Sức chiến đấu của Á Thu vốn dĩ không bằng Sương Vân, hơn nữa lại còn chột dạ, phản kháng được vài lần, một lúc sau đã bị đánh đến mức không có sức.Sương Vân xuống tay rất tàn nhẫn, hung hăng nện một quyền lên bụng của Á Thu.
Mọi người ở đây đều nghe được âm thanh gãy xương.
Nhưng không có ai dám ra tay để cứu Á Thu.
Bởi vì đây là giống đực đánh nhau để đánh giá ai có tư cách làm bạn lữ, cho dù thắng hay thua cũng là chuyện của bọn họ, người khác không thể quản được.
Lệ Vi bị sự tàn nhẫn của Sương Vân doạ hoảng sợ.
Trải qua những khoảng thời gian này tìm hiểu, nàng biết được Sương Vân đối với giống cái đều không thủ hạ lưu tình mà ra tay tàn nhẫn, một lúc sau hắn đánh Á Thu xong, chắc chắn sẽ đến đánh nàng.
Nàng muốn chạy trốn.
Kết quả phát hiện tất cả đường lui đã bị thú nhân lang tộc Nhằm Thạch ngăn chặn lại.
Nàng không chạy thoát được, trong lòng sợ hãi.
Vu Y Lãng Chúc chống gậy gỗ đi đến gần, chậm rãi nói: "Dám ức hϊếp giống cái ở núi Nham Thạch bọn ta, xem ra các ngươi không để lang tộc Nham Thạch vào trong mắt, nếu đã như vậy, chúng ta cũng sẽ không khách khí với các ngươi, nhanh bắt những tên phẩm tội này lại cho ta."
Các thú nhân lang tộc Nham Thạch nhanh chóng động thủ bắt người lại.
Lệ Vi hoảng sợ kêu to: "Ta là giống cái! Ta chính là con gái của tộc trưởng của tộc hắc gà! Các ngươi không thể đối xử với ta như vậy!"
Các thú nhân lang tộc Nham Thạch đã được Vu Y đặc biệt dặn dò ở trên đường, đối với giống cái này không được mềm lòng.
Bọn họ làm lơ Lệ Vi đang phản kháng giãy giụa, bắt nàng và nhóm giống đực lại, đem thả vào trong địa lao.
Lâm Hoãn Hoãn được đỡ đậy nhưng có chút hoảng sợ chưa ổn định, trên mặt nàng không có nổi một tia máu, cả người đổ đầy mồ lạnh, váy da thú ở trên người cũng rối loạn, trên lưng toàn là tro bụi bám dính.
Cũng may là nàng không có bị thương.
Lãng Chúc an ủi nàng: "Đừng sợ, Bạch Đế và Sương Vân đã trờ về, sẽ không có ai dám ức hϊếp ngươi."
Lâm Hoãn Hoãn bắt lấy cổ tay hắn vui mừng nói: "Bạch Đế đã trở về? Hiện tại bây giờ hắn đang ở đâu?"
"Hắn đang bị thương, ta để hắn nằm ở nhà ta nghỉ ngơi, đợi một chút ta dẫn ngươi tới gặp hắn."
Biết được Bạch Đế không có nguy hiểm đến tính mạng, tảng đá treo trên người Lâm Hoãn Hoãn đã được gỡ xuống.
Á Thu bị Sương Vân đánh đến mức quỳ rạp trên mặt đất, nhìn thấy hắn sắp tắt thở, Lãng Chúc chậm rãi mở miệng nói: "Được rồi, đừng đánh chết người, tốt xấu gì hắn cũng là đường huynh ngươi, nếu đánh hắn chết, bá phụ nhất định sẽ tìm ngươi gây phiền phức."
Sương Vân nắm đầu tóc Á Thu, cười lạnh nói: "Ta là lang tộc Nham Thạch cũng không sợ bất kì kẻ nào!"
Cả người Á Thu toàn là máu, thần trí đã không rõ ràng.
Vu Y lang tộc hắc hà vội vàng đến, hắn nhìn Á Thu bị đánh rất thảm, vội vàng tiến lên cầu xin: "Xin tộc trưởng Sương Vân thủ hạ lưu tình, tha cho hắn một mạng."
Sương Vân liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh băng: "Ma Thành, ngươi đến thật đúng lúc."
Ma Thanh cười cười nói: "Hai ngày nay ta có chút không thoải mái, vẫn luôn đóng cửa nghỉ ngơi, không nghĩ đến Á Thu sau lưng ta làm những việc đáng sợ này, ta nghe rất khϊếp sợ, nghe được tin liền lập tức chạy đến đây."
Nói vài ba câu có thể cứu hắn ta, Sương Vân biết tên Ma Thanh này rất xảo quyệt.
Thậm chí hắn còn nghi ngờ, sỡ dĩ Á Thu dám to gan lớn mật đến đánh giống cái, chính là bị Ma Thanh ở sau lưng xúi giục.
Nhưng cũng chỉ là hắn nghi ngờ, không có chứng cứ xác thực, hắn không thể động thủ đến Ma Thanh.
Ma Thanh là Vu Y, vị trí Vu Y ở trong bộ lạc rất quan trọng.
Nếu đánh chết Á Thu sẽ không có chuyện gì phiền phức, nhưng nếu đánh chết một Vu Y, khẳng định bộ tộc hắc hà sẽ không ngừng trả thù.
Ma Thanh cũng biết rất rõ điều này, cho nên hắn mới dám ra mặt ngăn cản Sương Vân.
Chẳng qua lần này là Á Thu làm sai trước, nếu không sẽ không có chỗ nói, Sương Vân khẳng định sẽ không sẽ không bỏ qua.
Ma Thanh chủ động đề ra một thành ý: "Chỉ cần tộc trưởng Sương Vân có thể bỏ qua cho Á Thu một mạng, bọn ta sẽ tình nguyện mang mang một nửa nước tặng miễn phí cho các ngươi một nửa."
Sương Vân cười lạnh: "Chính là cái loại nước đã hại Bạch Đế mất đi khống chế, ta mới không....."
Lâm Hoãn Hoãn vội vàng cắt ngang lời hắn nói: "Sương Vân."
Sương Vân nhìn về phía nàng: "Có chuyện gì?"
Lâm Hoãn Hoãn lấy hết can đảm đi đến, ghé bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Chuyện này có thể giao cho ta giải quyết được không?"
Nàng dựa rất gần, hơi thở ấm áp và âm thanh mềm mại, làm Sương Vân cả người đều rã rời.
Lỗ tai hắn không tự chủ mà đỏ ửng lên, ngữ khí như cũ hùng hổ nói: "Thật đúng là một tiểu giống cái lo chuyện bao đồng, tùy ý ngươi."
Sau khi được cho phép, Lâm Hoãn Hoãn dùng một đôi mắt đen sau thẳm và trong trẻo nhìn về phía Ma Thanh, âm thanh mềm mại phát ra.
" Các ngươi có loại nước này....... Loại nước thần kỳ này các ngươi có khoảng bao nhiêu?"
Ma Thanh thấy tiểu giống cái chen vào thì rất tò mò, ở trong ấn tượng của hắn, các giống cái đều thích được hầu hạ và hưởng thụ, các nàng sẽ không quản lý các việc ở trong nhà.
Nhưng đây là lần đầu tiên Ma Thanh thấy có một giống cái nhúng tay vào việc của bộ lạc.
Hắn rất có hứng thú mà nói: "Bởi vì lần này đường đi quá xa, lần này bọn ta chỉ đem được hai thùng gỗ nước đến."
"Thùng gỗ lớn khoảng bao nhiêu?"
Ma Thanh khoa tay múa chân một chút: "Chắc là lớn như vậy."
Lâm Hoãn Hoãn dựa theo lời miêu tả của hắn, trong lòng nhanh chóng tính toán, nếu dực theo thể tích hắn nói thì có thể đoán khoảng một trăm cân rượu.
Số lượng cũng không nhiều cũng không ít.
Nàng nói: "Các ngươi để hai thùng nước lại, mặt khác còn phải nói cho ta biết các ngươi đã dùng thứ gì để sản xuất loại nước này, chuyện các ngươi ức hϊếp ta ta sẽ hoàn toàn bỏ qua!"
Ma Thanh có chút kinh ngạc, hắn không trả lời liền mà dùng ánh mắt đều nhìn về phía Sương Vân.
"Tộc trưởng Sương Vân, hai thùng nước thì thôi đi, nhưng tiểu giống cái này lại muốn ta nói ra công thức sản xuất? Lòng tham không phải không quá đáng?"
Sắc mặt Sương Vân lãnh khốc: "Chỉ là một công thức mà thôi, tìm đến ngươi chính là để mắt đến ngươi!"
Ma Thanh: "........"
Hắn có chút giận, sắc mặt dần trở nên rất khó coi.
Lâm Hoãn Hoãn lặng lẽ kéo ngón tay của Sương Vân, ý là không cần hắn nói, để nàng với Ma Thanh nói chuyện: "Ta không cần công thức của các ngươi, ta chỉ cần biết các ngươi đã dùng những nguyên liệu gì để làm."
Ma Thanh nói: "Cái này cũng có khác gì nhau sao?"
"Đương nhiên là khác nhau, công thức không chỉ bao gồm nguyên liệu, còn có tất cả những quá trình sản xuất. Nếu các ngươi không muốn nói cho ta biết công thức, thì ta muốn biết những nguyên liệu để có thể sản xuất ra loại nước thần kỳ này."
Ma Thanh suy nghĩ, cảm thấy lời của nàng không phải không có lý.
Sắc mặt của hắn nhanh chóng giãn ra một chút: "Nếu ngươi không biết sản xuất loại nước này thế nào, tại sao còn muốn biết nguyên liệu? Ngươi muốn dùng những nguyên liệu đó để làm cái gì?"
Lâm Hoãn Hoãn nói: "Đây chính là việc của lang tộc Nham Thạch bọn ta, không giống ngươi là người ngoài, ngươi chỉ cần đưa ra đáp án câu hỏi của ta là được."
Đồng ý hay là không đồng ý?
Ma Thanh nhìn Á Thu hơi thở thoi thóp, chuyện này chỉ có thể đồng ý.
Tính tình Á Thu lại không cố gắng, nhưng cũng là con trai của tộc trưởng hắc hà, như thế nào cũng không thể để hắn chết ở đây được.
"Được, ta đồng ý với các ngươi."