Trong bữa cơm chiều. Sương Vân không ngừng nói với Lâm Hoãn Hoãn: "Ăn nhiều thịt một chút, chờ đến tối mới có sức lực giao phối."
Lâm Hoãn Hoãn tức giận đến mức muốn ném thịt nướng trong tay đến vào mặt hắn. Nàng tức giận mà trừng mắt hắn: "Ta không có muốn giao phối cùng với ngươi!"
Sương Vân phản bác nói: "Nhưng ngươi đã đồng ý ta…"
"Cho dù là đã đồng ý muốn cùng ngươi giao phối, cũng không nhất định là hiện tại!"
Sương Vân nỗ lực mà thuyết phục nàng: "Hiện tại là mùa đông, là thời gian giao phối tốt thú nhân. Nếu con của chúng ta có thể sinh ra vào mùa xuân, sẽ có rất nhiều đồ ăn đang chờ hắn. Hắn nhất định có thể lớn lên vô cùng cường tráng!"
Lâm Hoãn Hoãn lại kiên trì mình thấy: "Không được, bây giờ ta sẽ không giao phối với ngươi."
"Ngươi hiện tại không muốn giao phối cùng với ta, vậy ngươi muốn với giao phối với ai?" Sương Vân rất tức giận, thịt nướng trong tay bị hắn niết đến thay đổi hình dạng.
Lâm Hoãn Hoãn hơi giật mình, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Bạch Đế.
Cho dù muốn giao phối, nàng cũng sẽ ưu tiên suy xét đến Bạch Đế.
Bạch Đế là thú nhân đầu tiên nàng nhìn thấy khi đi vào thế giới này, hắn vẫn luôn đối với nàng đều rất tốt, địa vị của hắn ở trong lòng nàng không thể lay động.
Sự can thiệp của Sương Vân, lại khiến nàng sinh ra cảm giác áy náy đối với Bạch Đế.
Nàng muốn tận lực đền bù cho Bạch Đế.
Đúng lúc Bạch Để cũng đang nhìn nàng, thấy nàng nhìn lại đây, hắn giơ lên khóe miệng hơi hơi mỉm cười: "Ăn no chưa?"
Hắn lớn lên vốn đã cực kỳ tuấn mỹ, lúc này nở nụ cười, càng thêm khuynh quốc khuynh thành.
Lâm Hoãn Hoãn nhịn không được đỏ mặt, nhỏ giọng mà trả lời: "Ừm, ta no rồi."
"Vậy nàng đi nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho ta dọn dẹp"
"Ta và huynh cùng nhau dọn dẹp đi."
Sương Vân nhìn hai người bọn họ, tuy rằng hai người chỉ tương tác bình thường, nhưng lại có một loại cảm giác ngầm hiểu, không ai có thể can thiệp được.
Điều này làm cho Sương Vân có cảm giác chính mình mới là người dư thừa.
Trong lòng Sương Vân bỗng nhiên luống cuống.
Hắn bắt lấy cổ tay của nàng, hai tròng mắt xanh sẫm gắt gao nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi muốn sinh con với Bạch Đế, đúng không?"
Lâm Hoãn Hoãn không trả lời được, trên mặt tràn đầy quần bách chỉ sắc.
Nhìn dáng vẻ nàng hoảng loạn né tránh. Lòng Sương Vân lập tức chìm xuống tới đáy cốc.
Không cần nàng mở miệng, phản ứng của nàng đã cho ra đáp án khẳng định.
Sương Vân buông lỏng ngón tay, trầm mặc mà đứng dậy đi.
Lâm Hoàn Hoãn không có đuổi theo.
Dù sao chuyện này sớm hay muộn đều phải đối mặt, nếu hắn không thể chấp nhận được, vậy chờ đến ba tháng sau, quan hệ bạn lữ giữa hai người tự động giải trừ, hắn lại có thể khôi phục tự do của bản thân.
Nàng cùng Bạch Để thu dọn phòng, chuẩn bị đi ngủ. Bạch Đế theo thường lệ giúp nàng dọn giường, sau đó chuẩn bị xoay người rời đi.
Lâm Hoãn Hoãn bỗng nhiên giữ chặt có tay của hắn: "Huynh chờ một chút."
Bước chân Bạch Đế dừng lại: "Làm sao vậy?"
Lâm Hoãn Hoãn tránh đi tầm mắt của hắn, sắc mặt đỏ lên, thanh âm nhẹ đến mức không nghe được: "Huynh, đêm nay ngươi ở lại đi."
Ánh mắt Bạch Đế lộ ra kinh ngạc: "Nàng không sợ ta làm loại chuyện này đối với nàng sao?"
Nàng lắp bắp mà nói: "Ta, ta không sợ làm loại chuyện này cùng huynh, ta chỉ là, sợ đau…"
"Xin lỗi, lần trước là ta không tốt, khiến nàng đau"
Bạch Đế áy náy đến không chịu được, đồng thời cũng vô cùng đau lòng.
Lâm Hoãn Hoãn lấy ra quả nguyên diệp giấu ở túi nhỏ, khô khan mà nói: "Mộc Hương nói với ta, dùng loại quả này có thể giúp cho ta giảm bớt nỗi đau, cho nên, ta cùng với huynh thử xem xem." Nếu quyết định muốn trở thành bạn đời suốt quãng đời còn lại, lên giường là điều không thể tránh được.
Tuy rằng chủ động mở miệng sẽ làm Lâm Hoãn Hoãn cảm thấy rất thẹn thùng, nhưng nàng vẫn là lấy hết can đảm mang ý tưởng trong lòng nói ra. Bạch Đế đối nàng thật sự rất tốt, nàng cũng có tình cảm với Bạch Đế. Bạch Đế mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Hắn đem tiểu giống cái ôm vào trong lòng ngực, động tác vô cùng nhẹ nhàng, giống như thứ ở trong lòng ngực đang ôm chính là bảo bối quý giá nhất trên đời này.
"Nàng không cần miễn cưỡng, cho dù chúng ta không giao phối, nàng vĩnh viễn sẽ là bạn lữ của ta, ta vĩnh viễn yêu nàngi."
Hốc mắt Lâm Hoàn Hoãn lập tức đỏ lên.
Giọng nàng run run hỏi: "Huynh yêu ta sao?"
"Đương nhiên, nàng là người ta yêu nhất."
Đời này Lâm Hoãn Hoãn được yêu thật sự quá ít, cho nên nàng đối mỗi một lần yêu đều vô cùng quý trọng.
"Chỉ cần huynh yêu ta là được."
Nàng ôm lấy cổ Bạch Đế, ngẩng đầu lên, động tác vụng về mà hôn lên mặt hắn.
Đôi môi mềm mại nhẹ nhàng dừng ở trên má, khiến trái tim Bạch Đế rung động.
Tuy hắn là mãnh hổ, nhưng trong lòng ẩn chứa rất nhiều dịu dàng.
Bạch Đế nhẹ nhàng ôm Lâm Hoãn Hoãn đi tới trên giường đá, thân hình mềm mại nhỏ xinh chìm vào bên trong da thú, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, lông mi dài nhẹ nhàng rung động.
Nàng vô cùng khẩn trương.
Bạch Để hôn vào môi nàng, thanh âm trầm thấp mà ôn nhu: "Nếu cảm thấy khó chịu cứ nói, cứ nói với ta, ta sẽ lập tức dừng lại."
Lâm Hoãn Hoãn không dám nhìn lên mặt hắn, nàng nhắm hai mắt, lên tiếng: "Ừm."
Bạch Đế cởi váy da thú trên người nàng ra, như là đang mở một lễ vật.
Sắc dục ở đáy mắt hắn nhanh chóng gia tăng, nhưng khả năng khống chế mạnh mẽ đã khiến hắn duy trì sự tỉnh táo.
Hắn cúi đầu xuống, hôn toàn thân nàng
gần như thành kính tâm tình.
Cơ thể trắng nõn ban đầu của nàng nhuộm một màu đỏ hồng quyến rũ.
Giống đóa hoa hồng mới nở, đang chờ đợi bị người ngắt lấy.
Bạch Để mang nguyên diệp quả bỏ vào trong miệng nhai, sau đó đưa nước trái cây vào giữa hai chân tiểu giống cái.
Sau khi nước trái cây xanh biếc tiếp xúc đến thân thể nàng, lập tức kí©h thí©ɧ nàng tiết ra một loại chất nhầy trơn trượt và ngọt ngào tràn ngập trong không khí.
Điểm mỹ quả hương tràn ngập mở ra, Lâm Hoãn Hoãn cảm giác thân thể mình càng ngày càng khô nóng, nàng không cầm lòng được mà đong đưa vòng eo, trong ánh mắt ướt dầm dề tràn đầy mê ly cùng khát vọng.
Bạch Để tới gần nàng, thấp giọng hỏi: "Ta có thể đi vào không?"
Lâm Hoán Hoãn xấu hổ không chịu được, nàng che mặt lại, nhỏ giọng mà thẳng một câu: "Ừm."
Bạch Đế hôn lên mu bàn tay nàng, ánh mắt vô cùng thâm tình: "Ta sẽ thật dịu dàng"
Hắn thử về phía trước thẳng tiến.
Lâm Hoàn Hoãn cảm giác thân thể của mình bị đồ vật mạnh mẽ kia của hắn mở ra, tuy rằng có chút khó chịu, nhưng so với lần trước cũng đỡ đau hơn nhiều.
Bạch Đế vẫn luôn ở cẩn thận quan sát biểu cảm thay đổi của nàng, hắn thấy nàng nhíu mày, động tác lập tức dừng lại, khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy? Có phải rất đau hay không?"
Lâm Hoãn Hoãn nhỏ giọng mà nói: "Còn, còn tốt......"
Biết nàng không đau. Bạch Để lúc này mới yên lòng, tiếp tục tiến về phía trước.
Đúng lúc này. Lâm Hoãn Hoãn cảm giác được dưới thân mình có một có một luồng ấm áp từ dưới thân tràn ra.
Loại này cảm giác quen thuộc khiến nàng sợ hãi đến mức rụng rời.
Nàng lập tức mở to mắt, đẩy Bạch Đế ở trên người ra.
Bạch Đế kinh ngạc: "Nàng làm sao vậy? Có phải ta khiến nàng đau hay sao?"
Lâm Hoản Hoãn duỗi tay hướng dưới thân sờ soạng một phen.
Đầy tay máu tươi.
Ta! Đáng chết bà dì ta lại tới nữa!
Bạch Đế nhìn đến trên tay nàng toàn là máu tươi, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch: "Ta lại làm nàng bị thương! Ta…"
"Chuyện không liên quan gì đến huynh!"
Lâm Hoãn Hoãn vội vàng đánh gãy suy nghĩ miên man của hắn,: "Là ngày nghỉ lễ của ta lại tới nữa, mỗi tháng đều sẽ có mấy ngày máu chảy không ngừng, trước kia huynh cũng đã gặp qua, không có việc gì."
Lên giường đến một nửa thế nhưng mà bà dì lại tới, thật là muốn gϊếŧ chết người mà!