Manh sủng mạnh nhất vạn người mê – 1
• Tác giả: Thủy Sâm Sâm
• Edit: Rindoll
,
,
Ngân hà lộng lẫy, màn đêm bao phủ đế quốc vẫn phồn hoa như xưa, đường phố rực rỡ vô cùng náo nhiệt, phía chân trời từng chiếc phi thuyền lướt qua tạo ra ánh sáng bạc kỳ ảo.
Tại khách sạn tinh tế đẳng cấp mười sao, trong một căn phòng tổng thống sang trọng.
"Bảo bối, lần này em làm tốt lắm, chỉ cần em không phạm sai lầm thì... Ha ha ha."
Đầu óc Mạc Vân Thịnh nặng nề choáng váng, trong lúc hoảng hốt thì nghe được tiếng nói chui vào tai, hai lỗ tai cứ như nổ vang lại không nghe được âm thanh rõ ràng. Cậu hít sâu một hơi, muốn vứt bỏ cảm giác khó chịu do truyền tống lưu lại. Sau đó cậu phát hiện có vật thể tiếp cận, theo bản năng giơ tay đẩy ra.
"Ồ, xấu hổ ư? Yên tâm đi, anh sẽ thương yêu em mà."
Người đàn ông đầy mỡ cứ nói xàm nói nhảm ở bên tai, làm cậu cảm thấy phiền không chịu được. Cơ mà tạm gác chuyện này lại đã, lúc này cậu đang ngạc nhiên khi phát hiện bản thân biến thành người, Mạc Vân Thịnh lập tức tiếp thu tin tức của thế giới này, đầu tiên sắp xếp lại tư liệu, vừa mở mắt ra thì thấy một khuôn mặt như heo chuẩn bị chồm tới hôn mình, trong lúc điện quang hỏa thạch⁰, cậu phát hiện...
Đối diện là một người, giới tính – nam, trần như nhộng.
Mà cậu, cũng là một người, quần áo sạch sẽ gọn gàng.
Bằng trực giác dã tính, cảnh tượng này đúng là tình tiết cao trào chỉ gặp trong vở kịch.
Bỗng nhiên biến thành người, bị bắt tiến hành cốt truyện độ khó cao. Con ngươi Mạc Vân Thịnh mở to. Có chút hoảng sợ, rất muốn duỗi móng vuốt cào sô pha.
Hệ thống an ủi: "Đừng sợ, đi thôi."
Bên trong gian phòng, anh Trư đem trym đi dạo ở nơi tĩnh mịch* cười to nói (Theo tui nghĩ câu này nghĩa là: Trym của anh heo thả rong bên ngoài ấy -_-"): "Lấy được con chip này rồi, dù Lạc Hàn Diễn có bản lĩnh thông thiên cũng chỉ phí công vô ích, với chiến công này, khi quay về liên bang ta sẽ trở thành tướng quân, mà em là phu nhân của tướng quân được người người ngưỡng mộ! Nhưng bây giờ trước hết chồng phải khen thưởng em thật tốt cái đã, mỹ nhân."
Mỹ nhân? Mạc Vân Thịnh thầm nói trong đầu với hệ thống: "Tình cảnh này chẳng lẽ tiểu biểu tạp¹ cẩu hợp² cùng dã hán tử, sau đó chờ chồng chính quy tới bắt gian hả?"
Hệ thống vui mừng nói: "Đúng vậy, cậu chính là tiểu biểu tạp."
Mạc Vân Thịnh: "..."
Vậy mục tiêu ở thế giới này chính là chờ chồng chính quy tới bắt gian. Càng hoảng càng muốn cào sô pha.
Hệ thống thương hại nói: "Đúng rồi, thời gian hóa hình của cậu chỉ còn 5 tiếng, sau 5 tiếng cậu sẽ biến trở lại hình dáng của thú."
"Tại sao chứ?" Vẻ mặt Mạc Vân Thịnh mộng bức³.
Hệ thống kiên nhẫn giải thích: "Thân thể này của cậu bị hạ kịch độc rồi, là nỏ mạnh hết đà. Chống đỡ không được bao lâu nữa."
Mạc Vân Thịnh không kiềm được thống khổ rêи ɾỉ. Cậu phát hiện mình bị hệ thống gài bẫy rồi.
Không có thời gian để thương xuân thu buồn*, trước tiên phải gϊếŧ thằng gian phu, nếu không cậu và thằng heo kia sẽ bị xử lý một lượt. Giờ phút này anh chồng chính quy như hổ rình mồi chờ đem một đôi gian phu da^ʍ phụ này tử hình ngay tại chỗ, thuận tiện mở ra thuộc tính hủy thiên diệt địa báo thù xã hội.
(*) Thương xuân thu buồn: Thành ngữ trung quốc, có nghĩa là cảm xúc buồn do sự thay đổi của mùa hoặc cảnh vật. Nó thường được sử dụng để mô tả tình cảm. (Nguồn hiểu biết – Baike baidu)
Tuyệt đối không thể để cho bệnh xà tinh⁴ có cảm giác bị thế giới vứt bỏ!
Điều cậu cần làm ngay lúc này, trong vòng 5 tiếng cần phải thay đổi sự thật nguyên chủ phản bội, thay đổi hình tượng bất trung ở trong lòng Lạc Hàn Diễn.
Nhưng nhiệm vụ này khó quá, nếu lúc này có cái đuôi, còn có thể đuổi theo để giải tỏa phiền não~.
Mạc Vân Thịnh hít sâu một hơi, chịu đựng cảm giác ghê tởm nói: "Gia, ngài nói thật sao, em thật sự có thể trở thành thượng nhân* có được sống mọi người ao ước sao?"
(*) Thượng nhân: Người có thân phận cao quý hơn người khác.
"Ấy chà, việc này em vẫn còn mơ hồ không biết, không tin gia sao. Cho em xem cái này, nhưng đừng nói với người khác đó. Tướng quân phu nhân của ta." Anh Trư vừa cười vừa chạm lên chóp mũi của Mạc Vân Thịnh, che lại âm hàn chợt hiện lên rồi biến mất trong ánh mắt.
Thấy anh Trư lấy vedeo ra, cậu đồng ý hứa hẹn với nguyên soái liên bang, Mạc Vân Thịnh thầm nói trong đầu: "Hệ thống, mau ghi lại."
Hệ thống lão thần tận chức trách nói: "Hai điểm năng lượng."
Mạc Vân Thịnh hơi đau lòng: "Tự cậu trừ đi!"
Chờ video kết thúc, lúc này Mạc Vân Thịnh mới vừa lòng cất đoạn ghi hình lại. Nguyên chủ này quả thật không hẳn là người tốt, nhưng lại phải chết nhục nhã như vậy, tất cả đều do thằng heo này ban tặng. Bị hạ độc không nói, còn bị bắt ném vào quân doanh rồi báo tin cho chồng chính quy biết.
"Bảo bối, giờ em yên tâm chưa?" Anh Trư lại thân mật dán tới lần nữa.
"Vâng, vậy ngài đi tắm trước đi. Em chuẩn bị một chút đã." Mạc Vân Thịnh rũ mi mắt xuống.
Anh Trư cười nhạo: "Còn chuẩn bị gì nữa, lại đây nhanh lên. Ngoan."
Nhìn thấy bản mặt cười đáng khinh và ý đồ đen tối của anh Trư, Mạc Vân Thịnh cảm thấy dạ dày quay cuồng, thừa dịp anh Trư chưa kịp chuẩn bị bèn nhanh chóng giơ chân đạp hắn. Kế đó cậu cầm con chip, chạy nhanh như bay về phía cửa.
Anh Trư bị đá kêu rên một tiếng.
Mạc Vân Thinh còn chưa thay đổi hình tượng nên không muốn chạy trốn, hơn nữa cậu sử dụng thân thể này không quen. Chạy chưa được mấy bước thì đã bị anh Trư đuổi theo bóp chặt cổ họng: "Mày muốn đi đâu?"
Mạc Vân Thịnh đứng cách tấm ván cửa, lờ mờ phát hiện hơi thở của mục tiêu. Mặt cậu trở nên vặn vẹo, con ngươi màu đen dần tràn ra hơi nước. Bị bóp chặt cổ họng, mặt cậu đều đỏ bừng, giọng nói nghẹn lại: "Buông..."
Bị đạp trúng chỗ kia, là đàn ông cũng không thể chịu nổi. Anh Trưa nhận ra bản thân bị lừa, tức giận ngút trời.
"Kỹ nữ!" Trước mắt anh Trư hiện ra khói mù, hắn thân là gián điệp liên bang, vì con chip này mà ở cạnh Tước gia đế quốc hơn một năm, lấy được con chip, ban đầu vốn định làm yên lòng kẻ ngu xuẩn này rồi xử lý sau. Vì nguyên nhân thân phận mẫn cảm nên hắn mới lợi dụng kẻ ngu này, nhưng bây giờ... Anh Trư âm u nghĩ: Nếu thân phận bị phát hiện thì phải làm sao? Hay là trực tiếp gϊếŧ người diệt khẩu.
Phía dưới đau âm ỷ, anh Trư phóng ra sát khí. Nhưng nghĩ đến một loạt phiền toái, hắn tạm thời đè sát khí lại, nói: "Mày muốn phản bội tao?"
"Tôi chưa bao giờ trung thành với anh thì lấy đâu ra phản bội. Tôi là vị hôn thê của Tước gia, thân thể và linh hồn đều thuộc về anh ấy, ngoại trừ anh ấy, ai cũng không có tư cách chạm vào tôi!" Mạc Vân Thịnh cắn môi dưới. Hệ thống, cổ đau quá nha.
Nếu sạn thỉ quan⁵ ở đây, đảm bảo sẽ đánh chết tên thối tha này.
"Là Tước gia sai mày tới phải không?" Hắn thầm nghĩ quả nhiên là thế, ánh mắt anh Trư trở nên kinh sợ, càng thêm ngoài mạnh trong yếu.
"Không phải!" Mạc Vân Thịnh tìm đường chết bổ sung: "Lời anh vừa nói tôi đã ghi âm lại hết rồi. Anh... Trốn không thoát đâu..."
"Máy ghi âm ở đâu! Nói, nếu không tao sẽ gϊếŧ mày!"
"Đây là chứng cứ mà Tước gia cần!" Mạc Vân Thịnh thà chết chứ không chịu khuất phục, trong lòng lại mắng thằng Trư đến máu tró đầy đầu. Chắc cổ bị sưng lên rồi. Nếu cậu bị bóp chết, anh chồng còn chưa tới thì phải làm sao? Mạc Vân Thịnh quyết định lại đốt thêm một cây đuốc.
Ngoài cửa, một người đàn ông cao quý ẩn thân nheo lại hai mắt, con ngươi sâu thẳm như vực nước sâu hiện lên một tia âm lãnh. Phó quan* đứng cạnh thấp giọng cảnh giác nói: "Tước gia, đây có thể là mưu kế của họ để dẫn ngài vào bẫy."
(*) Phó quan: Sĩ quan phụ tá.
Không biết người đàn ông nhớ tới gì mà trong mắt chợt lóe lên u ám rồi biến mất.
Bên trong cánh cửa, tình huống rất nguy cấp.
Anh Trư cực kỳ giận đến độ phản cười: "Dù mày vì hắn, nhưng lại đội nón xanh⁶ cho hắn, hắn còn có thể tha thứ cho mày sao? Bệ hạ cũng sẽ không cho mày sống. Phải biết rằng đế quốc không cho phép trụ cột có bất cứ lịch sử đen tối gì. Dù mày may mắn chạy thoát, chẳng lẽ mày muốn thủ thân sống hết cả đời? Ai chẳng biết Tước gia có bệnh! Không cho bất cứ sinh vật nào tới gần."
Nói một hồi, vẻ mặt anh Trư nhu hòa xuống: "Hiện tại, chỉ có tôi mới có thể làm chỗ dựa cho em. Em và tôi sớm đã buộc định ở bên nhau."
Ngoài cửa, ánh mắt Lạc Hàn Diễn xẹt qua tia lạnh lẽo, phó quan cảm thấy thật sốt ruột: "Tước gia, hãy bình tĩnh chớ vội hành động."
Đối với thằng Trư không biết xấu hổ Mạc Vân Thịnh cảm thấy thật kỳ diệu, miệng không chịu thua phản bác: "Tước gia sẽ không làm như vậy! Anh ấy trí dũng song toàn tấm lòng rộng lớn, là thần bảo vệ đế quốc! Anh muốn lôi kéo tôi, chỉ vì muốn để lại con tin làm cản tay Tước gia, đợi khi giải quyết hết mọi việc thì đưa tôi đến một nơi không người rồi gϊếŧ chết tôi không chút do dự!"
"Có thể giúp anh ấy một chút tôi cũng không hối tiếc. Tôi biết mình không có tư cách để đối mặt với anh ấy, nhưng mà tôi không hối hận! Tôi tự nguyện dùng hết sức mạnh và cả sinh mạng lẫn danh dự bản thân vì anh ấy." Mạc Vân Thịnh cắn môi dưới, phóng ra tinh thần lực, không màng tất cả đưa tinh thần lực xông vào đại não anh Trư: "Tôi sẽ không trở thành quân cờ để anh kiềm chế anh ấy!"
"Mày... Mẹ nó..." Đầu óc anh Trư đau nhức, vừa hoảng sợ vừa không thể tin. Hắn không ngờ tên kỹ nam này lại kiên cường quyết liệt như thế, ấy vậy mà dự định đồng quy vu tận cùng hắn. Cách nghĩ dụ dỗ của hắn quá là ngây thơ rồi!
Cậu ta điên rồi sao, cứ như vậy trực tiếp xông thẳng vào não bộ của người khác, cậu ta điên rồi.
Lạc Hàn Diễn cũng cảm thấy dòng tinh thần lực tự bạo kia, anh ngớ ra, ánh mắt hiện vẻ ngạc nhiên không hề che giấu.
Không tốt! Tước gia! Cậu ta sợ tội muốn tự sát, định hủy chứng cứ sao?!" Giọng của phó quan vang lên, đồng tử Lạc Hàn Diễn bỗng co rút, thân hình chợt lóe rồi mở cánh cửa ra. Bên trong, anh Trư không biết sống chết ra sao, mà một người khác lại gần như sắp ngất xỉu tới nơi.
Khóe môi vị hôn thê dính một vệt máu đỏ cực kỳ chói mắt.
Đầu Mạc Vân Thinh đau như muốn nổ! Nhưng mà đáng giá, cuối cùng vị Tước gia này cũng tới rồi! Đôi môi cậu hơi khép mở, run rẩy vươn tay, "Tước... Gia."
Nước mắt lấp lánh không hề lừa già dối trẻ.
Đau quá!
Ánh mắt lưu luyến càng thêm mơ màng, dường như dù chết cũng không tiếc lộ ra mỉm cười, tươi cười không hề ngăn cách. Lạc Hàn Diễn nhìn chằm chằm con ngươi trong suốt thấy đáy kia, trong lòng chợt rung động. Anh không nhịn được mà quỳ xuống cầm lấy tay Mạc Vân Thịnh.
Phó quan ngồi xổm ở bên khác sờ cổ của anh Trư, trừng mắt nhìn Mạc Vân Thịnh, nghi kị nói, "Tước gia, chết không đối chứng."
Bị phó quan xen vào việc tốt! Cậu rất muốn giơ móng vuốt cào nát bản mặt phó quan thành một bông hoa.
"Tước gia, có lẽ em sắp chết rồi." Mạc Vân Thịnh nước mắt rưng rưng. Giày vò một loạt như vậy, thân thể hoàn toàn sụp đổ.
Vẻ mặt Lạc Hàn Diễn âm trầm, sự thật nói cho anh biết, vị hôn thê của anh không có nói dối.
Đây chính là sự thật về sự phản bội và bước sai đường của cậu ư?
Trong mắt phó quan đầy vẻ nghi ngờ: "Tước gia, sự việc có chút kỳ lạ." Có cần phải tra hỏi không?
Mạc Vân Thịnh thầm chửi rủa thỉ (phân) phó quan phá rối, đôi môi cậu run run, đồng tử mờ mịt, ánh mắt như vươn vấn đau thương, hơi thở hỗn loạn: "Thật xin lỗi Tước gia... Hi vọng anh sẽ tha thứ cho em vì đã tùy hứng." Cậu thở dốc nặng nề, gần như dùng hết sức chặn lại dòng máu tuôn trào: "Sau khi em chết, Tước gia hãy mở tinh thần lĩnh vực trong não của em, nơi đó có bí mật gián điệp..."
Tâm trạng Lạc Hàn Diễn phức tạp, tinh thần chấn động.
Mạc Vân Thịnh không nhịn được trào ra một ngụm máu tươi, cậu cũng không để ý tới, cầm ống tay áo của người đàn ông, giọng nói hổn hển: "Tước gia, ngài là đại anh hùng. Em muốn xin anh, sau khi lấy bí mật gián điệp, không cần... Không cần xóa sạch ký ức anh... Ký ức về anh. Cho dù chết... Chết, em cũng hi vọng mình có được thứ duy nhất mà ngài để lại cho em... Ký ức. Xin, anh!"
Hệ thống khen răm rắp: "Diễn không tồi nha, đây là muốn đi lộ tuyến bạch nguyệt quang* hử?"
(*) Bạch nguyệt quang: Ánh Trăng Sáng, ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói người luôn trông đợi vào những những thứ vượt quá tầm với, chỉ người mình thích nhưng không được ở bên. Nguyên văn từ cuốn tiểu thuyết "Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng" của tác giả Trương Ái Linh (Nguồn hiểu biết Baike.daidu)
"Cậu, sẽ không chết." Ngữ khí Lạc Hàn Diễn nặng nề. Dù kiểm chứng lời nói và thân phận của Mạc Vân Thịnh là thật hay giả. Anh tuyệt đối sẽ không để cho cậu chết.
Mạc Vân Thịnh cảm động nức nở một tiếng, yên tâm ngất xỉu. Trước khi mất ý thức còn cảm khái: Bước đầu có hiệu quả. Tuy chưa xoay chuyển được hình tượng của vị hôn thê, nhưng ít nhất cũng lưu được dấu vết mạnh mẽ trong lòng Lạc Hàn Diễn. Chờ đến khi họ tra xét được chân tướng, dù Lạc Hàn Diễn không thích cậu, nhưng chắc chắn sẽ không oán hận vị hôn thê bất trung này.
Đến lúc đó phải ăn một bọc cá khô nhỏ để chúc mừng mới được.
Mặt Lạc Hàn Diễn không biểu cảm, bế ngang người lên theo kiểu của công chúa rồi bước ra khỏi phòng. Theo sau là vị phó quan trung thành không dám tin mà nhìn thân ảnh Tước gia.
Nước sát trùng nồng nặc tràn ngập căn phòng, Lạc Hàn Diễn chăm chú nhìn thiếu niên bị cách ly sau một cánh cửa thủy tinh, tâm trạng không thể bình tĩnh trong thời gian dài. Trong đầu cứ quanh quẩn một giọng nói —— Chuẩn bị hậu sự đi.
Chuyên gia kỹ thuật đứng đầu đế quốc vội đi tới, cầm báo cáo muốn nói lại thôi: "Tước gia."
Giọng nói Lạc Hàn Diễn khàn khàn: "Nói."
Chuyên gia kỹ thuật hít sâu một hơi nói: "Tước gia, báo cáo cho thấy con chip đúng là bản giả, trung tâm đế quốc cũng không có dấu vết bị xâm nhập." Chuyên gia kỹ thuật im lặng 2 giây lại không kiềm được vì Mạc Vân Thịnh mà bất bình: "Phu nhân là trong sạch."
Tay Lạc Hàn Diễn nắm chặt, ánh mắt sắc bén như muốn đập tan hàn băng.
Đây mới đúng là sự thật, sự thật làm cho người ta không thể ngờ tới!
Hết chương 1
Tác giả có lời muốn nói: Để các vị tiểu thiên sứ đợi lâu. Chính thức mở văn mới, không có tình tiết đặc biệt sẽ không bị gián đoạn. Cảm ơn mọi người đã tiếp tục ủng hộ tui ~~
Rindoll: Khúc sau là tác giả giới thiệu truyện mới, nhưng tui chưa xem nên không hiểu tác giả đang giới thiệu thể loại truyện gì, chỉ biết là hình như truyện xuyên không, thụ là thiên sư, có quái thú hay gì gì đó -_-". tựa truyện mới của tác giả là "Thiên sư xuyên thành vợ ngốc hào môn", văn thoải mái, thụ có giá trị vũ lực max, công cưng chìu thụ....Truyện dài hơn 300 chương mà vẫn chưa hoàn =)). Mé, nhìn mà muốn mỏi cổ.
__________________
0: Điện quang thạch hoả [电光石火] ~ Cũng hay được viết sai thành "Điện quang hoả thạch" [电光火石]: vốn là lời nói của Phật để chỉ sự vật lướt qua trong chớp mắt, sát na; vụt lướt qua | hành động cấp tốc | bỗng nhiên phát động.)
1: Tiểu biểu tạp (小婊砸) Tiểu biểu tử, một cách mắng không có ác ý của trà xanh biểu, cũng được dùng trong ngôn ngữ mạng Trung Quốc. (Giải nghĩa này là của nhà onlyusaya.)
2: Cẩu hợp: Ý nói em và Trư ca kia kết hợp và có quan hệ bất chính.
3: Vẻ mặt mộng bức: (一脸懵逼): Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía Đông Bắc Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng,...) "ngoài khét trong sống". Và vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị "sét đánh" bởi một chuyện nào đó hoặc ai đó, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt hốc mồm.
Cách dùng: – Khi bạn khó lý giải về một người hoặc một chuyện, một sự cố nào đó.
– Khi bạn ngẩn tò te, cạn lời, chết đứng or chết lặng với 1 ai hay chuyện nào đó.
4: Bệnh xà tinh: là thuật ngữ mạng của giới trẻ TQ nghĩa là bệnh thần kinh. Đương nhiên, công (thụ) không phải là bị bệnh thần kinh thật sự, mà là bị người ta đánh giá như vậy do cách hành xử kì lạ, có phần biếи ŧɦái.(by tieuholy198)
5: Sạn thỉ quan (铲屎官): là người nuôi chó mèo và vơn vơn.... cũng là người chuyên đi hốt phân cho chúng nó, thời nay hay còn gọi là con sen....
6: Đội nón xanh: Nɠɵạı ŧìиɧ.
______________