Xấu hổ mở miệng, dáng dấp hờn dỗi, thật sự là đáng yêu cực kì, cũng khó trách khối băng sơn ngàn năm Nam Cảnh Thâm lại bị bẫy ở trong tay nàng.
...... Khuôn mặt nóng bỏng như thế, băng cũng phải tan thôi..
- Không bằng tôi hỏi em, tôi hỏi em cái gì thì nói cái đó.
Ý Ý quấy ngón tay, cũng không ngẩng đầu......
- Anh hỏi đi.
- Em cùng lão tứ đã dắt tay nhau sao?
- Ừ......
- Đã hôn môi chưa?
- Đã chạm qua......
- Tiến tới bước nào rồi?
Cố Đình Thâm có chút cuống lên, liên quan đến cuộc sống riêng Nam Cảnh Thâm, hắn và Phó Dật Bạch giống nhau đều thích xem bát quái, nhưng trước mắt là con tiểu bạch thỏ mềm cực kì này, liền lập tức khôi phục nét mặt đang chấn kinh.
- Sau khi hôn môi, lại phát triển đến một bước nào rồi hả?
Hắn hỏi lên như vậy, Ý Ý dĩ nhiên lục lại hồi ức.
- Sau khi...... tôi bị ném ra a, nghĩ tới, thật giống nghe thấy được tiếng dây kéo của…
- Dây lưng?
Mi tâm của Cố Đình Thâm nhảy một cái, không che dấu được hưng phấn, hắn không hỏi lại, kết quả đã rõ ràng, nếu như lão tứ tiến hành được bước cuối cùng, Ý Ý sao có bộ dáng hồ đồ này, càng khỏi phải nói lại tiêu sái đi ra, lão tứ cũng không cần ở bên trong tắm nước lạnh để lùi du͙© vọиɠ thân thể.
Lúc này, cửa phòng rửa tay mở ra.
Phó Dật Bạch đang phá cửa lập tức thu lại không được, bị trớn, Nam Cảnh Thâm đứng bên cạnh một bước, làm cho hắn vọt tới càng thảm hại hơn.
Phó Dật Bạch đυ.ng vào bồn rửa mặt, khẩn cấp dùng tay chống, mới không có bị đυ.ng đầu, lại đυ.ng ngã mấy cái lọ bình, làm chúng ngã lăn ra.
- Cậu chắn lối đi quá!
Nam Cảnh Thâm không hề liếc mắt nhìn hắn, thân thể cao ngất từ trong phòng rửa tay đi ra, một thân áo sơmi màu trắng cùng quần tây, không tìm được một chút dấu hiệu ngổn ngang cùng chật vật.
...... Chất lượng quần áo, chính là không giống nhau.
Cửa phòng bao, đột nhiên bị đạp một cước.
Lực rất lớn, nhưng giống như là khí lực vẫn còn, quả nhiên, cửa vẫn y nguyên, hai người chưa có từ bỏ, thở hổn hển ô ô mắng:
- Tao không tin cô đêm nay có thể tại bên trong chờ một buổi tối!
Ý Ý sắp đem hai người kia cho bỏ quên, một tiếng mắng mặt, liền đem cảm xúc e ngại phát tiết ra.
Nam Cảnh Thâm hai bước đi tới chỗ cô, đứng thẳng, cô cũng không nhìn xem là ai đang đứng bên người mình, bản năng hướng phía sau hắn trốn, chờ đến gần rồi, mới cảm thấy được hơi thở quen thuộc.
- Tứ gia.
Cô nắm lấy cánh tay Nam Cảnh Thâm.
- Ngài có thể đem bọn họ đuổi đi sao?
Người đàn ông buông xuống tầm mắt, chăm chú nhìn cánh tay nhỏ xanh xao của cô, trong lòng sinh ra một loại cảm xúc.
Thời khắc nguy cơ, còn hiểu phải ỷ lại hắn, không sai, có tiến bộ.
Hắn đảo mắt qua nhìn cô:
- Đi theo bên cạnh tôi, đừng nói chuyện, Tứ gia hảo hảo cho em một bài lên lớp, rồi sau đó đừng tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn nữa.
Hắn dùng ngôn từ chính nghĩa, Ý Ý rất khó đem hắn cùng tên lưu manh vừa nãy liên hệ cùng nhau, đáy lòng sinh ra cảm giác tin cậy hắn.
Cửa phòng khách ở ngoài, giám đốc Tô cùng Lưu tổng luân phiên phá cửa, tay đã đập đến đau đớn, chân cũng đá đã tê rần, men rượu đã sớm đi hơn nửa, giờ khắc này trong đầu đều là phẫn nộ, có được ngủ với người phụ nữ kia không đã không còn quan trọng, quan trọng là, lấy địa vị Lưu tổng hiện nay, còn không có người dám vung một bạt tai với ông ta.
Đêm nay phá cánh cửa này, gϊếŧ chết cô ta!
- Mẹ kiếp, dây dưa như vậy làm cái gì, đi lấy đồ, dùng dao cạy cửa ra cho tôi!
Lưu tổng la lên, chống nạnh thở dốc, khóe mắt nhìn thấy chỗ vách tướng ngoài hành lang có bình chữa cháy, liền hướng chỗ đó cầm bình lên định ném.
Thân thể đi về phía trước mạnh mẽ, giờ khắc này cả người như dùng hết sức khí lực.
Lúc cửa mở ra từ bên trong, ông ta không kịp thu tay lại, giơ bình chữa cháy lên và té ra đất, thân thể to béo lăn vài vòng trên đất, đỉnh đầu có chừng vài cọng tóc tán loạn trước mắt, ông ta vươn ta ra, cái áo bị kéo lên như muốn tuột ra.
- Tôi tưởng là ai chứ, đây không phải Lưu tổng sao, làm sao, thận lại mệt mỏi, tìm tôi xem bệnh tìm tới nơi này luôn rồi?
Phó Dật Bạch trêu chọc, lông mày nhướng lên rất cao.
Vừa nghe thấy giọng nói này, Lưu tổng mới vừa bò lên nửa thân thể bịch một tiếng quỳ xuống run rẩy ngẩng đầu lên.
- Phó, bác sĩ Phó, vừa nãy bên kia không nói đây là phòng bao của ngài, tôi đã quấy rầy lâu như vậy, thực sự...... thực sự xin lỗi......
Phó Dật Bạch này là truyền nhân duy nhất của Phó gia, là danh môn quý tộc ở Hải Thành. Ở đây tổng cộng có mấy nhà, Nam, Phó, Bạch, Hạ. Trong bốn họ này, Phó Dật Bạch nổi danh là hỗn thế ma vương, bình thường không muốn làm gì cả để, ham muốn duy nhất chính là làm cho chữa bệnh, không phải là viện trưởng, chỉ ngồi cái chức vị bác sĩ điều trị chính, người trong nhà cưng chìu cực kì, mặc dù hắn náo loạn mấy năm, cũng lại trở về tiếp nhận xí nghiệp gia đình, tổ tiên dòng tộc bốc lên khói xanh, Nam gia cũng như thế, có tổ tông làm quan trong cung dưới triều nhà Thanh, mấy trăm năm cắm rễ ở Hải Thành, phát triển đi xuống, bây giờ đã là thế gia tiếng tăm lừng lẫy, ai dám trêu tới.
Lưu tổng vào lúc này hối hận đến xanh ruột rồi.
Phó Dật Bạch cong cong khóe miệng, cười không có ý tốt:
- Dù sao thì, đây cũng không phải phòng bao của tôi, là của Nam Tứ gia nha.
Lưu tổng sợ đến toàn bộ thân thể nằm rạp xuống, tứ chi hướng thân thể hai bên cong cong, quả thực như con lừa đội da người, cả người run lẩy bẩy, tay kề sát ở mặt đất mò mò, giả bộ đang tìm đồ vật.
Phó Dật Bạch ngồi xuống, ung dung nói:
- Lưu tổng đang tìm món đồ gì sao?
- A, đúng đúng đúng, tôi rơi mất cúc tay áo ở chỗ này...... không tìm được, bác sĩ Phó, tôi tự tìm được rồi.
Mặt Phó Dật Bạch bỗng trở nên lạnh lẽo, hắn không cản, trong nụ cười dần dần hiện ra sự trào phúng.
Lưu tổng nằm úp sấp ra gian phòng nhìn giống một con chó như thế, cửa đang đóng lại trước mắt ông ta, nếu không phải nhanh rút về, chắc ngón tay ông ta đã bị bấm gãy rồi.
Ông ta liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, trong lòng bồn chồn.
Trong phòng khách đột nhiên yên tĩnh lại, ông ta thở cũng không dám, mồ hôi nhỏ xuống đất, ông ta vội vàng đem ống tay áo lau khô, nửa người trên dĩ nhiên đã ướt đẫm mồ hôi.
Bật lửa lau đốt trong nháy mắt, mặc dù đột ngột, nhưng là tiếng động rõ nhất lúc này.
Nam Cảnh Thâm mặt không hề cảm xúc ngồi xuống salông, mặt không hề cảm xúc, khói thuốc trắng che mất cái miệng, hắn hút một hơi, thổi ra khói thuốc mông lung,
- Lưu tổng, lại đây ngồi.
Lưu tổng ngẩng đầu lên nhìn, người đàn ông như đế vương, hai chân dài ngồi ở trên salông, mặt hắn không hề cảm xúc, nhưng lại sắc bén, lạnh lùng khiến người ta sinh ra sợ hãi.
Ông ta nhìn một chút cũng không dám nhìn, đầu so với vừa nãy cúi xuống càng thấp.
- Tôi không ngồi đâu......
Nam Cảnh Thâm không miễn cưỡng người khác, lời khách sáo, người khác không nhận, cũng không nói lần thứ hai.
- Có công ty gần đây đang cùng Hoa Thụy bàn bạc, Lưu tổng là người phụ trách chính?
Lưu tổng thấp thỏm lau mồ hôi.
- Là, là tôi......
Nam Cảnh Thâm híp mắt, môi mỏng hút một ngụm thuốc lá, khóe môi có chút ý cười.