Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Manh Sủng Thú Thế: Thú Phu, Yêu Yêu Đát!

Chương 35: Tang Dạ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong nháy mắt Lâm Hoãn Hoãn ra rơi xuống vách núi, thì nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống."Cảnh báo cảnh báo! Sự sống của ký chủ đang gặp nguy hiểm, hệ thống khởi động chương trình bảo vệ!"

"Xin ký chủ hãy chuẩn bị sẵn sàng, ngay lập tức tiến hành dịch chuyển không gian!"

Lúc Lâm Hoãn Hoãn sắp rơi xuống mặt đất, trước mắt nàng bỗng nhiên tối sầm, không thể nhìn được thứ gì.

Chờ đến lúc nàng mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm bên trong một lớp tuyết dày.

Sự lạnh lẽo vây xung quanh nàng, cả người nàng sắp bị đông lạnh mà run cầm cập.

Lâm Hoãn Hoãn cố gắng bò dậy, đầu tiên là kiểm tra cơ thể của mình một chút, hoàn toàn không bị tổn hại gì, cũng không có bị thương.

Hệ thống cũng đã nỗ lực rồi!

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, xung quanh đều được tuyết bảo phủ trắng xoá.

Mặt trời vẫn còn treo trên bầu trời, ánh sáng của mặt trời dừng ở trên người nàng, nhưng lại không cảm nhân được sự ấm áp nào.

Nàng đi tìm rất lâu, đứng ở một nơi rất xa nhìn về hướng của núi Nham Thạch.

Không nghĩ đến hệ thống vì cứu nàng, thế mà đưa nàng đến một nơi xa như vậy, nếu muốn đi trở về, nhất định sẽ mất rất nhiều công sức.

Lâm Hoãn Hoãn ôm lấy cánh tay, dùng hai chân đã bị đông lạnh đến cứng đờ bước đi, từng bước từng bước đi về phía hướng của núi Nham Thạch.

Nàng muốn nhanh chóng trở về, nếu không Bạch Đế và Sương Vân sẽ rất lo lắng.

Nàng đi một lúc rất lâu, đến khi mặt trời sắp xuống núi, nhìn qua núi Nham Thạch vẫn rất xa xôi.

Đã không còn mặt trời, nhiệt độ trong không khí càng ngày càng thấp, cũng may tuyết trắng cũng có thể phát ra ánh sáng, cũng không tối đến mức không thể nhìn thấy đường đi.

Lâm Hoãn Hoãn vừa lạnh lại vừa đói, nàng thật sự không đi nổi nữa, muốn tìm một nơi nào đó có thể che mưa chắn gió để trốn, chờ đến khi trời sáng thì tiếp tục lên đường.

Bên trong rừng rậm ngoại trừ băng tuyết, hoặc một vài cây cối và vài cục đá, còn lại những thứ khác đều không thể nhìn thấy.

Nàng tìm rất lâu, mới miễng cưỡng tìm được một hang động nhỏ hẹp.

Ở trong hang động không có thứ gì cả, Lâm Hoãn Hoãn ôm cánh tay định ngồi xuống một lúc, thì phát hiện không thể ngồi xuống như vậy được, chắc chắn nàng sẽ bị đóng băng thành một tảng băng mất.

Nàng sờ sờ túi nhỏ mang trên người, ở trong đó lấy ra một chiếc bật lửa và sách da dê, còn có vài viên quả ngọt ăn đỡ đói, cùng một chiếc dao đá.

Nếu sớm biết nàng lưu lạc đến hoàn cảnh như thế này, thì lúc trước nàng sẽ để vào trong này vài miếng thịt khô!

Lâm Hoãn Hoãn ăn vài viên quả ngọt, không những không cảm thấy giảm cơn đói, ngược lại càng cảm thấy đói bụng.

Nàng nắm chặt năm viên quả ngọt còn thừa, nhìn lại, cuối cùng cũng không nỡ ăn chúng nó.

Nàng nhét quả ngọt vào lại trong túi, chuẩn bị chờ đến lúc đói không chịu được nữa mới ăn.

Lâm Hoãn Hoãn đi xung quanh hang động để kiếm củi, thì ngoài ý muốn ngã vào một thú nhân đang nằm trên nền tuyết.

Nàng cuống cuồng chạy đến, đỡ người kia dậy.

Hắn là một thú nhân giống đực rất đẹp trai, trên người mặt một chiếc áo khoác màu xám, nhìn qua thì có lẽ làm từ chất cotton, mái tóc dài màu đen xoã ra, ở trên trán có một viên đá quý màu đen hình thoi.

Ở trên eo hắn nhìn thấy một vết thương đỏ thẫm, máu đã đông lại thành từng mảng, máu đông lại ở miệng vết thương không có chảy ra ngoài, như hình ảnh mơ hồ này vẫn khiến cho Lâm Hoãn Hoãn sợ hãi.

Lâm Hoãn Hoãn nhẹ nhàng đẩy đẩy bờ vai của hắn: "Này, ngươi tỉnh lại đi."

Đối phương không có phản ứng nào.

Trong lòng Lâm Hoãn Hoãn căng thẳng lên, có phải hắn đã chết rồi không?!

Nàng run rẩy vươn ngón tay ra, đưa đến phía dưỡi mũi của hắn.

Hơi thở rất mỏng manh, nhưng vẫn còn sống.

Lâm Hoãn Hoãn nhìn xung quanh bốn phía, ở nơi này chỉ có một thú nhân, nếu như mặc kệ hắn, thì hắn rất có khả năng sẽ bị đông cứng mà chết.

Nàng cắn chặt răng, đơn thú nhân kia lên, lung lay quay trở lại trong hàng động.

Hang động vỗn dĩ đã nhỏ hẹp rồi, giờ chưa thêm một người nữa càng trở nên chật chội hơn.

Lâm Hoãn Hoãn đi tìm vài nhành cây, dùng bật lửa đốt lên, cuối cùng cũng cảm nhận được một chút ấm áp.

Hắn lớn lên rất đẹp trai, khuôn mặt thon dài, môi mỏng như nước, làn da tái nhợt giống như không có một chút máu nào, mái tóc đen dài theo khuôn mặt rũ xuống, giống như đang bị bệnh nặng nguy kịch.

Còn có ăn mặc ở trên người hắn, không giống thú nhân bình thường một chút nào.

Lâm Hoãn Hoãn vươn ngón tay ra, lén lút sờ lên quần áo ở trên người hắn để xem chất vải.

Xác định rất giống chất cotton, nhưng so với chất cotton lại mềm mại hơn, sờ ở trong tay có một cảm giác rất kì quái.

Từ khi nàng tiếp xúc với những thú nhân khác, thế giới mà những thú nhân này đang sống là thời kì đồ đá, quần áo ở trên người đa số được làm từ da thú may vá lại mà thành, công đoạn làm cũng rất thô ráp, kiểu dáng cũng rất đơn giản.

Nhưng thú nhân ở trước mặt này, có lẽ sống ở một nơi có trình độ cao hơn ở đây.

Ở nơi đó không chỉ có vải dệt, còn có đá quý nữa.

Lâm Hoãn Hoãn hy vọng thú nhân này có thể sống sót, như vậy thì nàng mới có thể biết được nhiều tin tức hơn từ miệng của hắn.

Trong lúc bất tri bất giác, nàng nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.

Sau khi nàng ngủ không được bao lâu, Tang Dạ đang trong cơn hôn mê bỗng nhiên tỉnh lại.

Hắn mở mắt ra, để lộ ra đôi mắt đen nhánh như mực, sau khi ánh mắt thất thần qua đi, nhanh chóng trở nên lạnh lẽo sắc bén.

Đây là đâu?

Nhưng người đã đuổi gϊếŧ hắn đâu rồi?

Tang Dạ chú ý đến ở bên cạnh có một người, là một giống cái có dáng người nhỏ nhắn và xinh xắn, nàng đang ngủ gà ngủ gật, trên người mặc váy da thú, ngũ quan cũng rất tinh xảo.

Mặc dù hắn ở trong thần điện, nhưng hắn chưa bao giờ gặp qua một giống cái xinh đẹp như vậy.

Ở ngoài ở động bỗng nhiên nổi gió, những bông tuyết bay vào, lạnh đến mức Lâm Hoãn Hoãn run cầm cập.

Nhìn thấy nàng sắp tỉnh lại, Tang Dạ lập tức nhắm mắt lại, giả vờ đang còn hôn mê.

Lâm Hoãn Hoãn mở mắt ra, nhìn thoáng qua ngoài cửa động, gió tuyết càng ngày càng lớn, mà đống lửa ở trước mặt nàng càng ngày càng ảm đạm.

Nàng vội vàng lấy thêm chút của bỏ vào trong đống lửa.

Ánh lửa lập tức sáng bừng lên.

Lâm Hoãn Hoãn đi đến bên cạnh người Tang Dạ, duỗi tay sờ lên trán của hắn, vẫn còn tốt, không bị sốt, miệng vết thương đã bị dính nước, những tơ máu thấm ra bên ngoài.

Nàng rút cây dao đá ra, cắt từ trên người Tang Dạ một mảnh vải, giúp hắn băng bó lại miệng vết thương.

Động tác của nàng rất nhẹ nhàng cẩn thận, Tang Dạ chưa bao giờ được chăm sóc tỉ mỉ như vậy.

Hắn nhịn không được mở mắt ra, nhìn tiểu giống cái ở gần hơn lại càng xinh đẹp động lòng người, làn da trắng nõn mềm mại như sữa bò rất mê người.

Lâm Hoãn Hoãn phát hiện hắn đã tỉnh lại, thì rất vui mừng: "Cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi!"

Tang Dạ nhìn nàng tươi cười toả sáng, tâm tràn g không tự chủ được cũng tốt lên theo

Chẳng qua hắn đã có thói quen vui buồn không hiện lên trên mặt, mặc dù tâm trạng đã tốt lên, nhưng ở trên mặt vẫn duy trì biểu cảm lạnh lùng: "Là ngươi đã cứu ta phải không? Cảm ơn."

Tang Dạ muốn ngồi dậy, Lâm Hoãn Hoãn vội vàng đè bờ vai hắn lại: "Ngươi đừng có lộn xộn, như vậy miệng vết thương sẽ bị rách ra."

Tang Dạ dùng đôi mắt đen nhìn về phía nàng, ý vị sâu xa hỏi: "Ngươi hiểu biết rất nhiều, ngươi là Vu Y sao?"

Dung mạo của hắn rất đẹp trai, nhưng ở trên người lại có hơi thở lạnh lẽo, đặc biệt là lúc bị hắn nhìn chăm chú, sẽ có một cảm giác gấp gáp khiến da đầu tê dại.

Lâm Hoãn Hoãn rất cẩn thận trả lời: "Không phải, ta chỉ là một giống cái bình thường mà thôi."

"Ta tên là Tang Dạ, ngươi tên là gì?"

"Ta tên là Lâm Hoãn Hoãn, ngươi gọi ta là Hoãn Hoãn là được."

"Hoãn Hoãn...." Tang Dạ âm thầm ghi nhớ cái tên này, cảm giác cái tên này có ma lực, nhẹ nhàng đảo qua ngực hắn, để lại một dấu vết ấm áp.

Lâm Hoãn Hoãn nhịn xuống sự sợ hãi đối với hắn, định hỏi thử: "Ngươi là thú nhân ở đâu? Sao lại đến nơi này? Ta thấy vết thương ở trên người ngươi không phải bị dã thú làm ra, miệng vết thương rất bằng nhau, rất giống bị cũ khí sắc bén làm bị thương, là có người muốn làm ngươi bị thương sao?"

Biểu cảm của Tang Dạ rất bình tĩnh: "Ngươi còn biết xem miệng vết thương, thật không giống như một thú nhân giống cái bình thường."

Lâm Hoãn Hoãn cười mỉa.

Nàng đã nhận ra, hình như đối phương không muốn trả lời những vấn đề đó, cho nên nàng cũng thức thời im miệng lại, không dò hỏi đến cùng.
« Chương TrướcChương Tiếp »