Chương 13: Công tước tinh tế và thiếu niên tai mèo

Tác giả: Thủy Sâm Sâm

Edit: Rindoll

_______________

Sau ngày nói chuyện hôm ấy, Lạc Hàn Diễn thong thả ung dung rời đi, để lại quốc vương Đế quốc bị đả kích⁽¹⁾.

❶ Đả kích: Công kích bằng lời nói hoặc hành động, theo từ của việt nam mình là "Bị Sốc" á

Sau đó, quốc vương lợi dụng chiến sự làm lý do, mỗi ngày đều gọi cháu ngoại trai đến nói chuyện nhân sinh.

Lạc Hàn Diễn đúng là cố chấp, quốc vương nói một phen những lời phát ra từ tận đáy lòng nhưng đổi lấy chỉ là sự yên lặng và thờ ơ không thèm để ý của cháu trai. Quốc vương đành phải lấy mèo con ra làm chủ đề mới có thể khiến cháu ngoại ít khi nói cười đáp lại và phản ứng nhiều hơn. Quốc vương cũng dần quen thuộc với chú mèo lông trắng, bầu không khí lúng túng trước đó của hai người cuối cùng cũng lung lay.

Quốc vương hơi đắc ý, càng chủ động nói đến Mạc Tiểu Miêu. Đúng như ông suy nghĩ, Lạc Hàn Diễn trả lời nhiều hơn. Trong thời gian đó, quốc vương yêu ai yêu cả đường đi nên cứ quấn quýt mèo con mãi, thậm chí còn nảy sinh yêu thích. Vì thế, trong đề tài nói chuyện, lời nói thấm thía của quốc vương cũng dần thay đổi, biến thành cuộc gặp gỡ miêu hữu chi gian⁽²⁾.

❷ Miêu hữu chi gian: cuộc gặp gỡ giữa người và mèo.

Vào một ngày nọ, quốc vương bệ hạ tình cờ lật xem sách nuôi mèo, và rồi ông chợt nảy ra ý nghĩ táo bạo, là bản thân cũng nên nuôi một con mèo, cơ mà sau một lúc mới chợt nhận ra...

Khuyên bảo gì đó còn chưa xong, ngược lại ông tự biến bản thân thành tù binh của mèo.

Quốc vương mặt 囧 khép sách lại, ông nhịn hồi lâu, nhớ lại cảm giác mềm mại khi tay chạm vào mèo con, ông vẫn nhịn không được giơ tay đến hướng quyển sách.

Quên đi, coi như đây là niềm an ủi đi.

Nghĩ như vậy, quốc vương gọi người hầu: "Chuẩn bị toàn ngư yến, gọi mèo con lại đây, nó thích cái này nhất."

Người hầu cố nhịn không để khóe miệng run rẩy, đáp lời: "Vâng!"

Nhớ hồi đó người thường được gọi đến là Tước gia, cơm trưa cũng chuẩn bị theo khẩu vị của Tước gia. Không biết bắt đầu từ khi nào, "Người" bệ hạ mời lại trở thành một con mèo, còn chuẩn bị cơm trưa nữa chứ, tất cả đều là hải sản á trời!

Người hầu còn chưa kinh ngạc xong, quốc vương bệ hạ lại lên tiếng: "Gần đây trung tâm động vật có mèo mẹ sinh mèo con phải không?"

Người hầu: "Đúng vậy, bệ hạ."

Ánh mắt quốc vương bệ hạ sâu kín, nói: "Bảo họ đưa nguyên ổ mèo lại đây cho ta."

Người hầu: "... Vâng!"

Đến bệ hạ cũng quỳ dưới vuốt mèo con lông trắng, nhưng mèo con thật sự rất đáng yêu aaaaaaa! Trong lòng người hầu như chạy tàu hỏa, kiềm chế tâm trạng kích động rồi lui ra.

Thật ra, ngoài quốc vương và người hầu, thì hầu như mọi người trong cung điện nhìn thấy mèo con non mềm đều yêu thích không chịu được.

Những người không hiểu Tước gia, từng nghĩ rằng mèo con chỉ là đồ chơi nên chẳng có gì để nói. Ai có thể chống cự được loài động vật đáng yêu có sức hấp dẫn này chứ. Họ đã hiểu Tước gia, nhưng hiện tại càng ghen tị hơn. Bởi vì...

Tước gia có tính chiếm hữu quá mạnh với mèo con, căn bản⁽³⁾ không cho bất cứ ai chạm vào.

❸ Căn bản: Từ nguyên của cơ bản, cơ là nền nhà, bản là gốc cây, ý chỉ phần quan trọng nhất mang tính bắt buộc đầu tiên (điều kiện tiên quyết) cần phải có như cái nhà có nền móng, cái cây có gốc rễ, mọi thứ sẽ phát triển dựa trên sự bền vững của phần căn bản. (By Tiếng Việt)

Trong cung điện và trong Tước phủ, thái độ của những người chưa được tiếp xúc với mèo con là thế này:

"Tước gia thật ngầu! Tui tuyên bố với Tước gia! Tui phải sinh con cho ngài! Ngài thật sự là Thiên Thần sống!!"

"Tước gia, ngài là nam thần của chúng tôi, là trụ cột tinh thần! Là vị thần sống của Đế quốc!"

Và sau khi mọi người tiếp xúc với mèo con thì, thái độ thế này:

"Tước gia, xin ngài thủ hạ lưu tình, buông mèo con xuống để chúng tôi tới đi aaaaa!"

"Tui không thích Tước gia, bởi vì tui yêu mèo của ngài ấy rùi!"

Sau tám lần Lạc Hàn Diễn bị quốc vương vội triệu kiến, Anh đen mặt phiền không chịu được, trực tiếp ôm mèo con bước lên chiến hạm, lao thẳng vào tinh tế.

Khi quốc vương nhận được tin thì cứ bóp cổ tay mãi, may mà ổ mèo con được đưa tới kịp lúc.

Nhưng khi so sánh với cục bông trắng nhỏ kia, quốc vương bệ hạ và đám thuộc hạ đều cảm thấy —— Hình như còn thiếu chút gì đó, quả nhiên vẫn là Lạc tiểu thiếu gia của Tước gia đẹp nhất!

Trên quỹ đạo tinh tế, hơn trăm chiếc tàu chiến tỏa ra ánh sáng bạc, vừa hùng tráng lại vừa đáng sợ.

Tất cả quân lính bên trong khoang điều khiển chủ hạm đều có rất nhiều việc, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, họ thường lén nhìn đến chỗ ngồi xa hoa nhất. Đó là chỗ ngồi của Chiến Thần Đế Quốc của họ, ánh mắt họ nhìn cục tròn nằm trên đùi Tước gia.

Chú mèo con xinh đẹp nằm ngửa trên đùi của Boss, bốn móng vuốt nhỏ ôm bàn tay của người đàn ông, ngăn cản bàn tay đυ.ng vào cái bụng của nó.

Meo meo meo! Mẹ kiếp thật ngứa đó nhe!

Lạc Hàn Diễn gãi bụng của mèo con một lát, sau đó không cử động nữa, anh tùy ý để bé con ôm tay anh cào cấu và cắn cho hả giận. Ý cười trong mắt anh chợt lóe rồi biến mất, đầu ngón tay vuốt qua vuốt lại cằm của Mạc Tiểu Thịnh. Rốt cuộc cũng trấn an được bé con.

Mạc Vân Thịnh cảm thấy thật mất mặt, "Phịch" một cái xoay người dùng mông đối mặt với người đàn ông.

Lúc trước không phát hiện, Boss cũng thật xấu xa.

Gãi bụng làm cậu ngứa không nói, còn muốn sàm sỡ, chạm vào bi⁽⁴⁾ của cậu nữa chứ.

❹ Bi: Thật ra là Đản đản, nghĩa là "Tứng" đó T w T, nhưng mờ nếu dịch huỵch toẹt ra vậy thì hơi kì, nên tui đổi thành Bi T w T (Viên bi đó quý dị)

Lạc Hàn Diễn nâng mèo con lên hôn một cái, giọng nói khàn khàn: "Đừng tức giận. Không làm phiền em nữa, ngủ một lát đi. Lát nữa sẽ làm bánh quy cá cho em."

Tai nhọn Mạc Vân Thịnh dựng lên, không dao động chút nào.

Cậu cực kỳ kiên định! Lấy lòng cũng vô dụng!

Suýt nữa Lạc Hàn Diễn không kiềm chế được vẻ mặt, anh thỏa hiệp lần nữa: "Còn có cá kho, cá khô nhỏ xốp giòn, tôm chiên mềm, cua hấp."

Cái này tạm được.

Mạc Vân Thịnh tha thứ cho Boss: "Meoo!"

Hệ thống: "Nói ý chí kiên định đâu?! Bị cậu ăn rồi hả?"

Lạc Hàn Diễn nhìn đuôi nhọn vung vẫy qua lại của bé con, ý cười bên môi anh càng đậm, ngón tay di chuyển nhẹ vuốt lên bộ lông.

Vừa ấm áp vừa thoải mái, Mạc Vân Thịnh dần thả lỏng, từ một nắm nhỏ duỗi mình thật dài, đầu đặt trên đầu gối của Boss, so với quân lính đang bận rộn, thì mèo ta cực kỳ nhàn nhã.

Một người một mèo xoát đủ cảm giác tồn tại, ngược một đám độc thân cẩu. Lạc Hàn Diễn đại phát từ bi: "Báo cáo tình huống tiền tuyến đi."

"Báo cáo Tước gia! Người dân ở khu Phỉ Bĩ Nhĩ và ba đến năm khu lân cận đều đã chuyển đến khu vực an toàn. Thám tử hồi báo, quân Liên bang đã tập họp, phái hàng loạt năm ngàn chiếc cơ giáp HO. Cơ giáp HU quân ta đã tiến vào giai đoạn khởi động, khu tiếp viện có thể tham gia hỗ trợ chiến đấu bất kỳ lúc nào."

"Tổng chỉ huy họ phái đi là Liên Văn Vân."

Liên Văn Vân? Lỗ tai Mạc Vân Thịnh run lên, từ từ ngồi dậy.

Liên Văn Vân là cháu trai của Liên Phong, cũng kế thừa địa vị của Liên Phong, nhị tướng lĩnh dựng lại quân đoàn Liên bang. Dựa theo tiến trình lịch sử, sau khi Liên Văn Vân lấy được con chip, tổng chỉ huy quân địch đại sát tứ phương. Chính người này đã khiến cho quân đội Đế quốc thất bại liên tục, ép Boss phải từ bỏ Đế quốc.

Khi đó quốc vương bị trúng độc và dẫn đến cái chết, Đế quốc bấp bênh không ổn định. Các quý tộc Đế quốc cùng liên hợp hi sinh người thừa kế đầu tiên của Đế quốc. Kết cục của những quý tộc Đế quốc tranh quyền đoạt lợi nhận được là...

Bị Boss gϊếŧ chết.

Lạc Hàn Diễn phát hiện mèo con khác thường, ánh mắt hơi lóe hỏi: "Sao vậy?"

Mạc Vân Thịnh tức giận: "Meo meo meo!"

Ở chung lâu cũng sinh ra cảm tình, tuy Boss không so bằng sạn thỉ quan, còn hay sàm sỡ cậu, nhưng mà anh ấy thật lòng đối xử tốt với cậu. Dù không phải nhiệm vụ, Mạc Vân Thịnh cũng không muốn thấy Boss bị thương, nhất định không thể tha cho Liên Văn Vân.

Lạc Hàn Diễn đoán: "Không thích Liên Văn Vân sao?"

Mạc Vân Thịnh giơ móng vuốt sắc bén vung vẫy trên không trung, "Meoow" một tiếng thật lớn.

Lạc Hàn Diễn hiểu ngay: "Được, anh sẽ gϊếŧ hắn."

Mạc Vân Thịnh dụi bàn tay trên đầu: "Meo meo!"

Bị bắt buộc nhét một miệng miêu lương⁽⁵⁾, binh sĩ câm nín không nói gì.

❺ Miêu lương: thức ăn cho mèo.

Tước gia tùy hứng như vậy thật sự có được không vậy? Bỗng nhiên có chút thương hại Liên Văn Vân. Mạc Vân Thịnh không hiểu một tí gì về việc chỉ huy chiến tranh, nhưng cậu lại cảm thấy hứng thú với cơ giáp, Lạc Hàn Diễn thấy cậu có hứng thú với cơ giáp, anh ra một loạt mệnh lệnh cho cấp dưới rồi dẫn cậu vào sân huấn luyện rồi thả cơ giáp ra.

Cơ giáp cao khoảng 10 mét, sau lưng có đôi cánh giang rộng, toàn thân kim loại đen khốc huyễn⁽⁶⁾, cạnh viền vàng được cố định một ký hiệu thần bí. Cách thao tác khoang thuyền tân tiến nhất. Mạc Vân Thịnh nhìn cơ giáp của Lạc Hàn Diễn mà thật hâm mộ.

❻ Khốc huyễn: Ngầu bá cháy bò chét/ Mạnh không khép nổi chân ????????????

Lạc Hàn Diễn: "Thích sao? Mang em lên nhé."

Lạc Hàn Diễn bước lên cơ giáp, khởi động cơ giáp, anh hỏi bé con có muốn học hay không, nhận được câu trả lời đồng ý, chọn ngày chi bằng nhằm ngày⁽⁷⁾ anh chỉ vào thao tác bàn phím, dạy cho mèo con: "Đây là nút điều khiển vung nắm đấm, nhấn vào đây sẽ..."

❼ Trạch nhật bất như chàng nhật/Chọn ngày chi bằng nhằm ngày: Chọn ngày tốt không bằng cứ để ngày tốt tự đến, ý nói chỉ cần vừa ý thì cứ làm việc mình muốn, không nhất thiết phải chọn ngày lành mới làm.

Anh chưa bao giờ kiên nhẫn thế này, dưới ánh mắt sùng bái nhìn lên của Mạc Tiểu Thịnh, anh vui vẻ ưỡn ngực, gần như trổ hết hết tài năng giảng giải. Trình độ của Lạc Hàn Diễn đứng nhất nhì ở tinh tế, nếu ai đó được anh dành chút thời gian để chỉ bảo thì người đó sẽ mừng rỡ như điên mà đi đốt cao hương⁽⁸⁾, hiện giờ vị học sinh này lại không biết có bao nhiêu người tha thiết mơ ước chương trình học của Boss.

❽ Cao hương: Một loại nhang có chiều dài rất cao dùng để thắp cho các vị thần hay phật, tương đồng là lời biết ơn/cảm ơn chân thành.)

Lạc Hàn Diễn che chở mèo con, nói: "Muốn thử chút không? Anh sẽ cho em quyền hạn thứ hai."

Chân sau Mạc Vân Thịnh ngồi xổm, hai chân trước giơ lên: "Meoo meo meo meoo!"

Vì thế, các quân lính luyện tập đến rơi mồ hôi đều ngơ ngác nhìn thao tác cơ giáp Chiến Thần lảo đảo học đi. Cả đám người bị dọa choáng váng!

"Chắc không phải là sủng vật điều khiển Chiến Thần của chúng ta đâu nhỉ? Ha ha ha, chuyện cười này không mắc cười chút nào!"

"Cơ mà, lúc Tước gia năm tuổi thì biết điều khiển cơ giáp đánh người rồi, người điều khiển không thể nào là Tước gia."

"Rất có lý không thể cãi lại, nhưng mà người khác chưa từng được chạm vào cơ giáp của Tước gia một lần, hiện giờ lại bị một con mèo điều khiển, tâm trạng của tôi..."

"Người anh em bị nghẹn chứ gì, tui hiểu mà."

Lúc vừa mới bắt đầu, móng vuốt Mạc Tiểu Thịnh nhấn phím thao tác rất nhẹ nhàng, nhưng theo lời giảng giải và bàn phím phức tạp, hai chân nhỏ cũng không đủ dùng. Thậm chí ngay cả một hành động bình thường như đi lại ở tư thế con người cậu còn không làm được.

Mạc Vân Thịnh buồn rầu: "Meo!"

Hệ thống: "Cậu biến thành người không phải là được rồi sao."

Mạc Vân Thịnh: "Không được, thoải mái biến đổi như vậy thì lộ tẩy hết. Ngay cả bi của tui Boss cũng không tha, nếu tui biến thân, thì mông sẽ khó giữ được."

Đúng là cậu rất thích ỷ lại sạn thỉ quan, nhưng là một con mèo đực đẹp trai, cho tới bây giờ cậu không hề có ý định sống cùng nửa kia là con người, lại còn là đàn ông.

Quan trọng nhất, Lạc Hàn Diễn là mục tiêu của nhiệm vụ.

Hệ thống: "..." Thật khó khi để cậu nghĩ nhiều như vậy.

Theo hệ thống theo dõi, mỗi khi có một bước đột phá, giá trị hòa bình của Boss sẽ tăng lên rất nhiều. Thật ra hệ thống rất ủng hộ việc Mạc Tiểu Thịnh biến thành người.

Lạc Hàn Diễn nhìn mèo con bối rối, ánh mắt anh u tối, ngón tay khẽ vuốt bộ lông mềm mại trầm ngâm không nói.

Mạc Vân Thịnh lắc đầu, lắc rớt những suy nghĩ mờ ám, cậu "Meo" một tiếng.

Lạc Hàn Diễn thu bớt cảm xúc chiếm hữu, nói: "Nhớ kỹ chưa? Vậy em thử xem, nếu mệt thì chúng ta trở về."

Ngày hôm đó, mèo con rất là mệt mỏi nằm ở trên ngực Lạc Hàn Diễn, ngủ thật trầm, thậm chí cũng không có tiếng ngái ngủ.

Ánh mắt Lạc Hàn Diễn sâu thẳm, bình tĩnh nhìn mèo con, trong đầu quanh quẩn một vấn đề: Không thể biến thân, hay là không muốn biến thân?

Anh khẽ vuốt lỗ tai mèo con, "Ngủ đi." Mèo con không chút phòng bị ngủ say ở trên người anh.

Một ngày nào đó ——

Em sẽ ngủ dưới thân anh mà không hề phòng bị.

_______________

Hết chương 13

________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Mạc Tiểu Thịnh: Ngày này sẽ không có.

Lạc Hàn Diễn: Ngày này sẽ không xa.

Hệ thống: Tui cười nhưng không nói.

Mỗ Sâm: Tui tha hồ tưởng tượng Đản Đản nhà tui, nếu như nó mà biến thành người chắc sẽ đáng yêu cực kỳ.

______________________________