Ý Ý ngước đầu, sắc mặt cổ quái nhìn hắn.
Cô đơn trong mắt loé lên một chút, rồi lặng yên tản đi, cô nhỏ giọng nói:
- Hắn có tiền là chuyện của hắn, mắc mớ gì đến tôi.
- Nói thầm cái gì đấy?
Cô cả kinh, lắc lắc đầu.
- Không có gì, đến chỗ tôi định nha.
Cô mới không muốn nói, thẻ của mình bị ông chồng thu rồi, mời không nổi hắn bữa cơm đẳng cấp.
Nam Cảnh Thâm lái xe, Ý Ý chỉ đường, lúc đi ngang qua trung tâm thương mại, người đàn ông không chút biến sắc hướng về bên cạnh liếc mắt một cái, trong lòng hừ cười, rõ ràng người không có đồng nào, còn dám dẫn hắn tới nơi này, một bữa cơm ở khách sạn 5 sao, là có thể tiêu mất ba tháng lương của cô.
- Cũng sắp đến rồi, phía trước vòng qua hai con đường là đến.
Một khuỷu tay Ý Ý chống tại bên hông ghế dựa, đẩy người lên, đầu nhỏ hướng ra ngoài cửa xe kiểm tra.
- Ngồi xuống!
Người đàn ông quát khẽ.
Cô rụt cổ một cái, không dám lộn xộn, ngón tay móc dây an toàn, con ngươi lặng lẽ hướng về thân thể hắn xoay hai vòng.
Xe càng đi về phía trước, càng cảm thấy không đúng, từ ngoài cửa xe bay vào mùi vị món lẩu, càng ngày càng đặc.
Tốc độ xe càng chậm, sắc mặt người đàn ông liền càng trầm.
Hai bên đường phố tất cả đều là quán ăn nhỏ bán đầy thức ăn dầu mỡ, hoặc là cửa hàng thức ăn nhanh cùng hàng lẩu, mâu mắt hắn đột nhiên nghiêm túc, bên tai vang lên thanh âm nhảy nhót của người con gái:
- Chính là chỗ này, nhà hàng lẩu Tứ Xuyên ăn ngon vô cùng, Nam Tứ gia, anh tìm một chỗ đỗ xe đi, có thể đỗ chỗ rìa đường, cho năm tệ phí đỗ xe là được.
Mặt người đàn ông đen như đáy nồi.
- Tiêu Ý Ý, em dự định mời tôi ăn thứ đồ bỏ đi rồi đuổi tôi ra chỗ khác sao?
Cô run lên, suýt nữa đổ trong ghế xe, chớp con mắt vô tội nhìn hắn:
- Anh không thích sao?
Không thích, đó là tương đối không thích.
Mùi vị món lẩu xông thẳng vào trong lỗ mũi, trong buồng xe xa hoa mùi nước hoa đã sớm bị bay mất, hắn ngửi vị này, buồn bực dựt nút thắt ca-ra-vat.
- Em vừa tới kỳ, đau đớn còn đó, liền dám cho tôi ăn cái này?
Ý Ý chột dạ, tay che ở trên bụng nhẹ nhàng vỗ, con mắt hướng về màu sắc rực rỡ trên tấm bảng hiệu chỗ cột đèn nhà hàng lẩu, cô nắm lấy ống tay áo người đàn ông, nhẹ nhàng lay động hai lần, ngoan ngoãn cùng hắn thương lượng:
- Nhưng là tôi nghĩ ăn cái này, chút cay là được rồi, sẽ không làm thương dạ dày.
Người đàn ông cau mày thật chặt, thậm chí chẳng thèm đem ánh mắt đặt ở trên người cô.
- Nam Tứ gia, cho tôi ăn đi mà, có được hay không, tôi sắp chết đói rồi.
- Em là đánh giá cao dạ dày mình, hay cảm thấy tôi kiên trì rất tốt?
Cô bĩu môi, mùi vị thơm ngon sắp đem nước miếng của cô kí©h thí©ɧ phát ra, nhịn không được khó chịu, thân thể nhỏ bé uốn tới ẹo lui, mắt to linh động hơn bình thường:
- Nam Tứ gia, anh tốt nhất, những cái khác tôi đều không muốn ăn, tôi đã nghĩ ăn cái này, ngày hôm nay bị ngâm lâu trong nước lạnh, cái bụng lành lạnh, ăn cái này có thể làm ấm áp chút, hơn nữa tôi đã lâu cũng chưa ăn, ở nhà đều là ăn phải cái gì đó cái tôi không thích, tình cờ muốn gọi tiểu Quỳ làm chút cay cho tôi ăn, đều sẽ bị Hồ bá bá phát hiện, tôi thật sự rất đáng thương......
Nam Cảnh Thâm hô hấp trầm trọng chút, ánh mắt tối sầm.
Cơ thể cô thể hàn, dạ dày không được tốt, trong ngày thường hắn không ít lần dặn Hồ Bá làm cho cô gì đó chút thanh đạm nuôi dạ dày, tất cả là vì cô, trái lại cô cảm thấy bị biệt khuất?
- Tôi xin anh, đã đi tới nơi này rồi, tôi thật sự rất đói......
Ý Ý còn đang đung đưa cánh tay của hắn, bờ môi béo mập mở ra đóng lại, tiếng nói nhu nhu, cô cố ý thả điệu giọng nói của mình, quả thực chính là con mèo nhỏ quấy lòng người nhọn.
Khóe miệng hắn kéo nhẹ:
- Lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.
Được hắn đồng ý, Ý Ý cao hứng không thôi, nhảy nhót đi vào.
Nam Cảnh Thâm đi theo phía sau cô, thân thể cao ngất hướng về cửa tiệm vừa đứng, khí tức thanh quý làm cho người người nhốn nháo chỗ hành lang tự khắc để trống một con đường đi.
Ý Ý không có trở ngại, chui vào tận bên trong, tìm thấy cái bàn đơn hai người ngồi, cô hưng phấn hướng hắn vẫy tay:
- Nam Tứ gia, nơi này có chỗ.
Nam Cảnh Thâm đi tới, dọc theo đường đi, hấp dẫn không ít ánh mắt, hắn không thèm để ý, bước lớn bước tiêu sái đến bên người cô, vừa nhìn thấy trên bàn bẩn thỉu, nhất thời sắc mặt như chìm xuống đáy vực, cái khăn trong tay người phục vụ đen xì, góc viền khăn miễn cưỡng có thể nhìn thấy một vệt màu trắng.
Hắn hô hấp một tầng, tâm tình hiển nhiên không tốt.
Ý Ý không cảm thấy nơi nào không được, đặt mông ngồi xuống, cầm lấy giấy ăn ở trên mặt bàn lau qua, tờ giấy màu trắng dùng nhiều lần, vẫn cứ có thể cọ sát ra màu đen nhiễm dầu.
Sắc mặt Nam Cảnh Thâm đã không thể nhìn, hắn lấy ra hộp thuốc lá, lấy ra một điếu nhen lửa, tiếng vang bật lửa nhen ra lửa khinh trong nháy mắt đã nhấn chìm, hoàn cảnh này, hắn lần đầu tiên tới, ấn tượng duy nhất, chính là bẩn.
Hắn hút một ngụm khói, khói thuốc xám trắng lượn lờ, khuếch đại góc cạnh mặt hắn rõ ràng, gương mặt lành lạnh mông lung, khó có thể phân biệt ra được vui hay giận.
- Thường xuyên đến?
Hắn hững hờ hỏi một tiếng.
Ý Ý đang cầm bút, ở trên thực đơn thành thục viết, cũng không ngẩng đầu nhìn hắn:
- Cùng bạn bè đã tới hai lần, nhà hàng này vị rất tốt, chờ một lúc anh nếm là biết thôi.
Biết cái đếch gì.
Hắn liền biết mình sắp khí nổ.
Đúng là xem thường cô quá rồi, người trong nhà quản chặt như vậy, cô còn có thể lẻn ra chạy đến ăn những thứ không dinh dưỡng như thế này, xem ra trong lòng Bạc Tư đối với hắn oán giận thực không nhỏ, rất nhiều chuyện không có báo cáo cho hắn.
Bữa cơm này, Nam Cảnh Thâm cơ hồ không nhúc nhích, chỉ ăn hai miếng sủi cảo hấp, Ý Ý gọi rất nhiều món, không nghĩ tới hắn không ăn, khẩu vị cô lại rất nhỏ, mới bắt đầu một mạch đem món ăn ăn hết, đến lúc sau ăn không hết, cứng rắn chống đỡ nhiều hơn nữa cũng chỉ ăn được hai miếng, lúc tính tiền, nhân viên phục vụ cầm muôi mò đáy nồi, trực tiếp phạt cô 50 tệ.
Ra nhà hàng lẩu, ý khí phách hừng hực, giờ lại phiền muộn đến độ không muốn phát hỏa.
Vốn là chỉ cần hơn 100 tệ liền quyết định bữa tối, vậy mà không duyên cớ bị tổn mất 50 tệ, như hắn là nhà tư bản, làm sao hiểu được những người như cô phải vật lộn vì quần áo và thức ăn.
Khi về nhà, là Nam Cảnh Thâm đưa cô về, Ý Ý không từ chối, chỉ nói hắn cách biệt thự 100 mét thì thả cô xuống.
Sau đó liền nghiêng thân, nửa phía sau lưng quay về hắn, dựa vào ghế dựa rất nhanh liền buồn ngủ, cô chịu đựng chống đỡ, mí mắt không chịu nổi mà sụp xuống, đơn giản là ngủ rồi.
Người đàn ông trầm mặc lái xe, chờ đèn đỏ, xe vừa vặn đứng ở dưới một cái đèn đường, tia sáng che ở trên cửa xe, lọt vào bao phủ khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say.
Trên cánh mũi phảng phất lộ ra ánh sáng, gò má trắng nõn, như búp bê sứ, mỗi lần hít thở, không khí bị chặn ở cái cổ áo dựng thẳng lên ở gò má, khí tức ấm áp chảy ngược về trên mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, phá lệ...... mê người.
Người đàn ông nghiêng thân, con ngươi đen trầm tĩnh liếc nhìn cô, đêm nay giọt rượu không dính, nhưng hắn cảm thấy có chút say.