Chương 22: Người đáng nghi nhất

Ý Ý cố nén cảm giác buồn nôn, cũng không đẩy ra, cô mơ màng ngẩng đầu lên, tay đang run rẩy cầm chai rượu.

- Đừng có gấp, tiểu bảo bối, chú Lưu tới giúp cháu.

Lưu tổng khoát tay lên trên mu bàn tay cô, ngón tay cái cố ý vuốt nhẹ.

Năm ngón tay vừa thô vừa mập, quả thực cực kỳ giống con giòi đang phồng lên.

Rượu rơi văng ra vung vẩy, so với rót vào còn nhiều hơn.

Ý Ý lúc này mới đem tay rút ra, con mắt mông lung say rượu, bưng ly rượu lên, thân thể vô ý thức hướng về trên người Lưu tổng dựa vào.

- Đến, Lưu tổng, tôi mời ngài một ly nữa, hợp tác vui vẻ.

Ôn hương nhuyễn ngọc nồng nàn, Lưu tổng khó nhịn kéo cô một cái, đem người kéo vào trong l*иg ngực, cái bụng to tướng chọc vào cánh tay cô, da^ʍ tà cười hắc hắc nói:

- Vui vẻ vui vẻ, cùng tiểu mỹ nhân nói chuyện hợp tác, tôi rất vui vẻ.

Ý Ý híp con mắt vẻ say rượu, khẽ cười cười.

Cô uống một hơi cạn sạch, tuột tay làm rơi ly rượu, ly rượu vỡ nát một chỗ.

Lưu tổng giơ chân tránh ra.

- Ôi nha đầu chết tiệt kia, cô cố ý à.

Giám đốc bộ phận quảng cáo thấy thế, sốt sắng nịnh nọt nói:

- Lưu tổng đừng nóng vội, đừng nóng vội, Tiểu Tiêu đây là uống nhiều rồi, ngài xem.

Ông ta chỉ chỉ, Tiêu Ý Ý đã nằm ở trên bàn, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt hiện lên sắc đỏ hồng, hóa ra là đã say ngất rồi.

Lưu tổng cười hì hì nói:

- Nói đúng lắm, không thể gấp, tiểu cô nương non như thế, sao có thể gấp a, giám đốc Tô, lần này người ông đưa tới, tôi rất hài lòng.

- Đó là Tiểu Tiêu ở bộ phận chúng tôi, tướng mạo xem như là trưởng thành, lại là sinh viên mới tốt nghiệp đại học, cho nên......

Giám đốc Tô kéo dài âm cuối, híp mắt, cười nịnh nọt.

......

Cửa phòng bao bị đẩy ra, tiếng vang rất nhỏ.

Người đàn ông bước chân không nhẹ không nặng đi vào, chỗ bàn ăn, hai người đàn ông đồng thời ngẩng đầu.

- Tôi không đem số phòng nói cho cậu biết, cậu quả nhiên vẫn có thể tìm được.

Nam Cảnh Thâm lười phản ứng với Phó Dật Bạch, đốt điếu thuốc, thân thể dựa vào trong ghế, ném bật lửa hướng lên trên bàn ăn. Khuôn mặt xa cách mặt lạnh lùng cũng không có biến hoá lớn, hắn ngậm điếu thuốc phun khói, lúc này mới đem tầm mắt nhìn Cố Đình Thâm.

- Trở về lúc nào.

- Trời vừa sáng thì đến sân bay.

- Tra được không?

Cố Đình Thâm ngậm đũa, nở nụ cười.

- Tôi vừa mới trở về, ngay cả cơm cũng chưa ăn ngon, liền phải báo cáo công việc cho cậu.

Nam Cảnh Thâm cau mày, nhịn lại, cánh tay dài đem cái gạt tàn thuốc lấy tới, gảy gảy khói bụi.

Khói thuốc trắng che đi đường nét quá mức ác liệt trên mặt hắn, cả người toát ra vẻ cực kỳ sắc nhọn.

Dù có là ngưới không có nhãn lực mạnh mẽ, cũng nhìn ra được hắn là tức giận rồi.

Cố Đình Thâm ngẩn người, bỗng nhiên quay đầu nhìn Phó Dật Bạch, mở miệng liền trách cứ:

- Sao cậu không nói cho tôi biết trước, cái tên này tâm tình đang không tốt, nếu như sớm nói, tôi ít nhất phải trốn hai ngày mới đến gặp cậu ta.

- Bữa tiệc là cậu nói tôi hẹn, thực ra từ lúc trong điện thoại, tôi nghe ngữ khí cậu ta đã thấy gì đó không đúng rồi.

Phó Dật Bạch nhún vai, cợt nhả nói:

- Huynh đệ chúng ta cùng chung hoạn nạn, nếu như tôi bị đánh, ít nhất trước tiên đem cậu kéo đến phía trước tôi để che chắn chứ.

- Cậu, tên vô lại này!

Nam Cảnh Thâm ngoài miệng ngậm thuốc lá, mi tâm nhíu lại, khóe miệng lạnh nhạt kéo nhẹ:

- Là ăn cơm trước, hay là nói chuyện trước?

...... Này không phải giọng điệu trưng cầu ý kiến nên có.

Cố Đình Thâm nghẹn lời ở yết hầu, suýt chút nữa nghẹn cơm, hắn nhanh chóng quyết định:

- Nói chuyện trước đi, tôi không muốn ăn dưới áp lực không thể giải thích của cậu.

Bên cạnh, Phó Dật Bạch đưa cho hắn ly nước, thuận tiện tặng cái ánh mắt đồng tình.

Sau khi nói chuyện, sẽ khá phí miệng lưỡi, Cố Đình Thâm đơn giản uống nửa ly, trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại một lần.

- Tôi ở bên kia đợi nửa năm, xác thực tra được một chút manh mối.

Nam Cảnh Thâm híp mắt lại.

- Chỉ có một chút manh mối?

- Lão tứ, chỉ có manh mối, đã hao phí tôi mất nửa năm. Lúc trước chi nhánh công ty chúng ta ở Mĩ suýt chút nữa bị chặn, bởi vì trong siêu thị có thứ gì đó trong một lô hàng, cơ quan kiểm tra quốc gia của Mĩ đãi chúng tôi ngồi không đến nửa thán. Vì không tra được bằng chứng chính xác có chứa thuốc mới thả người, thế nhưng bị cảnh sát giám thị tới hai năm, tư vị cũng không dễ chịu đâu.

Cố Đình Thâm di chuyển cái ghế dịch ra sau một tấc, ghế ma sát mặt đất phát ra tiếng chói tai, sau đó không gian bỗng nhiên lặng im xuống đột ngột, hắn từ trong hộp thuốc lấy ra một điếu thuốc hút.

- Tôi là không nghĩ tới, nửa năm trước cậu để tôi đi điều tra, nửa năm sau, vụ án ở chỗ cục cảnh sát bên kia, cơ hồ đã bị xóa sạch, cậu lại đột nhiên quyết định đem tất cả công ty nhập vào Hoa Thụy, từ tổng giám đốc, cam nguyện ngồi cái vị trí Phó Tổng tài.

Nam Cảnh Thâm bình tĩnh hút thuốc, một thân màu đen, nổi bật lên vẻ thâm trầm.

Nguyên nhân nói gần đủ rồi, ngay cả Phó Dật Bạch chưa trải qua cũng nghe được một vài điểm mấu chốt, Cố Đình Thâm cũng sẽ không vòng vo, rực tiếp từ trong bao lấy ra một tấm hình, đặt trên mặt bàn.

- Không có mười phần nắm chắc, tôi cũng không dám nghĩ đến người kia.

Nam Cảnh Thâm liếc mắt nhìn, con mắt đột nhiên tối đen, điếu thuốc kẹp chỗ ngón tay suýt nữa làm rớt.

- Là hắn.

- Biết à?

Môi mỏng người đàn ông nhếch lên, cả người giãn ra một chút, trong mũi phun ra khói, xen lẫn trong trong hô hấp, có chút ồ ồ, nửa ngày mới nói:

- Ừ.

- Nếu cậu biết thì dễ làm rồi. Tôi đã điều tra rất lâu, bên ngoài giả vờ để đối phó với giám sát của chi nhánh công ty bên Mỹ, mặc khác tôi đã âm thầm đem mấy khoản trong những năm này giải quyết, bao gồm những người có tiếp xúc qua với lô hàng hóa, tôi đã kiểm tra mấy lần, chỉ có người này là đáng nghi nhất.

Nam Cảnh Thâm nghe xong, lạnh nhạt nhìn không thấu cảm xúc, khói thuốc mông lung ở trước mặt, những gì sâu trong con ngươi được che giấu rất khá, căn bản khiến người ta đoán không ra giờ khắc này hắn rốt cuộc có tâm tư gì.

Một lúc lâu, hắn phun ra khói thuốc, thuốc lá bị đốt cháy đến cuối được đặt nhẹ trong rãnh ở rìa của gạt tàn, ngón tay gõ nhẹ một cái.

- Chuyện này cậu không cần phải để ý đến, ngày mai đến Hoa Thụy đi làm đi, vị trí thanh tra tài vụ giữ lại cho cậu.

Nói đến đây, Cố Đình Thâm mới xem như được thở phào một hơi, một lần nữa đem đũa cầm lên.

- Hiện tại tôi có thể ăn một bữa cơm yên ổn chưa.

Nam Cảnh Thâm không nói gì, đẩy ghế ra đứng dậy, tiến vào trong phòng rửa tay.

......

Ý Ý uống đến say khướt, bị giám đốc Tô cùng Lưu tổng một trái một phải đưa đi.- Căn phòng có mở không?

Bộ phận quảng cáo cùng vị Lưu tổng này không phải lần đầu tiên giao thiệp, sau mỗi hạng mục hợp tác với ông ta, mỡ đều rất lớn, nhưng có một điểm khiến người ta phản cảm, đó chính là háo sắc.

Vừa thấy hắn dáng dấp nôn nóng như con khỉ, liền biết nhẫn nại không được bao lâu, giám đốc Tô nhanh chóng lấy lòng đem tấm thẻ phòng giao cho ông ta.

- Có phòng, có phòng, ở lầu 802, là phòng tình nhân gian, chúc ngài thật hưởng thụ.