Ý Ý run lên, cả người chấn động.
- A ——
Cô kêu một tiếng, một cái tay bụm mặt, hai mắt nhắm chặt, sau đó lúng túng cùng xấu hổ, thật mất thể diện.
Lúc xuất huyết, thật sự giật mình, còn tưởng rằng là sẩy thai.
Nam Cảnh Thâm nhẹ giọng cười, cái tay ở trên bụng cô không có dừng động tác, thủ pháp thành thạo, làm cho cô rất thoải mái, cũng không lấy xuống cái tay cô che mặt, ôn nhu hỏi:
- Em mỗi lần tới kỳ đều đau vậy à?
- Hai ngày đầu sẽ đau, có lúc đau đến xuống giường không được, vừa đi đường liền đau.
Hắn nhíu mày, Hồ Bá lại không đem chuyện này nói cho hắn biết.
- Đau như vậy có tính là không bình thường hay không?
Ý Ý kinh ngạc, chăm chú suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu.
- Tôi không biết, ngược lại, Khải Nhân không có giống tôi bị đau như vậy.
Người đàn ông nhíu lông mày, gương mặt tuấn tú xẹt qua một tia cảm xúc không hiểu lắm, vài giây sau, bỗng nhiên đi tới cửa.
Kéo cửa ra, Phó Dật Bạch đứng đối diện, hai tay ôm cánh tay, lưng dựa vào tường, thấy hắn đi ra, như là dự liệu được gì, nhếch cao lông mày, cười đến muốn ăn đòn.
- Muốn hỏi tôi về kỳ kinh nguyệt sao?
Nam Cảnh Thâm nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, cũng không có ý muốn thúc giục, hai mảnh môi mỏng hơi mím, thân dài đứng thẳng, bóng người cao lớn khiến không gian như bị lấp kín, hai tay hắn ở trong túi quần, ngẩng cằm lên, còn mắt trầm tĩnh hàng ngày liếc nhìn người đàn ông đối diện.
- Phí phạm!
Mặc kệ bắt chước nhiều lần hơn nữa, Phó Dật Bạch tuyệt đối học không đến phần bình tĩnh như Nam Cảnh Thâm.
Tâm tình lập tức ấm ức cực kì, Phó Dật Bạch tức đến khó chịu, hắn cuối cùng là không nhịn nổi nữa, thở dài một hơi.
- Dùng thuốc tránh thai có khả năng làm kỳ kinh rối loạn, mặt khác, gần đây tâm tình căng thẳng, áp lực quá lớn, liên tiếp thức đêm, cũng sẽ làm rối loạn kỳ kinh, nhưng dù có nói như vậy, sẽ không đối với thân thể phụ nữ tạo thành ảnh hưởng, không cần căng thẳng.
Nam Cảnh Thâm nghe lọt được, thanh âm trầm ổn chậm rãi vang lên:
- Cô ấy rất đau.
- Thực sự nếu đau quá, có thể uống nửa viên thuốc giảm đau, không thể uống nhiều, cái này là để phòng ngừa, bằng không mỗi lần tới kỳ đều sẽ ỷ lại vào thuốc.
- Ừ.
Nam Cảnh Thâm nghe xong, trong lòng đã có tổng kết, sẽ không cho cô uống thuốc.
Thuận tiện đem cửa đóng lại.
Làm cho Phó Dật Bạch sinh khí, hận không thể vọt vào ghìm chết hắn!
......
Lúc Nam Cảnh Thâm trở về, cái chén Ý Ý trong tay đã hết, cô chờ hắn đến gần, đem miệng chén hướng cho hắn xem.
Hắn đưa tay tiếp nhận, cầm lấy ấm nước rót một chén, một lần nữa nhét vào trong tay cô.
Ý Ý bất mãn:
- Tôi đã uống rồi.
- Là uống xong, hay là vứt sạch?
Nam Cảnh Thâm thật sâu nhìn Ý Ý, nhìn ra cô chột dạ, lặng lẽ đem cái chân chỗ thùng rác hướng về dưới đáy giường đá đá.
Mờ ám tự nhiên không gạt được mắt của hắn.
Nam Cảnh Thâm cũng không gấp, chính mình ngồi xuống, cho mình một ly nước sạch, an tĩnh uống, gương mặt tuấn tú, như không có đem sự chú ý đặt ở cô, nhưng so với lời nói trực tiếp bức bách còn càng khiến cô cảm thấy ngột ngạt.
Ý Ý không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh đem nước đường đỏ mùi vị đặc biệt không dễ ngửi, bóp mũi lại uống, cuối cùng ực một cái vào bụng, nhịn không được muốn nôn ra.
Trong miệng bỗng nhiên có cái gì đó trơn trơn.
Cô theo bản năng muốn nhổ ra ngoài, đầu lưỡi chống đỡ cái gì đó mềm mại ấm, cô liếʍ liếʍ, chợt phát hiện Nam Cảnh Thâm không biết lúc nào đã đứng ở trước mặt, mà ngón tay của hắn, vừa lúc bị cô cắn phải.
Ý Ý cuống quít buông ra, trong miệng ngậm lấy đường bắt đầu có vị ngọt.
Hắn tỉ mỉ như thế......
Không nhịn được lén lút liếc hắn một cái, đường viền bộ mặt Nam Cảnh Thâm ở dưới ánh đèn chiếu xuống, một tầng màu vàng kim nhàn nhạt sáng một bên, nhìn qua thật cũng không phải là bộ mặt ngày thường lạnh đến mức không thể tiếp cận.
Cô đang ngây người, một cái túi, bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt.
-Cầm, đi vào trong phòng rửa tay đổi.
- Cái gì nhỉ?
Cô nhẹ giọng lầm bầm, đem túi mở ra xem, bên trong chứa thứ gì đó, làm cho cô thay đổi sắc mặt, ngón tay xanh nhạt run rẩy níu chặt miệng túi, mắc cỡ không thể giải tỏa.
Qυầи ɭóŧ cùng băng vệ sinh......
Hắn đã tỉ mỉ đến rình độ này rồi sao.
Lúc Ý Ý lầm tưởng mình mang thai, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, hắn đã từ phản ứng sinh lý phán đoán ra được sao.
Hoặc là sớm hơn.
Lúc cô gọi điện cho hắn.
Hoặc là lúc đeo bám vào y phục của hắn khóc ra nước mắt nước mũi......
Tối nay, mặt mũi của cô, đúng là ném ra không đứng lên được nữa rồi.
Cô cơ hồ là chạy vào trong phòng rửa tay, chạy quá mau, vai đập vào khung cửa, ầm thanh kịch liệt ra vang, dù đau đớn, cô cũng không quản, hốt hoảng đem cửa đóng lại.
Trong mắt Nam Cảnh Thâm từ từ nhiễm một nụ cười.
Càng ngày càng rộng.
Nửa ngày, mới từ trong túi quần lấy ra một hộp thuốc lá, lấy ra một điếu, nhẹ nhàng dập đầu hai lần, đưa đến trên miệng ngậm, lúc rút bật lửa, chú ý tới dấu vết màu đỏ trên giường màu trắng.
Con ngươi hắn sâu hơn, đem thuốc lá thu lại.
Ý Ý thay quần đi ra, quần dơ để ở trong túi, cô không dám vứt, dự định mang ra ngoài ném xuống, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy bóng lưng người đàn ông, hắn đang khom người, hai tay chính đang bận rộn.
- Nam Tứ gia.
Cô nhẹ nhàng kêu một tiếng, nhắc nhở hắn.
- Thay xong rồi hả?
Hắn nhẹ giọng đáp, đầu cũng không quay lại.
Ý Ý hướng hắn đi tới, tầm mắt sát bờ vai của hắn, không nhìn còn khá, vừa nhìn, nhất thời mắc cỡ máu chảy ngược.
Hắn đang đổi ráp trải giường, mà cái tấm kia vứt ở một bên chân hắn, mơ hồ có thể thấy được một vệt đỏ sẫm.
Lưỡi cô bỗng nóng lên, ánh mắt cũng không biết để vào đâu.
Nam Cảnh Thâm một tia quẫn bách cũng không, chờ thay xong ráp trải giường, thừa dịp hắn còn chưa có đứng thẳng, Ý Ý bỗng nhiên đem ráp trải giường ôm lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xoắn xuýt liếc một cái hắn, tiếng nói mền mại, nhẹ giọng nói:
- Tôi nghĩ mang cái này đi, có thể không?
Hắn cười khẽ:
- Muốn mang trở về làm kỷ niệm?
- Anh đừng lại chế nhạo tôi......
Ngày hôm nay náo động đến Đại Ô Long, phỏng chừng sẽ trở thành vết nhơ lớn nhất trong đời cô, da mặt cô vốn đã mỏng, còn bị chế nhạo, cho dù tốt trong lòng cũng không chịu nổi, thậm chí, Nam Cảnh Thâm nếu như nói thêm nữa hai câu, cô tuyệt đối sẽ bắt đầu sinh ra muốn từ chức.
- Không chế nhạo cũng được, vừa vặn tôi còn chưa ăn cơm tối, em mời tôi đi.
Ý Ý ngẩng đầu lên, thở phào nhẹ nhõm.
- Đây là phải, ngày hôm nay đã làm phiền anh rồi.
Suy nghĩ một chút, cô nói:
- Bất quá tôi không có tiền, không thể mời nổi anh đi chỗ xa hoa, có thể không?
Con ngươi đen của người đàn ông nhàn nhạt hơi thu lại, nở nụ cười:
- Làm sao, sống trong biệt thự, một bữa tối mời không nổi? Chồng cô nghèo như vậy?