình cờ ông cũng đang theo dõi nghi phạm. Vào tối ngày đó, ông nhìn thấy một nhóm người đeo mặt nạ xanh dương, dẫn đầu là hai người đeo mặt đen hoặc trắng. Hai người đeo mặt nạ trắng có vẻ là cấp dưới vì rất nghe theo người đeo mặt nạ đen. Người đeo mặt nạ đen có dáng vẻ mảnh khảnh của thiếu nữ. Họ phát hiện ra ông nhưng lại không làm hại ông, ngược lại họ như biết ông là ai, trực tiếp đưa bằng chứng cho ông.

- Chúng tôi biết ông, ông là người liêm chính đưa ông thứ này cũng không sao.

Một người đeo mặt nạ xanh dương có giọng trầm khàn đưa cho ông một xấp giấy rồi rời đi cùng với mấy người kia. Khi họ rời đi, ông vội vã vào xem tình hình. Đập vào mắt ông là nghi phạm đã bị bắn nát sọ, một đám người ngất hết với nhau và bị trói lại. Ông hoảng loạn làm rơi xấp giấy xuống, ông định gọi người thì vô tình nhìn thấy tờ giấy mình làm rơi, bên trong toàn là bằng chứng phạm tội của nghi phạm.

Cô dẫn chương trình trong tivi khẳng định lại một điều nữa trước khi kết thúc bản tin.

- Theo như lời của vị cảnh sát kia thì Angels of death là đại diện của công lí. Họ lên án những tội ác của giới nhà giàu mà đến cảnh sát cũng không dám động vào. Họ là cứu tinh của chúng ta, là người đại diện cho chính nghĩa.