“Cái thứ chó cậy thế chủ!” Ông ta nhìn Từ Vũ Sơ, tức giận đến mức không biết lựa lời gì mà nói.
Nhưng cô vẫn rất bình tĩnh, đối với lời này, cô chỉ khẽ mỉm cười.
Có đau lòng, nhưng cũng đã chai lì rồi.
“Vậy thì tôi thật sự rất may mắn, dù sao tôi cũng tìm được người có thể dựa dẫm, còn đỡ hơn chó lạc mất chủ!”
Nụ cười của cô dần dần biến mất, tuyệt tình và cay nghiệt.
Từ Nhược Văn tức giận nghiến răng ken két.
Cả đời ông ta chưa từng bị người ta uy hϊếp như thế!
“Lời này mà mày cũng nói ra được?”
Từ Vũ Sơ ngẩng đầu liền nhìn thấy một đôi mắt tinh tường, chính là Ôn Mai: “mẹ” của cô.
Ôn Mai bước nhanh đến trước mặt cô, dáng vẻ hống hách giơ tay lên định tát cô.
Động tác rất điêu luyện, thực hiện trong một lần.
Cô nắm lấy cổ tay của Ôn Mai.
Hai mẹ con nhà này thật là giống nhau, không có chút gì mới mẻ sao?
Kế hoạch thất bại, Ôn Mai càng tức giận, mắng cô:
“Có phải mày cần tiền đến mức phát điên luôn rồi không?”
Trong mắt bà ta, một đứa con gái ngoài giá thú như vậy căn bản không có tư cách lên mặt, thậm chí vậy mà còn tơ tưởng đến việc chia gia sản, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Từ Vũ Sơ ngược lại rất bình tĩnh.
Cô mỉm cười nửa miệng nhìn Ôn Mai.
“Năm đó mẹ tôi và bố tôi gầy dựng gia đình từ bàn tay trắng, nhưng bị bà Ôn đây chắn ngang giữa đường, Từ thị vốn dĩ có một nửa là của mẹ tôi.”
“Tao khinh!”
Ôn Mai đã mất đi sự kiên nhẫn cuối cùng của mình.
“Con tiện nhân Văn Lợi đó đã thành tro từ lâu rồi, mày cũng hạ tiện như nó thôi! Loại khốn như mày cũng muốn phân chia tài sản, nằm mơ đi!”
Cô cười nhạt nói: “Có thể tôi không xứng, nhưng nếu là, vợ của Tiêu Thần thì sao?”
Nghe vậy, đôi mắt của Từ Nhược Văn sáng lên.
Ông ta rất háo hức hỏi: “Con và cậu Tiêu sắp kết hôn à?”
Từ Vũ Sơ cười khẩy.
Ôn Mai đã biết chuyện xảy ra đêm qua.
Nhưng, Tiêu Thần là người như thế nào, thanh niên nhiệt huyết, căn bản không để ý đến nhà họ Từ thấp cổ bé họng.
Vì vậy, Ôn Mai chỉ là thầm cười nhạo trước sự hiến thân của Từ Vũ Sơ, tiện chủng này cũng quá mơ mộng hão huyền rồi, nhà họ Tiêu đó cô ta cũng có thể tơ tưởng tới sao?
Nhưng bây giờ, họ sắp kết hôn?
Dù có đánh chết bà ta, bà ta cũng không muốn tin chuyện này.
“Tao nghĩ chắc mày mất trí rồi điên rồi? Mày nghĩ mày là ai?” Bà ta chế giễu.
Từ Nhược Văn cũng bình tĩnh lại một chút so với sự vui mừng khi nãy.
“Đây là chuyện lớn, con không thể lừa bố.”
Từ Vũ Sơ cười thầm trong lòng.
“Đây là chìa khóa nhà họ Tiêu.”
Tiêu Thần chỉ nói bằng lời, không hề đưa thứ gì cho cô làm tín vật.
Cho nên cô chỉ có thể lấy chiếc chìa khóa mà quản gia đưa cho.
Chìa khóa nhà họ Tiêu rất đặc biệt, nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.
Từ Nhược Văn hoàn toàn kinh ngạc.
Tiêu Thần đưa chìa khóa cho cô, đồng nghĩa cho cô có quyền lợi trong nhà, đây là bằng chứng mạnh mẽ hơn cả chiếc nhẫn kim cương.
Ôn Mai hừ lạnh một tiếng: “Nói y như thật vậy...”
“Bà câm miệng cho tôi!”
Ánh mắt Từ Nhược Văn nhìn con gái mình đã thay đổi, thái độ cũng xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ.
“Con ngoan, năm mươi phần trăm cổ phần của Từ thị sẽ là của hồi môn của con.”
Ông ta có hơi sót tiền, nhưng trong lòng ông ta đã bắt đầu tính toán, thứ mà nhà họ Tiêu có thể mang lại cho ông ta còn nhiều hơn năm mươi phần trăm cổ phần đó.
Trong tay ông ta vẫn còn một số cổ phiếu lẻ tẻ, đủ để ông ta sống tự do.
Ôn Mai nghe vậy càng thêm lo lắng: “Ông có tư cách gì...”
“Tôi bảo bà câm miệng, bà không nghe sao?”
Từ Nhược Văn xắn tay áo, dường như sắp ra tay.
“Tất cả đều là của Tinh Vãn! Ông dựa vào đâu đưa gia sản cho con tiện chủng này?” Hai mắt Ôn Mai đỏ bừng, vô cùng tức giận.
Ông ta cười nhạt một tiếng: “Bà bình tĩnh lại một chút, Quân Tư Thâm sao có thể bằng Tiêu Thần?”
Nghe hai người đó cãi nhau, Từ Vũ Sơ bình tĩnh lau miệng.
Mục tiêu của cô đã đạt được.
“Vũ Sơ, bố sẽ giao công ty cho con vào thời điểm thích hợp.”
Cô biết bố cô đã nhân nhượng, nhưng ông ta vẫn chưa hoàn toàn đồng ý.
Rốt cuộc, một con cáo già vẫn luôn là một con cáo già.
“Vậy tôi về trước.”
Nói xong, cô bỏ đi chẳng thèm ngoảnh lại, trên môi nở một nụ cười đắc thắng.
Những gì nhà họ Từ nợ cô, cô sẽ đòi lại từng chút một.
Nhà họ Từ.
Từ Tinh Vãn đập nát mọi thứ có thể đập nát trong tầm tay của cô ta.
Cô ta xông như điên vào phòng ngủ của Từ Vũ Sơ, xé nát bức ảnh trên đầu giường của cô, hận không thể xé nát mặt của người phụ nữ đó.
“Vãn Vãn!”
Ôn Mai nhìn thấy con gái phát điên, bà ta sợ hãi gọi một tiếng.
“Mẹ, mẹ trơ mắt nhìn con tiện nhân đó leo lên đầu con à?”
Không có cổ phần, cô ta chẳng là gì cả.
Ôn Mai kéo cô ta ngồi xuống giường, để cô ta bình tĩnh lại một chút.
“Tối hôm đó, con có chụp ảnh không?”
Nói đến đây, cô ta càng tức giận hơn nữa.
“Chụp rồi. Con vẫn không hiểu, sao con tiện nhân này lại có quan hệ với cậu cả nhà họ Tiêu đó chứ?”
Ôn Mai cười nhạt.
“Chụp là được rồi, chúng ta có rất nhiều cách để đối phó với cô ta.”
Ngày hôm sau, Từ Vũ Sơ dậy từ rất sớm.
Một lớp phấn nhẹ phủ lên đôi môi căng mọng đỏ tươi, cô dường như không nhận ra dáng vẻ xinh đẹp của mình trong gương.
Đến lúc rồi.
Đôi giày cao gót gõ mạnh xuống sàn, ánh đèn lộng lẫy chiếu sáng càng khiến cô rực rỡ hơn.
Từ thị, rồi sẽ nằm trong tay cô.
Cô bắt đầu tạo lập mối quan hệ.
Trên bàn rượu nhộn nhịp, mỗi người đều có tâm tư, cô hiểu rõ.
Ông chủ ở phía đối diện vẫn không chịu ngưng lại.
Cô cảm thấy hơi mệt, mỉm cười, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh trang điểm lại.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên.
“Cô hai, cô đọc tiêu đề hôm nay chưa?”
Giọng trợ lý có vẻ lo lắng.
Cô lập tức mở điện thoại lên, quả nhiên tiêu đề đầu tiên được đẩy lên chính là scandal của cô.
“Đứa con hoang vì tiền mà trèo lên giường anh rể, chị gái bị đả kích phải nhập viện, chưa rõ tình hình.”
Hình ảnh đi kèm với tin tức là hình ảnh của cô trong khách sạn ngày hôm đó.
Hình ảnh bị che mờ, nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp của nó.
Nội dung tin tức cũng cố hết sức để bôi nhọ, không lấy được bằng chứng xác thực thì tung tin đồn thổi, gán mác cho cô, mọi dư luận sẽ chĩa mũi vào cô.
Cô biết, chắc chắn Ôn Mai đã làm chuyện này.
Đồng thời, giá cổ phiếu nhà họ Từ giảm mạnh.
Hai tay cô nắm chặt bệ rửa mặt bằng đá cẩm thạch, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
“Cô hai, cô có nghe không?”
Cô trực tiếp cúp điện thoại.
Là cô quá bất cẩn.
Cô vùi mặt vào nước, tẩy sạch lớp trang điểm còn sót lại, cảm thấy đã tỉnh táo được phần nào.
Một gương mặt phản chiếu trong gương càng thêm xinh đẹp.
Không được, cô phải bình tĩnh.
Trở lại bàn ăn, cô vẫn giữ nụ cười tươi như hoa.
“Sếp Chu, tôi lại nâng ly chúc mừng ông.”
Cô uống cạn ly rượu một cách kiêu hãnh, vị cay xè từ cổ họng xuống đến tận dạ dày.
Ở phía đối diện, sếp Chu với gương mặt bóng dầu mỉm cười nhìn cô.
“Vậy, sếp Chu à, ông xem hợp đồng này...”
“Không vội.”
Ông ta không thèm che giấu đôi mắt đang thèm muốn của mình.
Từ Vũ Sơ cảm thấy ghê tởm như nuốt phải một con ruồi.
“Trước giờ nghe nói ông là người rất hào sảng, sao hôm nay lại trì hoãn thế?”
Cô lập tức hất cái bàn tay lợn đang đặt trên người mình xuống.
Sếp Chu lập tức thay đổi sắc mặt lạnh lùng: “Tin tức đó đã truyền ra rồi, cô còn giả vờ đơn thuần làm gì?”
Cô trừng to mắt kinh ngạc.
“Scandal truyền khắp nơi rồi, ai không biết cô là một con đĩ?”
Cô hít một hơi thật sâu và cố gắng bình tĩnh lại.
“Hôm nay chúng ta ở đây để bàn về công việc...”
“Công việc?”
Sếp Chu nở nụ cười hèn hạ.
“Vậy chúng ta nghiên túc bàn công việc...”
Tay ông ta đã mò tới cổ áo của cô.