Chương 39

Edit: Asakari

Lệ lão cao thâm khó lường nói: " Ý tứ của ta rất đơn giản, Nguyên Sơ có thể nhanh như vậy phá giải mê hoặc, chỉ có hai khả năng. Một, nàng đã tu thành chính quả, đương nhiên cái này không thể. Hai, chính là trong lòng nàng có chấp niệm. "

" Chấp niệm? "

" Đúng. " Lệ lão dùng đôi mắt tìm tòi sâu kín nhìn phía sau lưng Nguyên Sơ, nói " Chỉ có chấp niệm sâu nặng mới có thể phá giải mọi mê hoặc. "

Chấp niệm? Dạ Trầm Uyên không muốn tin tưởng vào lời nói của Lệ lão, chẳng lẽ trong lòng sư phụ, còn có cái gì....so với hắn và Vạn Kiếm tông quan trọng hơn?

Hắn vẻ mặt âm trầm, chỉ cần tưởng tượng đến trong lòng sư phụ tâm tâm niệm niệm một chuyện gì đó hoặc một người khác, hắn liền có loại xúc động muốn gϊếŧ người!

" Ngươi làm sao vậy? " Thanh âm mềm mại của Nguyên Sơ truyền tới, Dạ Trầm Uyên nhìn hai mắt long lanh của nàng, bất tri bất giác nở nụ cười.

" Sư phụ, ta không sao. "

Nhìn đi, sư phụ vẫn quan tâm đến hắn, hắn chỉ cần có một tia dao động nho nhỏ nàng cũng nhận ra được.

" Nga.... " Nguyên Sơ kì quái gật đầu, vừa rồi trên người Dạ Trầm Uyên đột nhiên xuất hiện sát khí mãnh liệt, sát khí kia chỉ sợ chim chóc bên ngoài cũng đã bị dọa sợ, hắn còn nói mình không sao....

Tốc độ Thiên Phương khai thuyền cực nhanh, Nguyên Sơ rất nhanh tìm đến được một nơi, nàng nhắm hai mắt, tinh tế cảm nhận một chút.

" Đúng vậy, phụ cận nơi này, nhưng ta cảm nhận nàng không di chuyển, đang ngồi một chỗ. "

Dạ Trầm Uyên thầm nghĩ tốc chiến tốc thắng, vì vậy vội vàng nói: " Sư phụ, người nghỉ ngơi đi, ta đi tìm nàng ta. "

Nguyên Sơ khoát tay áo: " Không sao, chúng ta cùng đi đi! "

Đã trải qua chuyện Chu Đạo Phu, nàng nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, Dạ Trầm Uyên hiện tại còn nhỏ, nàng vẫn nên trông coi hắn cẩn thận một chút.

Vì thế hai người hạ xuống ở một rừng cây, chân vừa chạm đất, Nguyên Sơ liền kéo áo Dạ Trầm Uyên: " Từ từ, ngươi xem chiếc giày kia có phải trong đôi Phương Điệp đã đi không? "

Dạ Trầm Uyên nhìn theo ngón tay nàng chỉ thấy một chiếc giày thêu màu lam nằm trơ trọi ở đó, vẻ mặt không khỏi nghiêm túc: " Đúng vậy. "

Xem ra nữ nhân kia thật sự đã xảy ra chuyện!

Nguyên Sơ sắc mặt khó coi, nàng cùng Dạ Trầm Uyên tiếp tục đi về phía trước, cực kì cẩn thận.

Đột nhiên nàng lại thấy được một vật nữa: " Ngươi xem, trâm cài tóc đó là của Phương Điệp đúng không? "

Hắn cầm lên kiểm tra: " Đúng vậy. "

Xem ra Phương Điệp đã bị bắt đi rồi, vậy nên trên người nàng ta mới rơi đồ, có vẻ nàng ta hiện tại lành ít dữ nhiều.

" Này, ngươi mau nhìn, đó là y phục của Phương Điệp? "

Nguyên Sơ chạy vài bước lại nhặt được một kiện y phục, bên trên đúng là ngọc bài báo bình an nàng đã đưa cho nàng ta. Nắm chặt ngọc bài, nàng nghiêm túc nói: " Nàng ta hẳn là vẫn còn ở phụ cận, vật tùy thân rơi nhiều như vậy, nàng không phải bị linh thú ăn rồi chứ? "

" Nếu vậy linh thú đó hẳn là còn ở phụ cận. "

Dạ Trầm Uyên nói vậy, động tác của Nguyên Sơ càng cẩn thận, quả nhiên bọn họ tiếp tục đi liền phát hiện những đồ vật khác của Phương Điệp như khăn tay, linh kiếm, còn có...

Nguyên Sơ ngồi xổm xuống xem một khối vải hồng phấn trước mặt, nghiêm túc nói: " Theo ta đây là một cái yếm. "

Nghĩ đến vật đó mặc ở đâu, mặt Dạ Trầm Uyên đỏ lên, mà sau đó bọn họ lại nghe được thanh âm không bình thường!

Nguyên Sơ cùng Dạ Trầm Uyên đều đứng lên, trộm hướng rừng cây đi đến, kết quả càng đến gần âm thanh càng kì quái, cuối cùng sau khi hai người vạch bụi cỏ liền thấy một màn khiến người nhiệt huyết phun trào!

Phương Điệp vậy mà cùng với một nam nhân nằm đè lên nhau, hai người đều thoát y.....!

Giây tiếp theo mắt Dạ Trầm Uyên liền bị một đôi tay nhỏ bé bịt kín!

" Phi lễ chớ nhìn, ngươi bây giờ còn không thể nhìn! " Nguyên Sơ tim đập thình thịch, cố gắng nhón chân lên bịt chặt mắt hắn.

Lệ lão khụ một tiếng, ẩn nấp ở trong thức hải không ra, mà Dạ Trầm Uyên mặt đỏ bừng, cảnh vừa rồi không thể nghi ngờ đã mở ra một thế giới mới cho hắn!

Bọn họ đang làm gì? Tại sao lại triền miên không biết trời đất như vậy?

Phương Điệp cùng nam nhân kia đều thật say sưa, bọn họ có lẽ đã trúng dược gì đó, cho nên núi rừng hoang sơ không ai để ý liền.... Khụ khụ! Ngay cả tiếng nói chuyện của Nguyên Sơ và Dạ Trầm Uyên cũng không phá vỡ được hoan ái của bọn họ.

Nguyên Sơ xấu xa quét mắt vài lần, không ngờ Phương Điệp cũng có vài phần bản lĩnh, nhưng là bị cảnh tượng này kích động, nàng cảm thấy dưới bụng nóng lên, hơn nữa hương thơm ngọt ngào trong không khí khiến cả người căng cứng, nàng lúc này mới phát hiện chung quanh toàn Điềm Quả thụ.

Thời điểm nàng dự tính xem thêm kịch thì hai mắt đột nhiên bị bịt chặt!

Dạ Trầm Uyên phẫn nộ, sư phụ làm sao lại nhìn thân thể nam nhân khác?!

" Người cũng không được nhìn! "

Lời nói của hắn vô cùng hợp lí, tưởng tượng đến Nguyên Sơ nhìn thân thể người khác, hắn liền thấy phẫn nộ muốn gϊếŧ người!

Nguyên Sơ đang định xem kịch, đột nhiên bị ngăn lại nên vạn phần khó chịu: " Ta là sư phụ của ngươi! Sư phụ có thể nhìn, đồ đệ không được! "

Dạ Trầm Uyên quay người lại, đưa lưng về phía đôi " cẩu nam nữ " nhằm che mắt Nguyên Sơ, nổi giận đùng đùng: " Người còn nhỏ tuổi hơn ta, không được nhìn! "

Nếu thật sự muốn nhìn như thế, nhìn hắn không được sao?!

Nguyên Sơ bị hắn đánh bại, nam chủ cổ hủ như thế, bảo sao đến lúc phi thăng vẫn là trai tân!

Vậy nhưng sau đó Nguyên Sơ đột nhiên ôm lấy ngực mình, một bộ dạng khó chịu.

" Sư phụ, người làm sao vậy? " Dạ Trầm Uyên cả kinh, giây tiếp theo liền cùng nàng vào trong Thiên Châu.

Trong không khí thiếu đi hương vị ngọt ngào, Nguyên Sơ cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng mà hỏa khí trong người đã muốn kích phát, nàng áp không được...

" Nhanh... Đưa ta đến linh tuyền. "

Dạ Trầm Uyên nghe vậy vội vàng bế nàng đi linh tuyền. Trên đường đi Nguyên Sơ cởi y phục, hắn vốn không rõ liền hiểu được vì sao y phục của Phương Điệp lại rơi rụng nhiều như vậy....

Hắn theo bản năng ôm chặt nàng, Nguyên Sơ không kháng cự, vừa đến linh tuyền đã bùm một tiếng nhảy xuống nước.

" Đây là làm sao vậy? " Lệ lão chậm rì rì đến, sau đó liền bị Dạ Trầm Uyên ngăn cản.

" Không cho ngài nhìn! "

Lệ lão thật sự muốn chịu thua, trừng mắt!

" Nàng cả người đều ngâm trong nước, ta cái gì cũng không nhìn được, ngươi khẩn trương làm gì? "

Dạ Trầm Uyên kiên quyết bất động!

Lệ lão lại nói: " Hơn nữa nếu nàng trúng độc, ta với ngươi đều không qua, nàng mà chết thì làm sao đây? "

Lệ lão tùy tiện nói một câu lại dọa Dạ Trầm Uyên, tim hắn giật bắn, sau đó liềnvội vàng đi đến linh tuyền, Nguyên Sơ đang dựa vào mép linh tuyền, hữu khí vô lực.

" Sư phụ... Người làm sao vậy...? "

Đều do hắn không bảo vệ sư phụ thật tốt, sư phụ bị trúng độc hắn cũng không biết....

Nguyên Sờ đặt cằm trên mu bàn tay, lười biếng nói: " Không có việc gì, nhớ ta đã uống ly trà có bỏ thêm dược liệu kia không? Trà kia trừ bỏ huyễn hoặc, còn có tác dụng khơi lên du͙© vọиɠ, trước đó còn áp chế, nhưng vừa mới.... Khụ, bị kí©h thí©ɧ, nên mới kích phát.... "

Dạ Trầm Uyên không hiểu, vừa rồi bị kí©h thí©ɧ?!

Lệ lão sâu kín nói: " Cho nên, ngươi cần một nam nhân? "