Chương 23

Tớ bị ốm nay chưa lên được mong mọi người thông cảm

Mạc Vân Thịnh dùng đầu mình đυ.ng vào cằm của người đàn ông cương nghị, móng vuốt nhỏ nhẹ cào lên hầu kết.

Trong lịch sử, tướng quân này cấu kết với Liên Văn Vân, chính hắn đã hạ độc hại Boss và âm thầm phá hủy nguồn năng lượng định chế của cơ giáp.

Hắn! Không! Phải! Là! Người! Tốt!

Boss thấy rõ ràng - Meo!

Dáng vẻ nhóc con vì hắn mà sốt ruột vò đầu bứt tai trông cực kỳ đáng yêu. Lạc Hàn Diễn mỉm cười nhìn chốc lát không chọc ghẹo mèo con nữa, anh vươn bàn tay to ấm áp vỗ nhẹ sau lưng mèo con, trấn an: "Yên tâm."

"Mẻo?" Mạc Vân Thịnh trừng lớn đôi mắt để xác nhận.

Người và mèo đối mặt nhìn nhau vài giây, Lạc Hàn Diễn trịnh trọng nói: "Nếu em không vui, anh sẽ khiến cho hắn biến mất."

Không phải lời thề, mà là nói cho biết.

Bị luồng khí nóng bao vây, Mạc Vân Thịnh say khướt, trái tim bỗng chốc đập lỡ nhịp. Cảm giác thật nguy hiểm, ánh mắt cậu không nhịn được mà trốn tránh, bối rối cắn đuôi, cuối đầu thật thấp "Meo" một tiếng.

"Hệ thống, Boss nghiêm túc hả?" Dựa vào trực giác dã tính, Mạc Vân Thịnh phát hiện rất không ổn.

Hệ thống kinh ngạc: "Boss có lúc nào nói đùa đâu."

Mạc Vân Thịnh: "Nhưng tui là mèo nha."

Hệ thống: "Nhìn ra được mà, Boss yêu cậu gấp hai lần."

Mạc Vân Thịnh: "..."

Lạc Hàn Diễn ngồi ở ghế chủ vị, trong lòng anh biết tâm trạng mèo con không ổn định, vì thế dời lực chú ý: "Nói."

Tướng quân lập tức đứng thẳng: "Tước gia, quân ta đã chiếm được khu sáu, tiêu diệt được 52 cơ giáp HU của quân địch, lưu động 13 chiến hạm..."

Sau khi nghe xong, Lạc Hàn Diễn phất tay: "Phái 30 chiến sĩ cơ giáp HU đến khu 3."

Tướng quân ngẩn ngơ: "Tước gia, khu 4 đã hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của quân ta rồi. Điều động lực lượng cơ giáp HU có phải là quá nhiều hay không."

Lạc Hàn Diễn lạnh lùng nhìn hắn.

Tướng quân nghiêm nghị: "Rõ!"

Lại bị ra lệnh lần thứ hai, sự khó chịu trong mắt tướng quân dần dần phủ đầy.

"Đi xuống." Lạc Hàn Diễn vẫy lui: "Không có mệnh lệnh của tôi, đừng cho bất cứ ai đến quấy rầy."

Tướng quân hít sâu một hơi, nhận lệnh rời đi. Khi hắn trở lại văn phòng, vẻ mặt cung kính đều hóa thành tức giận và căm ghét.

Tiếp theo đó, lộ ra một tia điên cuồng tàn nhẫn.

Chỉ là kẻ được sinh ra trong gia thế tốt, thế mà có thể tùy ý sỉ nhục cả người lẫn vật. Chơi cái quái gì! Ra chiến trường mà còn dẫn theo một con súc sinh!

Ban đêm, tướng quân chuẩn bị buổi lễ chào đón, thịt và cá được đặt trên bàn.

Nhưng không có chúc mừng, ngược lại bầu không khí ngưng đọng..

Trước toàn thể quân đội, tướng quân khen Lạc Hàn Diễn, khen đến mức chỉ trên trời có mặt đất không có, còn đem cả sự hi sinh và thành tích của những chiến sĩ trên chiến trường đẩy lên người Lạc Hàn Diễn, khiến biểu cảm một đám binh lính dần dần trở nên vi diệu.

Tướng quân tính toán đến vang dội, nhưng Lạc Hàn Diễn cũng không phối hợp với hắn. Anh đập lên bàn một cái khiến cho cái ly lắc lư, vẻ mặt anh lạnh như băng nhìn một vòng xung quanh rồi nói: "Hiện giờ tình hình đang nguy cấp, tướng quân có vẻ rất rãnh nhỉ."

Cái ly rơi trên mặt đất bị bể thành từng mảnh, giống như có vô số cái quạt tát vào mồm tướng quân, trong thoáng chốc vẻ mặt tướng quân xanh hồng đan xen: "Tước gia, ngài..."

Lạc Hàn Diễn đá văng bữa cơm phong phú trên bàn: "Binh lính tắm máu chiến đấu, những thú vui này nên hủy bỏ và để lại cho anh hùng chân chính."

Còn bàn thức ăn bị anh đá đổ kia, đã rơi vào trong đất cát không thể ăn được nữa.

Lạc Hàn Diễn chỉ vừa mới ăn một ngụm.

Dù chỉ một ngụm, cũng suýt khiến cho Mạc Vân Thịnh cắn nát ngực của anh.

Lạc Hàn Diễn vội mang cục bông trở về phòng, vẻ mặt khó lường vén quần áo ném qua một bên, để lộ l*иg ngực có vết máu do bị cắn.

Mạc Vân Thịnh ngồi xổm trên giường, tức giận trợn tròn mắt, nhìn vết tích giữa l*иg ngực kia, khi thấy người đàn ông không chút do dự cởi sạch thân trên trong lòng cậu càng cảm thấy Boss thật hư.

Lạc Hàn Diễn híp mắt.

Mạc Vân Thịnh vươn thẳng cổ, đuôi xù lông đến mức muốn nổ tung.

Mặt đối mặt chốc lát, cơ thể Lạc Hàn Diễn run lên, máu trào ra, vị rỉ sắt lập tức tràn ngập trong khoang miệng, một vệt máu chảy theo khóe miệng và rơi xuống.

Mạc Vân Thịnh bị hù nhảy dựng: "Meo meo meo!"

Thì ra là thế. Lạc Hàn Diễn che giấu sự xác nhận trong ánh mắt, không quan tâm vết máu bên môi, anh cúi đầu khẽ hôn trán mèo con một cái.

Bé con cứu anh.

Mạc Vân Thịnh: "Hệ thống! Boss bị trúng độc rồi! Làm sao bây giờ?"

Hệ thống: "Cho anh ta uống máu của cậu, lấy độc trị độc." Chân tướng gì đó, vẫn không cần nói cho ký chủ ngốc bạch ngọt* biết thì hơn.

(*) Ngốc bạch ngọt: sỏa bạch điềm [傻白甜]---->[sỏa(傻)=chỉ người này tương đối đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ. (Nguồn hiểu biết: Yuu_za)

Mạc Vân Thịnh đồng ý, chìa móng vuốt ra.

Hệ thống: "Hình người mới có độc."

Mạc Vân Thịnh: "..." Sao cứ luôn có cảm giác bị hệ thống lừa.

Nhưng hiện tại cậu không dám để xảy ra sai lầm, cậu bối rối biến thành người, sau một loạt ánh sáng trắng, thiếu niên tinh xảo thay thế chú mèo con đáng yêu. Cũng ngồi ở trên giường như nhau, nhưng mèo con chỉ khiến người ta cưng chìu, còn dáng vẻ thiếu niên thì lại câu dẫn ham muốn lòng người.

Lạc Hàn Diễn tận mắt chứng kiến mèo nhỏ biến thành người, trái tim anh khẽ rung động.